“ Vậy thì em muốn điều gì mới không giận ta nữa.” Hắn nói.
“ Nếu lấy được đầu của đô đốc, tôi cảm thấy rất vui mừng mà bật khóc.” Cô hạ thấp giọng mình mà thốt ra lời trong lòng.
“ Điều đó ta không thể cho em được.” Cang Chung nói.
“ Vậy thì sau này đừng bao giờ hỏi câu vớ vẩn này nữa. Nó thật nực cười.” Cô cắn chặt răng, đôi mắt đã chứa đầy sự hận thù. Rồi cũng có một ngày, cô sẽ lấy được cái đầu của hắn.
Sáng hôm sau, Tư Dương thức dậy đã không còn nhìn thấy người đâu nữa. Cang
Chung lúc nào cũng ra ngoài từ sớm chỉ để cô một mình trong phòng. Như
vậy cũng tốt, khi thức dậy cô không muốn nhìn thấy gương mặt chán ghét
ấy. Tư Dương ra khỏi phòng, cô đi xuống bàn ăn. Lúc này, người hầu đã
chuẩn bị thức ăn đầy đủ ra bàn. Cô chỉ cần ngồi vào bàn và thưởng thức
chúng. Nhưng có điều, bữa sáng hôm nay khác với bữa sáng thường ngày. Vì thường ngày cô chỉ ăn một mình. Nhưng hôm nay có thêm hai người nữa sẽ
dùng bữa cùng cô. Lâu lâu có thêm người cùng ăn với mình cũng rất vui.
Tư Dương mỉm cười nhìn bà tà và Mai Đình đang ngồi dùng bữa “ Chào buổi sáng. Bữa ăn hôm nay chắc là ngon miệng lắm.”
Nhìn thấy cô vui vẻ, họ lại bày ra vẻ mặt khó chịu. Nhưng cũng không thể làm gì được. Tư Dương chuẩn bị dùng bữa thì từ bên ngoài một tên lính canh
chạy vào thông báo với mọi người “ Báo, đô đốc nói có việc đột xuất phải đi ra biển, một tuần sau mói quay trở về. Đô đốc phu nhân, ở nhà phải
đối xử tốt với mẹ của đô đốc cho tới khi đô đốc quay trở về. Xin hết.”
Tư Dương nhìn dĩa thức ăn trên bàn mà nuốt không trôi. Cang Chung đi rồi
vẫn không để cho cô sống yên ổn trong nhà. Nếu đã như vậy thì đừng trách cô làm điều quá đáng.
Còn về
bà ta và Mai Đình thì lấy làm thích thú. Hai người nhìn nhau trong ánh
mắt hiện rõ sự tâm cơ của mình. Bà ta liếc mắt ra hiệu với Mai Đình. Cô
ta cười khẩy một cái “ Đô đốc phu nhân, hãy ăn nhiều vào một chút.” Cô
ta cầm ly sữa trực tiếp đỗ hết vào dĩa thức ăn của cô. Sau đó, làm ra vẻ mặt hoảng hốt” Ôi không! Tôi vừa làm chuyện điên rồ gì đây. Xin lỗi đô
đốc phu nhân nhé.”
Mẹ của Cang Chung lại nói:” Sữa trộn với thức ăn có làm sao đâu. Con chó còn ăn được, loại phụ nữ như cô sau không thể ăn.”
Câu nói chế giễu của bà ta khiến cô tức đến điên người muốn một tay xé toạc cái miệng không xương của bà ta ra để xem bà ta còn nói được không.
Nhưng cô phải thật bình tĩnh, dùng sao đối phó với loại người không biết đạo lý này thì bản thân phải càng ngang ngược. Tư Dương nhe răng ra
cười với bà ta “ Chó ư! Vậy con ch* như bà ăn thử cho tôi xem!”
“ Hỗn xược!” Bà ta tức giận
cầm ly sữa hất thẳng vào mặt Tư Dương. “ Bọn hải tặc chúng mày vừa ăn
cướp vừa thất học. Mày nghĩ mày là ai mà dám nói chuyện ngang hàng với
tao.”
Nghiến chặt răng. Cô cố
nhẫn nhịn. Lấy tay lau đi những giọt sữa trên mặt mình. “ Đúng, thưa mẹ
của đô đốc. Vì loài ch* không bao giờ được đặt ngang hàng với con người
cả.” Tư Dương đứng dậy bỏ đi khiến cho bà ta tức tối đến đỏ tím mặt. “
Con khốn! Rồi mày sẽ phải trả giá vì những lời nói này.”
Mai Đình ngồi ở một bên thấy thỏa mãn. Chỉ cần bà càng ghét Tư Dương thì
sớm muộn gì cô cũng cút ra khỏi đây. Và vị trí đô đốc phu nhân lại thuộc về tay cô ta. Không một ai được cướp vị trí của cô ta cả.
Trở về phòng, Tư Dương khóa chặt cửa lại. Cô tự nhốt mình bên trong phòng,
ngồi một góc ôm mặt mà buồn bã. Lúc này, cô lại nhớ đến cha mẹ của mình. Bây giờ không biết họ đang làm gì. Có sống hạnh phúc không? Không có
cô, Lục Châu có người để tinh nghịch cùng không? Hôm nay, họ có cướp
được vật phẩm của tàu buông nào không? Lũ răng có đến làm phiền lúc họ
đang trôi dạt trên biển? Còn có Thập Hải nữa. Anh ấy liệu có vui vẻ
không? Nghĩ đến đều này, khóe mắt cô rơm rớm nước. " Con nhớ tất cả mọi
người. Con không muốn sống ở đây." Sau đó, cô bật khóc như một đứa trẻ.
Tư Dương khóc đến cơ thể mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong
giấc ngủ cô đã mơ thấy bản thân gặp được Thập Hải. Trên người anh ấy
mặc bộ trang phục của chú rể. Thập Hải dang rộng cánh tay của mình ra
mỉm cười với cô trông rất hạnh phúc. Lúc này, Thập Hải cứ như một chàng
hoàng tử khôi ngô đang chờ đợi cô công chúa của đời mình. Ánh mắt đầy hy vọng đấy đang hướng về phía cô. Có phải, người mà Thập Hải đang chờ
chính là cô không? Tư Dương mỉm cười trong hạnh phúc. Cô định chạy tới
ôm lấy bờ vai rắn chắc ấy. Nhưng cô còn chưa chạy đi thì có một cô gái
chạy lướt ngang qua người cô. Cô ta mặc một chiếc váy tựa như cô công
chúa mà đón nhận lấy vòng tay ấm áp của Thập Hải. Hai người hạnh phúc mà ôm lấy nhau.
Khi ấy, Tư Dương
mới nhận ra bản thân chỉ là vật vô hình của hai người họ. Thập Hải không chờ cô. Anh ấy đã đi tìm hạnh phúc mới của mình. Anh ấy không được cô.
Anh ấy yêu người cô con gái khác mất rồi. Tư Dương đau khổ cắn chặt môi
mình. Bỗng ớ phía đối diện có một bóng dáng quen thuộc đang đứng lặng lẽ nhìn cô. Tư Dương bất giác nheo mắt lại, cô nhìn thấy bóng dáng của
người đó rõ hơn.
" Em chỉ mãi thuộc về một mình ta thôi." Cang Chung nở một nụ cười chiếm hữu.
Giây phút đó, Tư Dương đứng lặng người. Đến cuối cùng, cô vẫn bị tên dã thú
kia trói buộc. Trong giấc mơ của cô mà hắn cũng xuất hiện, đeo bám cô
như một kẻ săn mồi. Hắn chính là một con hổ hung hãn muốn dồn cô đến
bước đường cùng. Chỉ có cái chết bản thân cô mới có thể rời khỏi được
con mãnh hổ này.