"Hai người ăn đi, sáng nay mình đã ăn rồi." Trương Mễ Nhã nói.
"Nghiên Nghiên." Kỷ Du Thanh gọi một tiếng.
"Vâng!" Đường Yên đi tới giúp bưng bữa sáng lên bàn, là bánh sandwich do cô Kỷ
tự tay làm, bên trong có trứng rán, cà chua và thịt xông khói.
Lúc hai người đang ăn, Trương Mễ Nhã ôm lấy đứa bé và hỏi: "Gần đây có phim gì mới xem được không? Dạo này ở nhà trông con cũng chán."
Kỷ Du Thanh lập tức hỏi ý kiến Đường Nghiên, ngữ khí ôn hòa, "Có muốn đi xem phim không?"
"Đều có thể." Đường Nghiên ngẩng đầu cười ngượng ngùng.
Kỷ Du Thanh lúc này mới quay đầu lại trả lời câu hỏi của Trương Mễ Nhã, "
công việc của mình hơi bận rộn nên không chú ý lắm, cậu muốn xem gì bọn
mình theo cậu."
"Được, lát nữa chúng ta đi xem phim." Trương Mễ Nhã nắm lấy hai cái tay nhỏ bé của đứa bé, "Chúng ta đi xem phim thôi?"
Đường Nghiên vừa ăn sandwich vừa cúi đầu uống sữa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thấy sợi dây chuyền cá heo trên xương quai xanh của cô Kỷ, sau đó mới
nhớ tới cổ mình cũng đeo sợi dây chuyền giống như vậy trong lòng xuất
hiện một loại cảm giác khó tả.
Sau khi ăn sáng xong, ba người
cùng nhau ra ngoài, a, là có bốn người, bao gồm cả tiểu Đậu Đậu không
biết nói của chúng ta, thực ra Kỷ Du Thanh cũng rất tò mò tại sao lại
đặt cho một đứa trẻ nhũ danh như vậy, đặc biệt là một đứa bé gái.
Trương Mễ Nhã cũng rất thẳng thắn, ăn ngủ và chơi Đậu Đậu.
Trương Mễ Nhã không đến bằng ô tô, cô ấy được tài xế đưa đến, Kỷ Du Thanh lùi
xe ra khỏi ga ra, Trương Mễ Nhã ôm đứa trẻ và hỏi: "Chiếc Mercedes của
cậu đã mấy năm rồi, không định đổi sang cái khác sao.?"
Khuôn
mặt tươi cười của Kỷ Du Thanh được phản chiếu trong kính chiếu hậu, cô
nói, "mình không phải người mê xe, thực tế là được."
Lúc xe lùi ra, Đường Nghiên chủ động giúp mở cửa ghế phụ, muốn nhường ghế cho cô
Trương, nhưng Kỷ Du Thanh lại thấp giọng nhắc nhở: "con ngồi đi, cô ấy
không ngồi được." cô ấy bế em bé không thể ngồi được."
"Đúng vậy" Trương Mễ Nhã mở cửa hàng ghế sau, "Lái xe có quy tắc, cô không
thể ngồi ở ghế phụ lái với một đứa trẻ trên tay, con sẽ được học điều đó khi thi bằng lái xe. " Sau khi ngồi vững vàng vào xe, cô lại hỏi:
"Đường Nghiên có dự định thi bằng lái xe không?"
Đường Nghiên
sửng sốt một chút, nhàn nhạt trả lời: "con cũng không biết..." Nói thật, nàng thật sự không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nàng còn rất ít khi
ngồi xe sau này sẽ thực sự lái xe sao? Đây là một ẩn số.
"Con
gái phải học lái xe, để đàn ông không cảm thấy rằng chúng ta phụ thuộc
vào họ mọi thứ." Trương Mễ Nhã nghiêm túc và nghiêm túc nói.
Lúc này, Kỷ Du Thanh đột nhiên cắt ngang, cười nói: " Nghiên Nghiên còn nhỏ, ngươi nói chuyện này làm gì?"
" Cũng không còn trẻ, đã vào đại học rồi, Đường Nghiên, con mười tám tuổi chưa?" Trương Mễ Nhã hỏi.
"Mùa hè này là mười tám ạ." Đường Nghiên thành thật trả lời.
"Đó là thời điểm nên yêu. Tình yêu ở trường đại học tương đối trong sáng,
trước khi gặp chồng cô, cô cũng có vài cuộc gặp gỡ có thể có thêm kinh
nghiệm." Trương Mễ Nhã nói.
Kỷ Du Thanh đang lái xe liếc nhìn phản ứng của Đường Nghiên từ kính chiếu hậu bên trong.
Đường Nghiên trầm mặc không nói, trong lòng không khỏi thắc mắc cô Kỷ khi đi
học chắc cũng đã yêu đương, không biết cô thích kiểu người như thế nào.
Kỷ Du Thanh khéo léo điều khiển vô lăng, gần như không cần nhìn bảng điều
hướng, trực tiếp rẽ vào một lối đi vào bãi đậu xe dưới lòng đất.
Rạp chiếu phim ở lầu năm, đi lên phải đi thang máy, cuối tuần này người
trong rạp khá nhiều, có thể ngồi chỗ hầu như đều có người ngồi, có cả
người lớn. và trẻ em trong sảnh, và sẽ ồn ào khi có quá nhiều trẻ em. Kỷ Du Thanh đã mua ba vé và đề xuất đến quán cà phê ở tầng dưới, khoảng 30 phút trước khi bộ phim bắt đầu.
Kỷ Du Thanh lần lượt phân phát ba tấm vé trong tay, "Nghe người soát vé giới thiệu, đây là một bộ phim tình cảm hài."
"Nào, Nghiên Nghiên, của con."
Đường Nghiên đưa tay nhận lấy, liếc nhìn giá trên vé xem phim, hóa ra đi xem
phim đắt như vậy, nàng còn tưởng rằng nó ngang với bộ phim năm tệ mà
trường tổ chức cho xem khi còn nhỏ, một vé xem phim như vậy đủ sinh hoạt phí một tuần cho nàng.
Bốn người đến quán cà phê, vừa đẩy cửa
ra, Đường Nghiên hình như ngửi thấy một mùi nồng nặc, giống như kẹo vị
cà phê mà nàng đã ăn khi còn nhỏ, nhưng mùi nồng đậm hơn.
Cô Kỷ hỏi nàng muốn uống gì, Đường Nghiên đứng trước quầy nhìn thực đơn, giá
mỗi cốc cà phê thực ra không hề rẻ, Kỷ Du Thanh dường như thấy được sự
lúng túng của nàng nên chủ động gọi: "Vậy gọi đồ uống giống cô đi." Nói
xong mỉm cười.
Đường Nghiên ngoan ngoãn gật đầu.
Kỷ Du Thanh quay đầu hướng phục vụ nói: "Vừa rồi, cho thêm một ly cà phê."
Ba người ngồi bên cửa sổ, Tiểu Đậu Đậu được nhân viên bán hàng chuẩn bị
sẵn và đặt lên chiếc ghế trẻ em, Trương Mễ Nhã lấy một chiếc bình sữa
trẻ em từ trong túi xách của mẹ mà cô ấy mang theo, nhờ nhân viên rót
một cốc nước cho em bé uống.
Đậu Đậu khá ngoan ngoãn, ngồi đó
một mình vui vẻ và không ồn ào hay khóc lóc, Trương Mễ Nhã dở khóc dở
cười, phàn nàn với Kỷ Du Thanh: "đứa bé này thôi khiến đầu mình sắp nổ
tung rồi, Ở nhà làm ầm ĩ, cậu nhìn xem bây giờ vừa ra ngoài lại ngoan
như vậy."
Kỷ Du Thanh bất đắc dĩ cười cười, không trả lời,
Trương Mễ Nhã nhấp một ngụm cà phê, chống cằm nói: "Cậu nghĩ xem vì sao
mình lại lấy chồng sớm như vậy? Còn chưa hưởng thụ hết cuộc sống đọc
thân."
"Lúc đó mình cũng có khuyên cậu, nhưng đều khuyên không được cậu một hai đòi kết hôn." Kỷ Du Thanh nói.
Trương Mễ Nhã sờ mặt mình, bĩu môi nói: "Bây giờ khi chúng ta ra ngoài cùng
nhau, sẽ không ai tin rằng chúng ta bằng tuổi nhau."
"Cũng không có khoa trương như vậy..." Kỷ Du Thanh khóe miệng giật giật, trên mặt đều là không thể tin được.
Lúc này Đường Nghiên đang yên lặng ngồi uống cà phê nghe bọn họ nói chuyện, không lên tiếng cũng không cắt ngang.
"Thật sự, từ khi mình sinh con, chất lượng giấc ngủ của mình giảm sút nghiêm
trọng, khi mang thai còn tự mình làm ầm ĩ, cảm giác hai năm qua mình đã
già đi rất nhiều." Trương Mễ Nhã phàn nàn, "Nếu cậu không tin cứ hỏi
Đường Nghiên để con bé nhìn xem."
Đường Nghiên đột nhiên bị gọi tên có chút kinh ngạc, vội vàng ngồi thẳng dậy.
"Nghiên Nghiên?" Kỷ Du Thanh quay đầu nhìn nàng.
Trương Mễ Nhã cũng nhìn về phía nàng, "con nhìn xem có phải cô già hơn cô ấy rất nhiều."
"Thật ra thì... cô Trương cũng được bảo dưỡng tốt, nhưng cô Kỷ trông trẻ hơn."
"Xem, Đường Nghiên cũng nói như vậy!" Trương Mễ Nhã bĩu môi thậm chí còn cao hơn.
Kỷ Du Thanh cười đến không nhịn được giơ tay sờ sờ đầu Đường Nghiên, "Cô
bé ngốc, con nói ra lời thật như vậy, cô Trương của con nhất định sẽ
không vui."
"Hừ, ta khó chịu!" Trương Mễ Nhã quay đi, giả bộ tức giận.
Đường Nghiên ngây thơ bị hù dọa, vội vàng giải thích trong lòng vừa vội vừa sợ.
"Cô ấy trêu chọc con thôi." Kỷ Du Thanh nhắc nhở.
"Cô gai con quá đơn giản, cô không giận cô cũng không phải loại nhỏ mọn như vậy."
Đường Nghiên có chút bối rối.
Trò chuyện và đùa giỡn, thời gian trôi qua thật nhanh, còn vài phút nữa là
đến giờ chiếu, mấy người thu dọn đồ đạc trực tiếp đi lên cầu thang,sảnh
số 5 được in trên vé xem phim.
Đường Nghiên cảm thấy chân dẫm
lên rất êm ái, nàng chưa từng thấy rạp chiếu phim nào lớn như vậy, sau
khi vào thì mọi người đều tìm chỗ ngồi, cô Kỷ ngồi giữa, Đường Nghiên là ngồi bên trái cô ấy, bên phải của cô Kỷ tình cờ là một lối đi, vị trí
của cô Trương là người đầu tiên ở bên trái của lối đi.
Phim bắt đầu chiếu, mọi người đều ngừng nói chuyện, trong đại sảnh chỉ còn lại
tiếng phim, Đường Nghiên liếc nhìn cô Kỷ, cô đang xem rất nghiêm túc, có cô ở bên nàng cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Đây là lần đầu tiên nàng và cô Kỷ xem phim cùng nhau.
Sau khi xem phim, rất nhiều cặp vợ chồng trẻ trong rạp chiếu phim đã khoác
tay nhau cùng đi dạo, Trương Mễ Nhã ôm đứa trẻ khóc lóc ngược lại, cô
thấy Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên thờ ơ, "Hai người có trái tim làm bằng
đá ô ô ô khóc chết tôi."
Kỷ Du Thanh cười nói, "Tại sao mình cảm thấy... bộ phim này khá, phải không Nghiên Nghiên?" Cô quay lại và hỏi.
Đường Nghiên ngầm gật đầu, không khỏi cười trộm một tiếng.
Kết quả là Trương Mễ Nhã nhìn họ một cách kỳ lạ từ đầu đến cuối, nói rằng họ chắc chắn không phải là người bình thường.
Trên đường đi có một dãy máy gắp thú, có một cặp đôi đang chơi ở đó, cô gái
muốn có một con gấu bông trong đó quá nên giục chàng trai nhưng cậu ấy
cố gắng mãi vẫn không được cô gái tức giận nói: "anh thật là vô dụng,
gắp nhiều lần như vậy mà không gắp được."
Chàng trai không còn
cách nào khác đành kéo cô gái đi, miệng không ngừng nói: "Xác suất là
máy không làm được, không phải anh".
Trương Mễ Nhã hai mắt sáng lên, cúi người nói: "Du Thanh, mau tới đây giúp mình gắp một con búp bê."
Kỷ Du Thanh vẻ mặt chán ghét, "cậu cũng không còn là trẻ con."
"Lại đây, lại đây, con gấu bông này thật sự rất đẹp." Trương Mễ Nhã mạnh mẽ
kéo cánh tay của Kỷ Du Thanh qua Đường Nghiên cũng nhanh chóng đi theo.
Trương Mễ Nha quay đầu lại và nói với Đường Nghiên: "Con có biết không, cô Kỷ
của con khi còn học đại học là một chuyên gia gắp thú, không có máy nào
trong trung tâm thương mại mà cô ấy không thể hạ gục."
Đường Nghiên lập tức nhìn Kỷ Du Thanh, hai mắt sáng ngời, tựa hồ đang hỏi có phải hay không, cô Kỷ quá lợi hại.
Kỷ Du Thanh bị cô gái nhỏ này nhìn chằm chằm, giống như hôm nay việc này không làm cũng phải làm.
Không nói hai lời bổ mấy đồng tiền lẻ "Vậy thử chút xem."
Hai người còn lại đứng ở hai bên, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của
Kỷ Du Thanh, thấy cô Kỷ toàn lực chú ý Đường Nghiên bộ dáng nghiêm túc
giống như thường ngày làm việc trong thư phòng, móng vuốt của máy gắp
đáp xuống gấu bông chính xác, trong khoảnh khắc, cả người nín thở, vì sợ rằng nó sẽ rơi xuống trong khi di chuyển.
"A, gắp được rồi,gắp được rồi!" Trương Mễ Nhã rất hưng phấn ôm Đậu Đậu, Tiểu Đậu Đậu cũng
không biết nên cũng vui vẻ vỗ vỗ vào lòng bàn tay nhỏ của mình.
Đường Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm mừng rỡ.
Con búp bê từ trong lưới chui ra, Kỷ Du Thanh cúi người nhặt lên, ngay lúc
Trương Mễ Nhã đang tràn đầy vui sướng, còn tưởng rằng cô sẽ tặng con búp bê này cho mình, Kỷ Du Thanh đột nhiên quay người đưa cho Đường Nghiên.
Không hiểu sao lại bị nhét một con búp bê vào trong ngực, Đường Nghiên có
chút bối rối Trương Mễ Nhã há hốc mồm kinh ngạc, trong lòng tựa hồ đang
nói chẳng lẽ mình không phải người duy nhất sao.