Sau hôm đó, mỗi lần Hạ Tiểu Yên
gửi cơm hộp đến Lưu Hàn Thiên đều ăn hết sạch, nhưng chỉ là nhớ đến
hương vị cũ mà thôi, trợ lý của anh ta phải dụi mắt đến hai lần để nhìn
cho rõ, thấy Lưu Tổng ăn ngon miệng như vậy người trợ lý mừng thay cho
Hạ Tiểu Yên, suy nghĩ gì đó Lưu Hàn Thiên sai trợ lý gọi Hạ Tiểu Yên đến nói chuyện. Hạ Tiểu Yên nghe nói Lưu tổng tìm gặp cô ấy nhảy cẫng lên
sung sướng, sợ Lưu Hàn Thiên đổi ý nên Hạ Tiểu Yên liền nhờ bác tài xế
của ba cô ấy chở mình đến Lưu Thị, ngồi trong xe mà lòng Hạ Tiểu Yên hồi hộp đến lạ, dù đã gặp anh ta nhiều lần nhưng cảm giác vẫn như lần đầu.
Nghĩ đến bóng dáng ấy thôi là mặt mũi Hạ Tiểu Yên đã đỏ bừng lên rồi.
Đến nơi, Hạ Tiểu Yên được trợ lý dẫn lên phòng làm việc của Lưu Tổng, cô khép nép đi sau, tim cô ấy như muốn nhảy ra ngoài rồi.
-“ Lưu Tổng, tiểu thư Hạ tới rồi.”
-“ Được rồi! cậu ra ngoài đi.”
Hạ Tiểu Yên bình thường hoạt bát là thế nhưng đứng trước mặt Lưu Hàn Thiên cô ấy e thẹn ngại ngùng đến lạ, đến một câu chào hỏi cũng khó mà nói ra vì Hạ Tiểu Yên luôn biết Lưu Tổng rất ghét cô ấy. Thấy Hạ Tiểu Yên cúi
mặt im lặng nên Lưu Hàn Thiên đành lên tiếng trước.
-“ Mời ngồi!”
-“ D…a……dạ?”
-“ Tôi nói mời cô ngồi.”
-“ À vâng! cảm ơn Lưu Tổng”
-“ Gì mà phải căng thẳng như vậy? ai ăn thịt cô đâu.”
-“ không phải…. nhưng bình thường anh ghét em lắm mà.”
-“ Đúng vậy!”
-“ Vậy anh tìm em cũng là vì chuyện này?”
-“ Đúng là cô rất phiền phức nhưng đồ ăn của cô hợp khẩu vị của tôi.”
-“ Anh đã ăn sao?”
-“ Phải!”
nghe lời này từ Lưu Hàn Thiên, ngay bây giờ Hạ Tiểu Yên chỉ muốn nhảy cẫng
lên mà thôi, cô ấy vô cùng vui sướng, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc và hy
vọng.
-“ Tôi muốn thuê cô làm đầu bếp riêng được không?”
-“ Đầu bếp sao? thật ra tài nấu ăn của em không thể sánh với đầu bếp , em cũng chỉ nấu được mấy món đơn giản thôi.”
-“ Tôi biết, tôi cũng chỉ cần cô nấu cơm nhà mà thôi, không cần quá cầu kì. Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ làm một bản hợp đồng.”
-“ Hợp đồng sao??? chắc là không cần đâu em nấu cho anh ăn cả đời cũng được.”
-“ Tôi không hề đùa đâu, đừng nghĩ làm như vậy mà tôi cảm động, yên tâm là tôi sẽ trả lương cho cô.”
Thấy Lưu Hàn Thiên nói vậy Hạ Tiểu Yên có hơi chạnh lòng, Lưu Hàn Thiên luôn giữ thái độ như vậy tất cả đều là do Hạ Tiểu Yên tự ảo tưởng mà thôi,
nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để Hạ Tiểu Yên tiến gần đến tình yêu của mình hơn.
-“ Được rồi, em sẽ nghe theo chủ ý của anh.”
-“ Vậy là cô đồng ý?”
-“ Phải ạ!”
-“ Vậy trước mắt cô muốn làm bao lâu?”
-“ Thời gian thì tuỳ anh quyết định.”
-“ Vậy trước mắt là làm việc trong vòng một năm, cô chỉ việc nấu ăn, mọi
công việc còn lại sẽ có người khác làm. Hợp đồng đây, cô xem qua đi.”
Hạ Tiểu Yên đọc qua một lượt, cô ấy biết trong hợp đồng có ghi dòng chữ “ Không được phép lại gần Lưu Hàn Thiên” nhưng Hạ Tiểu Yên vẫn đặt bút kí tên vì cô ấy luôn mang trong mình một hy vọng sẽ cảm hoá được trái tim
sắt đá kia.
...----------------...
Tại Mạc Thị, mọi thông tin của lão bác sĩ kia được đặt trên bàn làm việc
của Mạc Phong Thần, đúng như dự đoán , sự việc thật sự có uẩn khúc. Theo như đàn em của anh nói tên Lý Chiêu đó từng giao dịch tiền bạc với nhị
tiểu thư Mộc Gia- Mộc Như Ý. Có lẽ suy đoán của anh không hề sai, nhưng
tại sao Mộc Như Ý lại muốn thủ tiêu Vú Trần? chả lẽ Vú Trần biết được bí mật gì hay sao? Mạc Phong Thần rất muốn hỏi Tuệ San nhưng nghĩ đến cảnh cô đau lòng anh lại khó chịu, thế là anh đành tự mình tìm hiểu.
Mạc Phong Thần cho người bắt lão bác sĩ đó đến một nơi, anh chỉ muốn doạ
tên bác sĩ đó một chút nhưng xem ra không cần doạ thì lão cũng tự khai
rồi, thấy bóng dáng Mạc Phong Thần hắn khiếp sợ đến co rún người, cộng
thêm ánh mắt sắc lạnh mà anh “ưu ái” trao cho hắn khiến hắn hoàn toàn
khiếp sợ.
-“ Xin tha mạng…. là Mộc Như Ý chính cô ta đã ép tôi…”
-“ Tôi chư hỏi mà ông đã khai rồi sao? nói đi Mộc Như Ý sai bảo ông làm gì?”
-“ Cô ta lấy đời tư của tôi ra để uy hiếp, không còn cách nào khác tôi
đành làm theo sự sai bảo của cô ta, cô ta bắt tôi làm giả bệnh án, sau
đó bắt tôi phải tìm cách để bệnh nhân phòng 1202 im miệng mãi mãi. Sau
khi xong việc cô ta đã chuyển cho tôi một số tiền.”
-“ Đời tư của ông cũng thật “Sạch”, ông có biết làm như thế là trái đạo đức không?”
-“ Tôi biết, mong ngài tha mạng, đừng giết tôi….”
-“ Sợ chết như vậy mà còn đi hại người?”
-“ Là bất đắc dĩ, mong ngài tha cho tôi.”
-“ Tha? cho dù tôi có tha cho ông thì pháp luật cũng sẽ trừng trị những kẻ như ông. Nếu ông làm theo lời tôi thì đứa con trai chưa ra đời và hai
đứa con gái của ông sẽ được an toàn.”
nghe Mạc Phong Thần nhắc đến đây mặt Lý Chiêu tái mét, những đứa con chính
là tài sản vô giá của lão, dù lão có thói chăng hoa nhưng tình thương
của lão đối với con cái là không thể phủ nhận.
-“ Xin ngài tha cho các con của tôi, tôi nguyện làm theo tất cả những gì
ngài nói, tôi nguyện làm trâu làm ngựa, dù có vào tù thì tôi cũng chấp
nhận…”
-“ Về nhà và sống những này tươi đẹp cuối cùng trước khi vào tù đi, tính mạng các con của ông đang nằm gọn trong tay tôi.”