Đường Nghiên có lúc cảm thấy cô Kỷ thật sự giống như một vị phụ huynh, quan tâm đến mọi thứ, tỉ mỉ đến từng chi tiết, cô chăm sóc cho nàng
trong khoảng thời gian nàng đến Hoa Đô còn nhiều hơn cả sự chăm sóc của
mẹ dành cho mình trong 18 năm qua..
Chỉ có điều, một bên nàng
tham lam với sự chăm sóc như vậy, một bên lại không muốn được chăm sóc
như một đứa trẻ, nàng sẽ từ từ lớn rồi nàng sẽ trưởng thành.
"Xem ra cô nhớ không lầm kích cỡ của con." Trước tấm gương cao từ trần đến
sàn, Kỷ Du Thanh chắp tay trước ngực, nhìn cô gái trước mặt mặc bộ váy
mình đã cẩn thận lựa chọn, trong lòng có chút hài lòng, lộ ra nụ cười
vui mừng của người làm cha mẹ.
Đứng trước gương, Đường Nghiên
không thể tin vào mắt mình, bình thường cô ăn mặc có chút mộc mạc, nhưng dưới bàn tay của cô Kỷ, nàng lại có bộ dạng như thế này?
Lúc
nàng đang ngắm mình trong gương, cô Kỷ bất ngờ nghiêng người, nhẹ nhàng
ấn vai cô, áp sát mặt Đường Nghiên, dịu dàng nói: "Con gái ăn mặc đẹp
không nhất định là lấy lòng đàn ông, mà bản thân tự tin hơn."
Đường Nghiên nhìn mình và cô Kỷ trong gương, mắt không chớp, cả người cứng
ngắc không dám động, không biết vì sao lúc này nàng cảm thấy cô Kỷ vừa
nói câu này đặc biệt có sức hút....
"Được rồi, cô đi làm bữa
tối cho con." Cô Kỷ buông tay ra, Đường Nghiên cảm giác sức nặng trên
vai lập tức biến mất, nhiệt độ bên cạnh khuôn mặt cũng đột nhiên biến
mất, cô vội vàng xoay người, "cô Kỷ, con tới giúp cô."
Kỷ Du
Thanh từ ngoài cửa phòng thay đồ đáp lại: "Không cần, con đã tập luyện
quân sự vất vả rồi nghỉ ngơi thật tốt đi, cô cũng rất thích nấu ăn."
Vất vả rồi...
Chưa từng có ai nói những lời như vậy với Đường Nghiên, cho dù là kỳ nghỉ hè khi nàng còn nhỏ, mỗi ngày đều ở nhà cậu nấu cơm chờ cậu mợ đi làm đồng về và cả anh họ cùng ăn cơm, hay giúp cả nhà giặt giũ quần áo, lau nhà.
Đường Nghiên sững sờ đứng trước gương soi một lúc, sau đó nhanh chóng cởi bỏ
bộ quần áo mới trên người, thay bộ quần áo hôm nay mặc trên người, cầm
bộ quần áo mới trực tiếp đi vào phòng tắm, bởi vì nhãn trên quần áo ghi
rằng chúng không thể giặt bằng máy, vì vậy Đường Nghiên chỉ có thể giặt
bằng tay, có điều là mấy năm nay nàng đã quen với việc giặt tay, giặt
bằng máy nàng vẫn chưa biết sử Đường Nghiênụng thế nào.
Vài bộ quần áo đã giặt xong, bữa tối gần như đã sẵn sàng.
Bữa tối hôm nay là thịt heo chua ngọt với dứa, tôm hấp miến tỏi, bào ngư
sốt, xúc xích và đậu tuyết chiên, cô Kỷ nói bốn món ăn số lượng không
nhiều lắm nên tạm thời thêm một canh trứng rong biển.
Thực ra
những món này đối với một bữa tối hai người thì có chút quá mức phong
phú, nhưng cô Kỷ không nghĩ vậy, cô ấy cẩn thận giới thiệu cho Đường
Nghiên các món ăn hôm nay đều là món Quảng Đông, điều này vô hình chung
đã khiến nàng nâng cao kiến thức của mình.
Dứa không phải là
hoa quả sao, thế nhưng lại có thể xào thịt, Đường Nghiên ở quê chưa từng thấy qua loại này, cũng chưa từng nghĩ tới vào miệng sẽ có hương vị
khác biệt, chua ngọt, tươi mát lại ngon miệng, thịt cũng thơm ngon lạ
thường, tươi mềm bọc trong dứa chua ngọt.
"Thế nào? Ăn ngon không?" Kỷ Du Thanh hai tay xếp cùng một chỗ, chờ mong nhìn nàng.
"Ngon!" Đường Nghiên không chút che giấu khen ngợi. "Đây là món ăn ngon nhất mà con từng ăn."
Kỷ Du Thanh nghe xong lời này, giơ ngón trỏ lên lắc lắc, vẻ mặt thần bí,
"Không nên đánh giá sớm như vậy, mau thử những món khác."
Tiếp
theo là tôm hấp miến tỏi băm, món ăn này tuy chủ yếu làm bằng tỏi băm
nhưng mùi vị của nó không thực sự có mùi tỏi nhiều, ngược lại tôm tươi
mềm, mùi vị rất ngon, Đường Nghiên không nhịn được cắn một miếng nữa.
Lại thêm một món bào ngư sốt, Đường Nghiên là người trong đất liền chưa
từng nhìn thấy biển chứ đừng nói là hải sản, kiến thức ít ỏi về bào
ngư của nàng là từ sách báo, truyền hình, người xưa luôn thích so sánh
bào ngư với cao lương mỹ vị.
"Cô Kỷ, nếu cứ tiếp tục như vậy, con sẽ bị cô vỗ béo." Đường Nghiên nếm từng món một, ăn rất nhiều mà không dừng lại được.
"Béo hơn mới tốt, chỉ cần không béo quá là được rồi." Kỷ Du Thanh vẫn cảm
thấy Đường Nghiên quá gầy, cảm thấy cô gái nhỏ có thể bị một cơn gió có
thể thổi bay, làm cho người ta có cảm giác đau lòng.
Đường
Nghiên ăn thêm hai bát cơm, ăn xong nàng chủ động thu dọn bát đĩa, thu
dọn bếp, vốn dĩ chỉ định ăn một bát, nhưng món nào cũng ngon đến mức
nàng không thể kiềm chế được. Giờ có chút quá tải, không thể làm gì khác hơn là dọn dẹp để có thể tiêu hóa hết.
Kỷ Du Thanh cũng không
ngồi yên, cô đi dép lê trong phòng khách đi tới đi lui mấy lần, thu dọn
đồ đạc, Đường Nghiên đang cúi đầu rửa bát trong gian bếp mở, khóe mắt
liếc nhìn, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu be với chiếc
áo khoác dệt kim trôi nổi trước mắt cô..
"Nhân tiện, Nghiên Nghiên!"
Đường Nghiên theo bản năng giật mình, cô Kỷ tự nhiên đổi cách xưng hô...
Trong lúc nhất thời vẫn chưa quen, liền ngây ngốc ngẩng đầu lên nghe.
"Suýt nữa quên nói cho con biết. Ngày mai cô có một người bạn sẽ đến đây. Cô
ấy là một người bạn rất tốt của cô, đúng lúc có thể giới thiệu con với
cô ấy."
"Bạn?" Bạn tốt của cô Kỷ...
"Đúng vậy, cùng tuổi với cô, nhưng nàng rất hiền hòa, hai người hẳn là sẽ hòa thuận." Kỷ Du Thanh bổ sung nói.
"Cũng là phụ nữ ạ?" Đường Nghiên tò mò hỏi, nhìn cô như một đứa trẻ tò mò.
Kỷ Du Thanh sửng sốt một chút, nhất thời không nghĩ ra nên trả lời như thế nào, phá lên cười nói: "cô ấy... hẳn là không phải nữ nhi, mà là tiểu
nữ nhân."
Đường Yên bĩu môi, còn có thể là ai mà khiến cô Kỷ nhắc đến mà vui vẻ như vậy
"Hôm nay con cũng nên đi ngủ sớm đi, cô còn có việc cần xử lí trong thư
phòng." Sau khi nói với nàng, cô Kỷ đi thẳng vào thư phòng vẫn luôn mở
cửa.
Đường Nghiên lặng lẽ thò đầu liếc nhìn, cô Kỷ đã ngồi trên ghế bật máy tính lên, ánh mắt rất chuyên chú nhìn máy tính.
Thu dọn phòng bếp xong, Đường Nghiên yên lặng trở về phòng.
Nàng lại viết nhật ký của mình ngày hôm nay
[6/9/2019 trời nhiều mây.
Cảm giác sau mấy ngày huấn luyện quân sự tuy mệt nhưng cũng rất vui, hôm
nay sau giờ học tôi được gặp một đàn chị trong câu lạc bộ Taekwondo,
nghe nói tuần sau sẽ có hoạt động, tôi rất mong chờ và muốn trong thời
gian học chuyên ngành cũng học thêm chút kỹ năng, trong tương lai không
những có thể bảo vệ chính mình mà còn có thể bảo hộ cô Kỷ.
Hôm
nay, cô Kỷ mua cho tôi mấy bộ quần áo mới, nói rằng chúng chỉ dành cho
mùa này, cô ấy cũng nói một câu mà tôi vẫn còn nhớ như in, cô ấy nói
rằng con gái không nhất thiết phải ăn mặc để làm hài lòng đàn ông, mà là để ăn mặc lên chính mình tự tin hơn, có lẽ tôi đã hiểu ý nghĩa, nhưng
tôi chỉ nghĩ rằng nếu cô Kỷ có thể nói một điều như vậy, thì cô ấy phải
là một người sống rất tinh thông.
Cô ấy khác với những người
phụ nữ tôi từng thấy ở quê, cô ấy dường như sống cho chính mình chứ
không mù quáng phục tùng đàn ông, làm lụng vất vả vì con cái, gia đình,
tôi nghĩ một người phụ nữ như vậy rất phóng khoáng và hấp dẫn..
Hôm nay tôi cũng đã ăn những món ăn do cô Kỷ làm, nó rất ngon, tôi sắp trở
thành một người kén ăn, tôi chỉ chọn những món ăn của cô và không thích
những món ăn do người khác làm, đôi khi tôi không khỏi suy nghĩ một
người như cô Kỷ có thể nấu ăn có công việc, còn có nhà và xe thì liệu cô ấy sẽ thích một người có bộ dáng như thế nào, hay cô ấy sẽ chọn sống
một mình cả cuộc đời? Nhưng chắc có khá nhiều người theo đuổi cô ấy đi. ]
Khi viết những dòng này, trong lòng Đường Nghiên có một cảm giác kỳ lạ,
thật khó chịu khi bị mắc kẹt trong lồng ngực, nhưng hiện tại cũng đã ổn
rồi.
Nhật ký hôm nay đột ngột kết thúc, Đường Nghiên tựa đầu
trước bàn học trầm tư suy nghĩ, điện thoại di động trên bàn liên tục
truyền đến âm thanh thông báo, Đường Yên liếc nhìn tin nhắn của Tiểu Vân rồi đưa tay ra nhấc điện thoại lên mở khóa điện thoại.
Triệu Tiểu Vân: Nghiên Nghiên, nhà máy đã chấp nhận đơn từ chức của mình rồi, mình sẽ sớm gặp cậu ở Hoa Đô.
Triệu Tiểu Vân: Mình rất hạnh phúc.Mình có thể sớm nhìn thấy thủ đo rồi.
Đường Nghiên trả lời rằng điều đó thực sự tuyệt vời, Tiểu Vân, mình cũng rất mong được gặp cậu, thật phấn khích.
Triệu Tiểu Vân: Đúng rồi, cậu ở nhà cô thế nào, cô ấy có đối xử tốt với cậu không?
Đường Nghiên: Rất tốt, cô ấy quá tốt với mình... đó là lý do tại sao mình không biết phải làm gì.
Triệu Tiểu Vân vậy không tốt sao, sau này cậu hãy cố gắng học tập chăm chỉ để báo đáp người ta nhé.
Đường Nghiên: Mình cũng nghĩ như vậy, phải cố gắng làm việc chăm chỉ để trở
thành một người phụ nữ độc lập và tự chủ như cô Kỷ trong tương lai.
Triệu Tiểu Vân: Ha, vậy mình mỏi mắt chờ mong, mình tin cậu sẽ làm được, được rồi, không nói với cậu nữa, mìnhcòn đang tăng ca, tạm biệt.
Đường Nghiên: Bai bai
Đặt điện thoại xuống, Đường Nghiên cầm đồ ngủ đi tắm, khi đi qua hành lang, cô không khỏi liếc nhìn phòng làm việc đối diện với phòng khách, đèn
còn sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy cô Kỷ. Hai tay gõ bàn phím, âm thầm mím môi, Đường Nghiên bước vào phòng tắm.
Tắm xong trở lại giường
cũng đã 10h30 tối, nàng ôm cuốn sách trên tủ đầu giường đọc một lúc, là
"Người đẹp nơi đâu" của An Ý Như, Đường Nghiên cảm thấy rằng cuộc đời
của mỗi người phụ nữ trong đó đều là hư cấu, từng chữ từng câu cũng rất
đẹp, khi nàng nhìn thấy đồng hồ báo thức trên điện thoại di động nhắc
mình mười một giờ đi ngủ, nàng gấp sách lại và đặt đặt nó trở lại tủ đầu giường, Đường Nghiên giơ tay tắt đèn nằm xuống.
Nhắm mắt lại một hồi lâu mà không ngủ được.
Đường Nghiên trằn trọc mấy lần để điều chỉnh tư thế ngủ tốt nhất nhưng cuối cùng đều không thành công, đành phải mở mắt ra.
Nàng không khỏi suy nghĩ, ngày mai người đến đấy sẽ là người phụ nữ như thế
nào, bạn tốt của cô Kỷ... là quan hệ rất thân thiết sao?