"Mỳ con làm... rất ngon." Kỷ Du Thanh cười nhẹ, được khen Đường Nghiên nhất thời có chút ngượng ngùng, càng cúi đầu thấp hơn.
Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Du Thanh đang định thu dọn, Đường Nghiên lại lặng
lẽ giành trước một bước, Trong lòng cảm thấy an tâm, không còn gì để
nói, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này rất siêng năng.
Kỷ Du Thanh trở
về phòng trang điểm nhẹ, hơi vén tóc lên, dáng vẻ lười biếng dịu dàng,
lúc đi ra đã thay quần áo, áo ngắn tay rộng thùng thình màu xanh nhạt
kết hợp với một chiếc áo khoác ngoài. váy màu xanh đậm cắt chéo, xếp ly, eo thon hơn, cổ áo hơi trễ xuống chỉ để lộ xương quai xanh trắng nõn,
tươi tắn gợi cảm.
Đường Nghiên nhìn thấy thì hai mắt sáng lên,
trang phục của cô Kỷ giống hệt mấy nữ sinh viên trong khuôn viên trường
đại học,tuổi trẻ năng động, nàng vô thức nhìn hồi lâu, không để ý đối
phương đã tới trước mặt mình.
"Thế nào, nhìn có đẹp không?"
Đường Nghiên đột nhiên tỉnh táo lại, bởi vì chênh lệch chiều cao, hơn nữa cô
còn đi giày cao gót, tầm mắt vừa vặn dừng ở trên ngực đối phương, sợ hãi lui về phía sau một bước, lúng túng nói: "là... đẹp."
Kỷ Du Thanh hài lòng cười cười, "Đi thôi, cô dẫn con đi mua sắm."
Đường Nghiên ngơ ngác gật đầu, vội vàng đi theo.
Vừa ra ngoài, hai người liền đụng phải người sống trên lầu, Kỷ Du Thanh gọi là dì, Đường Nghiên hẳn là ít hơn dì đó thêm một thế hệ, nhưng nàng có
chút e dè và hướng nội, trốn sau lưng cô Kỷ, không lên tiếng.
"Chào buổi sáng dì Trương."
"Là Du Thanh à, yo, đây là ai? Hai người trông giống như hai chị em vậy."
Dì Trương khoảng năm mươi tuổi, mái tóc xoăn ngắn, vừa đi chợ mua rau
về, trên tay ôm một giỏ rau.
"Dì Trương, dì nói đùa, đây là con của một người bạn của con, năm nay nó lên đại học." Kỷ Du Thanh giải thích.
"Con đã vào trường đại học nào?"
Đường Nghiên rụt rè đáp: "Đại học Hoa Đô..."
"Đó là chuyện tốt, trường đại học xếp thứ nhất cả nước rất có triển vọng."
Dì Trương dừng một chút, nói: "Được, dì phải quay về làm bữa sáng cho
cháu trai, con đi đi."
Sau khi chào hỏi, Kỷ Du Thanh mang theo
Đường Nghiên ra khỏi hành lang, lúc này mới hơn bảy giờ, mặt trời vừa ló dạng ở bầu trời phía đông, nhiệt độ không quá lạnh cũng không quá nóng.
Đường Nghiên đứng bên ngoài đợi, Kỷ Du Thanh mở cửa gara đi vào, lùi xe ra, đóng cửa gara lại.
Đường Nghiên hôm nay tự mình thắt dây an toàn, trong lòng có chút cảm giác thành tựu.
Cô Kỷ là một người rất chu đáo, biết Đường Nghiên sẽ bị say xe, sau khi
lên xe, cô cố ý mở bốn cửa sổ xe, sau đó mở cửa sổ trời toàn cảnh trên
đầu cô, khởi động xe và nói, "Sau một thời gian nữa chúng ta không thể
mở cửa sổ trời vào buổi trưa, trời sẽ rất nắng."
"Dạ..." Đường Nghiên nhẹ giọng đáp, gật đầu biểu thị đã hiểu.
Xe nổ máy, làn gió mát buổi sáng từ cửa sổ xe trong nháy mắt ùa vào, khiến người ta sảng khoái, Đường Nghiên không khỏi quay mặt nhìn cảnh vật
ngoài cửa sổ, hôm qua lúc đến đây trời đã tối đen nên nàng không thể
nhìn thấy cảnh vật xung quanh
Những hàng cây long não được xếp
có trật tự, trong bồn hoa trồng các loại hoa theo mùa, mảng xanh rất
rộng, khoảng cách giữa các tòa nhà là lớn, tầng lầu không quá cao, Đó là cảm giác thực sự khi sống trong rừng, với hương thơm của chim và hoa.
Khi chạy xe qua chốt kiểm soát tại cổng khu dân cư, có hai nhân viên bảo vệ mặc trang phục nghiêm chỉnh hướng xe họ chào hỏi
Khi xe đi vào đại lộ chính, bên tai tràn ngập tiếng còi xe và tiếng ồn ào
của người đi bộ, người đi bộ trên vỉa hè dường như rất vội vàng, thành
phố này khiến Đường Nghiên có ấn tượng rằng mọi người đều rất bận rộn.
Điều này cũng chứng thực sự thịnh vượng của thành phố từ một phía, dù sao
Đường Nghiên cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở nông thôn.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Kỷ Du Thanh dùng ngón tay mở bảng điều hướng trên màn
hình hiển thị, ấn định điểm đến, Đường Nghiên vô tình nhìn thoáng qua,
hình như là một cửa hàng gì đó.
Nàng không biết mình sẽ bị đưa
đi đâu, chỉ cần đi theo cô Kỷ là tốt rồi, cô ấy mang lại cho nàng chút
cảm giác an toàn, đặc biệt là ở một thành phố xa lạ như vậy đối với
nàng.
Sau đó, không biết đã đi qua bao nhiêu đại lộ, bao nhiêu
con đường một chiều, cuối cùng cũng đến nơi, kỹ năng lái xe của cô rất
tốt, đỗ xe ở một bãi đậu xe ven đường không rộng lắm, gần như chỉ trong
một lần.
Mặc dù Đường Nghiên không biết lái xe, nhưng nàng vẫn cảm thấy thật lợi hại.
"Xuống xe đi, chúng ta tới rồi." Kỷ Du Thanh chỉ chỉ nàng bên kia đường, chính là chỗ đó.
Đường Nghiên ngẩng đầu nhìn, trên bảng hiệu của cửa hàng đó có một quả táo
lớn đã bị cắn đứt, cô nhận ra tấm biển đó, trước đây cô đã từng thấy một bạn học mua điện thoại di động nhãn hiệu đó, được mọi người trong lớp
rất ngưỡng mộ
Lúc đó là 15 tuổi rồi, Đường Nghiên nhớ chiếc
ihone 6 trong tay bạn cùng lớp có giá hơn 6.000 nhân dân tệ, đương
nhiên, loại điện thoại này đã để lại cho cô ấn tượng và nhãn hiệu hàng
cao cấp đắt tiền.
"Chúng ta đi nơi đó sao?" Đường Nghiên thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy."Kỷ Du Thanh kéo cô qua đường, "Sắp khai giảng rồi, dùng điện thoại mới đi." Trên thực tế, Kỷ Du Thanh ngày hôm qua vô tình nhìn thoáng qua điện thoại của Đường Nghiên, cũng không biết bao nhiêu năm rồi. đó là
một chiếc điện thoại thông minh cũ, màn hình bị vỡ đến mức không thể
nhận dạng được.
Đường Nghiên do dự không nói, sau khi đến Hoa Đô cô đã nghĩ đến việc đổi điện thoại di động, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc dựa vào cô Kỷ, huống hồ là đổi một chiếc điện thoại đắt tiền như vậy.
Kỷ Du Thanh sau
khi vào cũng không chọn nhiều, liền hỏi hướng dẫn mua sắm điện thoại di
động mới nhất, Đường Yên rụt rè đi theo, trang phục "đơn giản" của cô
cũng thường xuyên thu hút sự chú ý của nhân viên cửa hàng, điều này
khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên.
Hướng dẫn viên mua sắm
nhiệt tình lấy điện thoại di động ra, "Cái XS này là mới nhất, đương
nhiên giá cả tương đối cao, có ba màu vàng, bạc, xám."
Thấy Kỷ
Du Thanh do dự và không nói gì, hướng dẫn mua sắm lập tức chỉ vào các
mẫu khác, "Thật ra, các mẫu xr và x cũng có, giá tương đối rẻ."
Lời vừa dứt, Kỷ Du Thanh không chút do dự nói: "Lấy cái này đi."
Hướng dẫn mua sắm có chút không chắc chắn, "quý khách có muốn cái Xs này không?"
Kỷ Du Thanh không có trả lời, mà là quay đầu nhìn Đường Nghiên, "Con có thích cái này không?"
"Cô Kỷ kỳ thật cũng không cần mua điện thoại đắt tiền như vậy..." Đường
Nghiên đang muốn rời khỏi đây, vừa rồi khi cô Kỷ đang nói chuyện với
nhân viên tư vấn, nàng liếc nhìn giá của chiếc điện thoại di động trong
hộp nó hơi đáng sợ.
"Không có việc gì." Kỷ Du Thanh nói xong, quay đầu tiếp tục cùng nhân viên nói chuyện, "cái này đi."
Người tư vấn rất vui mừng, nóng lòng nói: "quý khách muốn màu gì, có 64g, 256g, 512g, giá cả khác nhau."
Kỷ Du Thanh suy nghĩ một chút, "Lấy cái lớn nhất đi." Đường Nghiên đi học
nhất định sẽ cần nạp các loại tài liệu vào điện thoại, dùng bộ nhớ càng
lớn càng tiện lợi.
Ưu đãi của là 11.799, nếu quý khách muốn mua nó có thể được giảm giá 200, 11599.
Đường Nghiên vô cùng kinh hãi, cô không nghĩ tới giá của chiếc điện thoại di
động này lại vượt quá 10.000 tệ, phải biết rằng vụ thu hoạch hàng năm
trên cánh đồng của chú nàng chỉ có 20.000 tệ, một chiếc điện thoại di
động lại có thể đắt như vậy.
"Cô Kỷ quá đắt, con không muốn."
"Không đắt, cứ coi như quà gặp mặt của cô là được."Kỷ Du Thanh nói xong nháy mắt với nàng.
"Bíp" một tiếng, thẻ tín dụng đã bị quẹt, hơn 10.000 nhân dân tệ đã biến mất, cầm chiếc điện thoại di động mới, Đường Nghiên không thể vui nổi, nàng
cư nhiên đã tiêu nhiều tiền như vậy của cô Kỷ.
Kỷ Du Thanh chú ý tới tâm tình của nàng thay đổi, vội vàng tìm lý do giải thích: "Tối hôm qua mẹ con gọi điện thoại cho cô, nói muốn mua cho con điện thoại mới
cùng quần áo mới, đây đều là mẹ con cho tiền."
"Thật sao?..." Đường Nghiên nghi hoặc.
"Thật sự!" Kỷ Du Thanh khẳng định trả lời.
Nhưng Đường Nghiên làm sao có thể tin được, làm sao nàng có thể tin rằng mẹ
nguyện ý vì nàng mà tiêu nhiều tiền như vậy, cô Kỷ nói ra những lời này
chỉ để khiến nàng cảm thấy tốt hơn mà thôi.
Kế tiếp, Kỷ Du Thanh lái xe đưa nàng đến một trung tâm mua sắm, xe chạy
thẳng vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của trung tâm mua sắm, hai người đi
thang máy từ bãi đậu xe lên tầng ba, ở đây có các cửa hàng quần áo đủ
loại nhãn hiệu, phù hợp với mọi lứa tuổi. Đây cũng là lần đầu tiên Đường Nghiên biết cũng có thể mua quần áo ở một nơi như vậy. Trong trung tâm
thương mại có người ra vào, đèn sáng trưng, nhiệt độ điều hòa trung
tâm vừa phải. ở nơi như thế này cả ngày cũng không biết mệt.
"Xem xem con thích cái gì?"Kỷ Du Thanh không xác định cái tuổi này nữ sinh
sẽ thích cái gì, chỉ có thể làm theo ý kiến của nàng.
Tuy
nhiên, lúc này Đường Nghiên mới từ nông thôn lên, nàng không biết cách
ăn mặc cũng như phối đồ thời trang nên rất khó để chọn được bộ quần áo
phù hợp với mình.
Hai người đi loanh quanh một hồi cũng không thấy gì.
Lúc này Kỷ Du Thanh liếc mắt liền chú ý tới người mẫu trong cửa hàng mặc
một chiếc váy, một chiếc váy có dây thêu phong cách cổ điển, màu sắc
cũng là màu be nhạt, cô bắt đầu vẽ ra trong đầu Đường Nghiên sẽ như thế
nào khi mặc bộ đồ đó
Dưới sự nhiệt tình giới thiệu của cô ấy,
Đường Nghiên bước vào cửa hàng này, Kỷ Du Thanh nhờ người hướng dẫn mua
sắm lấy chiếc váy mà người mẫu đã mặc chỗ bày hàng, sau khi hỏi, cô ấy
mới biết rằng Đường Nghiên đang mặc size S, và chiếc váy nhỏ nhất là chỉ có một cỡ, Kỷ Du Thanh không muốn bỏ lỡ nó như thế này, vẫn yêu cầu
Đường Nghiên mang váy đến phòng thử đồ để thay đổi.
Sau một lúc chờ đợi, Đường Nghiên mới bước ra, để phù hợp với chiếc váy, nhân viên
tư vấn đã đặc biệt mang một đôi giày cao gót đế thấp màu be trong cửa
hàng cho nàng đi.
Chiếc váy trên người Đường Nghiên nhìn có vẻ
hơi rộng nhưng cũng không quá nhiều, thiết kế cổ chữ V tay dài và chân
váy dài thướt tha tạo nên phong cách cổ điển nhẹ nhàng, rất phù hợp với
lứa tuổi học sinh của nàng.
Quả nhiên, người dựa vào quần áo,
ngựa dựa vào yên cương, Đường Nghiên thay đổi trang phục, tựa hồ đã trở
thành một người khác, khí chất cũng nhiều lên mấy level.
Đường
Nghiên rất dè dặt, không dám soi gương, nàng hơi cụp mắt xuống, nghịch
nghịch ngón tay, giống như một chú nai con nhút nhát.
Đứng ở một bên, Kỷ Du Thanh khoanh tay nhìn nàng từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vừa kinh ngạc vừa mong đợi.
Hài lòng nói, "Chiếc váy này trông rất hợp với con."