Gió đêm nhẹ thổi vào mặt, mặt biển gợn sóng lăn tăn, ốc mượn hồn vội
vàng lướt qua, trăng sao thưa thớt. Đường Nghiên theo chân cô Kỷ đến một nhà hàng lộ thiên bên cạnh bờ biển, đang trong giờ cơm tối nên nhà hàng rất náo nhiệt đèn xung quanh đủ màu lấp lánh, trang trí bên ngoài cũng
có phong cách rất độc đáo.
Thật là một trải nghiệm khó quên khi được ngồi đây thưởng thức bữa tối, hướng mặt ra biển và lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào.
Cô Kỷ gọi đồ ăn, cho Đường Nghiên một ly nước chanh mà chính mình lại gọi một ly rượu vang.
"Chị ơi tặng chị này", không biết từ đâu một cậu bé chạy ra tay cầm một bông hoa hồng muốn tặng cho Đường Nghiên.
Đường Nghiên rất kinh ngạc, "em tặng chị á?"
"Chị, chị thật đẹp"miệng cậu nhóc siêu ngọt ngào.
Lúc này, một giọng nữ vang lên có vẻ đang gọi tên của cậu bé: "Xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, con không thể gọi là chị nên gọi là cô."
Nghe thấy hai chữ "cô", cả người Đường Nghiên cứng đờ, hồi lâu vẫn chưa hồi
phục, nàng mới mười tám tuổi, còn là một cô gái trẻ, thật ra cũng có thể làm cô, nhưng sau khi nghĩ lại thì, cô ấy nói đúng, nàng lớn hơn cậu bé ít nhất mười tuổi, vì vậy đúng là nên gọi bằng "cô".
Cậu bé được mẹ đưa về, để lại Đường Nghiên một mình trong mớ hỗn độn.
"Cô" một tiếng, khiến nàng nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Kỷ Du Thanh ngồi đối diện bị nàng chọc cười, an ủi nói: "cô lần đầu tiên
được gọi là cô, khi đó cũng không lớn lắm, cũng tầm như con, cứ nhận đi
nó sẽ từ từ đến thôi, thời gian luôn trôi thật nhanh, trôi đi nhanh
chóng mà chúng ta không hề hay biết, để rồi sang năm, lứa sau 20 đầu
tiên sẽ ra đời, và những người sau 80 như cô chắc vài năm nữa sẽ được
gọi là bà".
"Không không không!" Đường Ngiên nghe vậy liền xúc
động, hai tay nắm chặt khăn trải bàn, "cô Kỷ trong mắt con luôn thật trẻ trung, xinh đẹp."
Kỷ Du Thanh cười hỏi: "Thật sao, Nghiên Nghiên con thực sự nghĩ như vậy sao?"
Đường Nghiên dùng sức gật đầu biểu thị sự kiên định của mình, đồng thời đưa
cho Kỷ Du Thanh bông hồng mà cậu bé vừa rồi đưa cho nàng: "cô Kỷ, cho cô này."
Kỷ Du Thanh vươn tay nhận lấy đóa hoa hồng, đặt lên chóp mũi ngửi, "Mùi thơm rất thơm, cám ơn Ngiên Nghiên."
Đường Nghiên đột nhiên có chút ngại ngùng, vội vàng cúi đầu ăn.
"Nhà hàng này đồ ăn rất ngon." Kỷ Du Thanh lẩm bẩm nói: "Hơn mười năm trước cô tới đây thì chưa có những nhà hàng kiểu này."
Đường Nghiên gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý " con cũng cảm thấy rất ngon không dầu mỡ, mặn ngọt vừa phải, hương vị rất tươi mới."
Dần dần hết thực khách này đến thực khách khác hài lòng ra về sau khi ăn
xong, hầu như khuôn mặt ai cũng nở nụ cười hạnh phúc và thoải mái.
Trong một môi trường như vậy, nó cực kỳ có khả năng lây nhiễm cho con người
hay nói cách khác, môi trường và con người bổ sung cho nhau, lây nhiễm
và ảnh hưởng lẫn nhau.
Đường Nghiên quay đầu liếc nhìn chủ nhà
hàng và đầu bếp bên trong, bọn họ là một đôi vợ chồng còn khá trẻ hai
người cùng nhau quản lý nhà hàng, rất thân mật, trên mặt còn mang nụ
cười hạnh phúc.
Nàng không khỏi lẩm bẩm nói: "Ở nơi này trồng trọt hay mở nhà hàng nhất định rất thú vị."
"Ừ."Kỷ Du Thanh nói:"Mỗi ngày làm việc trong hoàn cảnh như vậy, tâm tình không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn."
Đường Nghiên một tay chống cằm, nhìn về phía biển cả mênh mông cách đó không
xa, nếu có một ngày nàng rời khỏi thành phố, nàng cũng muốn mở một nhà
hàng như thế này, nếu như... nếu như có thể lúc đó có cô Kỷ ở cùng nàng
thì thật tốt.
Sau khi ăn xong thanh toán tiền, lúc chuẩn bị rời đi, Kỷ Du Thanh bỗng nhiên gọi Đường Nghiên lại, " Nghiên Nghiên, đưa
điện thoại của con đây cho cô."
Không chần chừ, Đường Nghiên đưa điện thoại di động của mình cho cô.
Kỷ Du Thanh mở camera điện thoại, gọi nàng tới, " chúng ta chụp ảnh đi."
Đối mặt với camera, Kỷ Du Thanh nở nụ cười ấm áp, Đường Nghiên lại lộ ra vẻ mặt hoang mang, sau đó cô trả lại điện thoại cho nàng, hai người một
đường vừa đi ra ngoài vừa nói: "không biết tương lai chúng ta còn có thể quay lại hại không, nên lưu lại làm kỷ niệm về sau nhớ đến có thể xem
lại, tương lai Ngiên Nghiên của chúng ta có thể sẽ kết hôn, sinh con,
đến lúc đó....."
Đường Nghiên ngắt lời cô: "cô Kỷ, cháu..." nàng muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Kỷ Du Thanh hỏi.
||||| Truyện đề cử: Chước Chước Lãng Mạn |||||
Đường Nghiên sóng vai đi cùng cô, cúi đầu lắc lắc, Đường Nghiên trước nay
chưa từng lo lắng tới chuyện kết hôn sinh con, bây giờ nghĩ lại thì có
kết hôn hay không cũng không sao cả, đấy cũng không phải điều nàng khao
khát.
Nàng không thể tưởng tượng sẽ có một người đàn ông xa lạ
nào đó bước vào cuộc đời mình, làm vợ chồng thậm chí còn làm mẹ, làm con dâu..., nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không muốn kết hôn.
Xã hội này luôn khắc nghiệt với phụ nữ, đặc biệt là những phụ nữ đã lớn tuổi nhưng chưa kết hôn, vì vậy nàng vô cùng ngưỡng mộ và sùng bái cô Kỷ từ tận
đáy lòng.
Hai người trở lại nhà nghỉ, cô gái trẻ ở quầy lễ tân
chào đón họ một cách nồng nhiệt còn nói lời chúc ngủ ngon với họ bằng
một giọng ngọt ngào.
Đường Nghiên phản ứng có chút chậm chạp, vừa đi lên lầu vừa ủ rũ đáp: "Ngủ ngon!"
Trở lại phòng, vẫn như lúc bọn họ rời đi, buổi tối gió rất mát, mặc dù
nhiệt độ không thấp nhưng cũng không cảm thấy nóng, lúc này điện thoại
của Đường Nghiên vang lên, có người gọi đến.
Kỷ Du Thanh thấy thế, nói: " con đi nghe điện thoại đi, cô đi tắm trước."
"Vâng!" Đường Nghiên đáp ứng.
Sau đó nàng cầm điện thoại đi ra ban công bên ngoài, "Tiểu Vân!"
"Nghiên Nghiên, cậu đang làm gì vậy?"
" Mình vừa cùng cô Kỷ đi biển về, hiện tại đang ở trong nhà nghỉ." Đường
Nghiên trả lời, dừng một chút lại hỏi: " cậu thế nào rồi, chiều nay
không có việc gì chứ"
"Ừm... không có chuyện gì, hôm nay chủ xe trả cho mình mấy trăm tiền chữa bệnh. Thực ra chỉ là một vết xước nhỏ,
mình có thể đến hiệu thuốc mua ít thuốc và băng cá nhân để băng bó."
"Họ có tâm đấy chứ, hẳn cũng coi như là người tốt."
"Nhưng mình cảm thấy không được thoải mái khi lấy nhiều tiền như vậy, lúc đó
tình huống cũng cấp bách, chưa lấy được phương thức liên hệ thì người đó đã ròi đi rồi."
Đường Nghiên cong môi, "Vậy cũng không còn cách nào khác, cậu cứ cầm lấy trước đi biết đâu về sau có thể gặp lại."
"Chắc không đâu... Hoa Đô lớn như vậy, hơn 20 triệu người cơ hội gặp lại cùng một người là không thể." Triệu Tiểu Vân tặc lưỡi, " còn cậu thế nào đi
chơi vui chứ."
"Nơi này rất đẹp, chẳng trách cô Kỷ muốn đến đây lần thứ hai." Đường Nghiên nói.
"Vậy mình sẽ cố kiếm tiền, để có thể đi một lần!" Triệu Tiểu Vân nói xong
liền ngáp dài, "không biết vì sao gần đây mình luôn buồn ngủ rất sớm
mình đi ngủ đây cậu cũng nên nghỉ sớm đi, tạm biệt."
"Được rồi, tạm biệt." Nói xong, Đường Nghiên lấy điện thoại xuống cúp máy.
Cầm điện thoại trong lòng bàn tay, Đường Nghiên dựa vào lan can nhìn khung
cảnh trước mắt, vầng trăng tròn treo trên bầu trời phản chiếu ánh sáng
lấp lánh của mặt biển, còn có tiếng ếch nhái kêu. Tiếng kêu rền rĩ giữa
những tán cây ở tầng dưới trong quán trọ, rất giống với kỳ nghỉ hè mà
Đường Nghiên trải qua ở vùng nông thôn khi cô còn nhỏ.
Ở trong một khung cảnh như vậy, cả trái tim thực sự có thể vô thức trở nên tĩnh lặng, thời gian dường như trôi qua thật chậm.
Lúc này, cửa phòng tắm từ bên trong mở ra, Kỷ Du Thanh mặc đồ ngủ đi ra, bộ đồ ngủ kiểu dáng rộng thùng thình thoải mái: " Con cũng nên đi tắm rửa
đi."
"Vâng!" Đường Nghiên gật đầu, cầm điện thoại di động từ ban công đi vào, tùy ý đặt lên bàn.
Trước khi đến đây, Đường Nghiên nghe cô Kỷ nói rằng thời tiết ở đây tương đối nóng nên nàng mang theo một bộ đồ ngủ mùa hè do cô Kỷ mua, quần short
ngắn tay mà nàng chưa bao giờ mặc qua trên áo có in hình hoạt hình là
một kiểu khá dễ thương.
Trước đó, Đường Nghiên chưa từng nghĩ
tới ngủ cùng cô Kỷ sẽ như thế nào, mãi đến khi vào phòng tắm cởi quần
áo, nàng mới trở nên bồn chồn, căng thẳng, tim đập nhanh vô cớ chuyện
quái quỷ gì đang xảy ra với mình vậy?
Đường Nghiên tắm rất lâu lúc đi ra, cô Kỷ hình như đã ngủ rồi.
Đường Nghiên không dám gây ra tiếng động lớn, nàng nhón chân, thận trọng bước đi, trước tiên đi ra ban công đóng cửa kính lại, sau đó nhẹ nhàng kéo
rèm lại.
Khi quay người lại, Kỷ Du Thanh chợt tỉnh lại: "Con tắm xong rồi sao, cô ngủ quên mất."
Đường Nghiên đứng tại chỗ, ngơ ngác gật đầu.
"Con cũng nên ngủ sớm đi, cô buồn ngủ quá ngủ trước đây." Nói xong, Kỷ Du Thanh xoay người lại, không còn động tĩnh gì nữa.
Có vẻ cô ấy đã ngủ lại rồi.
Đường Nghiên ngừng thở một chút, thật lâu cũng chưa lên giường, thay vào đó
nàng ngồi trên ghế chơi điện thoại di động hồi lâu, thậm chí không biết
nên làm gì nữa, cuối cùng nàng cũng không biết nên làm gì nữa đành thỏa
hiệp và thuyết phục bản thân đặt điện thoại di động xuống.
Tắt
đèn trong phòng, im lặng đi vòng sang bên kia giường, cẩn thận leo lên,
chiếc giường này rất mềm, rất mềm, đặc biệt mềm, mềm như kẹo bông, vì
Đường Nghiên ngồi lên trên một khoảng lớn bị lún xuống.
Nàng không dám cử động, sợ đánh thức cô Kỷ đã ngủ say nên từ từ nằm xuống ngửa mặt lên trần nhà.
Hơi thở của cô Kỷ vang lên bên tai, rất yên ổn và đều đặn, nhưng Đường
Nghiên lại không hề cảm thấy buồn ngủ, thực khó chịu khi không biết vì
đâu lại vậy.
Còn có mùi thơm tóc của cô Kỷ, không biết cô ấy dùng loại dầu gội nào, giống như hương thảo cổ thụ.
Lúc này, người đang ngủ bên cạnh động đậy, giống như lật người lại, Đường
Nghiên đang nằm im nín thở không dám cử động, đột nhiên có một bàn tay
vươn ra đặt lên eo nàng. Đường Nghiên nhìn xuống, đó là tay của cô Kỷ.
Trong phòng tối, chỉ có một chút ánh trăng lọt qua khe hở của rèm cửa.
Đồng tử của Đường Nghiên giãn ra, cơ thể nàng trở nên cứng ngắc, trái tim
vốn đã bất an của nàng bắt đầu đập mạnh, đập mạnh trong lồng ngực
Nàng gần như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của nàng, như tiếng
chuông trống trên tháp chuông, hay như kim giây không ngừng chuyển động, tích tắc, tích tắc...
Đường Nghiên im lặng, lặng lẽ quay lưng về phía cô Kỷ, ai ngờ cô Kỷ đang ngủ say lại vòng tay ôm chặt lấy eo nàng.
Trong phút chốc, Đường Nghiên cảm thấy nhịp tim của mình như sắp nổ tung,
nàng vô thức đưa tay lên sờ mũi của mình, may mắn là nó khô ráo.