“Phu nhân nhìn thấy cháu và Cang Chung như thế người không tức giận thay cho con gái mình sao ạ?”
“Không tức giận được. Bởi vì ta biết tên Cang Chung đó ngay từ đầu đến cuối
đều hướng về một người. Mà người đó không phải là hai đứa con gái của
ta. Trong ánh mắt của cậu ta, ta nhìn thấy hình ảnh của cháu.”
“...”
Tư Dương chết lặng, cô không thể thốt lên lời. Làm sao người phụ nữ này có thể tinh tế đến vậy? Ngay cả một cái nhìn thôi cũng có thể đoán ra
được.
“Nếu cháu không ngại có thể chia sẻ với ta về chuyện của cháu.”
“Người muốn nghe thật sao?”
“Ừm.”
Nhìn sắc mặt của bà ta không ác ý. Tư Dương ngây thơ liền nói chuyện của cô
cho bà ta nghe. Sau khi biết được lý do, phu nhân trở nên trầm lặng.
Tư Dương ngơ ngác, cô không hiểu tại sao bà lại như thế.
“Phu nhân, người có ổn không?”
“Ta không sao, chỉ là từ câu chuyện của cháu ta thấy được hình bóng của mình bên trong đó.”
“Là sao ạ?”
Những lúc như vậy cô lại không hiểu được ý của bà ta.
Bà ta cũng không khó chịu mà kể cho cô nghe một câu chuyện. Khi còn trẻ,
có một người phụ nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Cô gái đó là
con của một hải tặc khép tiếng. Vì nhan sắc của cô ta nên có rất nhiều
nam nhân để mắt tới. Trong đó có một chàng trai cũng là con của hải tặc. Từ lần gặp đầu tiên hai người đã rung động. Câu chuyện tình yêu cũng
bắt đầu nảy nở. Cho đến khi, có một tên tự xưng là quân nhân. Hắn cũng
bị vẻ đẹp của cô ta làm điên đảo tâm trí. Vì muốn có được cô, hắn đã
dùng tất cả thủ đoạn để chiếm lấy. Đến một ngày, cô ta cuối cùng cũng bị hắn bước được rồi đem trở về nhà của mình. Một thời gian sau, cô ta đã
chạy trốn khỏi đó và cùng với người mình yêu bỏ đi đến nơi khác. Hai
người sống với nhau rất hạnh phúc và đã hạ sinh ra được một đứa bé.
Nhưng cuộc sống yên bình lại không được kéo dài lâu. Tên đô đốc kia đã
tìm đến được và bắt cô ta rời đi. Nhưng vì chàng trai kia không muốn
nhìn thấy vợ mình bị bắt đi một lần nữa. Cho nên đã chống lại hắn. Ai
ngờ đâu, hắn đã trực tiếp giết chết chàng trai đó.
Nghe đến đây,
Tư Dương xúc động. Cô không ngờ phu nhân đang ngồi trước mặt mình lại có một cuộc đời đầy bi thương đến vậy. Nhưng cô lại cảm thấy thắc mắc, tại sao một đô đốc bây giờ lại trở thành một hải tặc tiếng tăm? Sau vụ việc đó đã có chuyện gì xảy ra với họ.
Phu nhân điềm tĩnh nói:
“Đó là do ta đã yêu cầu hắn. Nếu như muốn ta đi theo hắn thì hắn nhất định
phải là một hải tặc khép tiếng, còn không thì ta sẽ chọn cái chết cùng
với người mình yêu.”
“Vậy là ông ta đã chọn cách trở thành hải tặc.”
Thật bất ngờ với việc lựa chọn này của ông ta. Tư Dương trong lòng cảm thấy
ngưỡng mộ tình yêu của ông ta dành cho phu nhân. Mặc dù là người đến sau và được tình yêu của phu nhân. Nhưng ở trong tình yêu, ông ta đã thật
sự hết lòng với bà. Một người đàn ông tuy đáng hận nhưng cũng lại đáng
yêu.
Chợt, lúc này cô lại nghĩ đến Cang Chung. Liệu hắn có vì cô
mà trở thành một hải tặc không? Hay hắn không hề thật lòng với cô. Nghĩ
đến hắn, lòng cô lại buồn rười rượi.
“Cháu không vui sao? Vì chuyện của ta kể?”
“Không phải, cháu chỉ đang nghĩ đến chuyện của mình thôi. Không biết cuộc sống của cháu ở hiện tại đã được yên bình chưa?”
Phu nhân ngạc nhiên.
“Sao cháu lại nghĩ thế. Ở cùng với người bạn thanh mai trúc mã của mình chẳng phải đều cháu mong muốn ư!”
“Cháu…”
Tư Dương ấp a ấp úng, cô của bây giờ cũng không biết bản thân đang muốn
điều gì. Chỉ là dường như cảm thấy cảm xúc đã thay đổi. Liệu đó có phải
là vì cô đã phải lòng hắn?
“Tư Dương, cháu hãy lắng nghe con tim
của mình và tìm câu trả lời cho bản thân thật chính xác nhất. Ta thấy ở
Cang Chung có một điểm rất giống với ông ấy là yêu thật lòng nhưng hắn
không phải là ông ấy. Hắn sẽ không cuồng bạo như ông ấy.”
“Cháu cũng không biết bản thân mình đang muốn gì.”
“Không cần phải vội, từ từ suy nghĩ đợi khi có câu trả, hãy nắm giữ đều mình
chọn. Đừng ở để bản thân kẹt lại ở giữa, người đau khổ chính là cả ba.”
“...”
Ôm suy tư trong lòng, Tư Dương rời khỏi phòng của phu nhân. Cô bước đi
trong vô thức. Đột nhiên nghe thấy tiếng nói vang ra từ trong phòng. Tư
Dương bị câu chuyện bên trong cuốn hút. Lặng lẽ bước đến cạnh cửa, áp
tai vào cánh cửa nghe cuộc đối thoại bên trong.
“Đến đêm trăng
tròn, chỉ cần chúng ta bỏ thứ thuốc độc không màu, không mùi vào ly
rượu của Cang Chung thì hắn sẽ bị lấy mạng ngay lập tức. Đến lúc đó, bác cũng không cần phải lo lắng đến hai đứa con gái của mình nữa. Vì chúng
ta hoàn toàn không biết đây là âm mưu của ai.”
“Ha ha ha…cháu cũng thật thâm độc đấy Thập Hải.”
Tư Dương đứng bên ngoài há hốc mồm khi nghe được tin chấn động. Cô sợ hãi
định quay người rời đi nhưng không ngờ lúc nay Mai Kỳ lại đang đi đến,
khiến cô đụng phải vào người.
“Au…”
Nghe thấy tiếng động phát ra bên ngoài, Thập Hải và tên thủ lĩnh tối sầm mặt.
“Để cháu ra bên ngoài xem thử.”
Cậu tốn nhiều công sức để giết Cang Chung, nhất định không thể để cho bất
kỳ ai có dùng cản trở chuyện này. Dù cho đó có là Tư Dương.
Cánh
cửa mở ra, Thập Hải thò đầu ra bên ngoài nhìn nhưng lại không thấy bất
kỳ ai. Cậu không cảm thấy yên tâm liền đi ra bên ngoài kiểm tra. Đi một
vòng kiểm tra trong cung điện. Thấy bản thân không tìm được bất kỳ điều
gì, cậu mới yên tâm hơn một chút. Sau đó quay trở lại phòng.
Lúc
này, Tư Dương và Mai Kỳ núp ở trong một bức tranh lớn ở trên tường mới
thoát được nạn. Người cũng đã đi, họ mới bắt đầu chui ra khỏi bức tranh.
“Khụ khụ khụ...”
Tư Dương và Mai Kỳ ho sặc sụa vì hít phải bụi. Nhưng bọn họ biết nơi đây
không phải chỗ để nói chuyện, cùng nhau đến địa điểm khác.
Đi ra đến đài phun nước, lúc này mới an toàn hơn một chút. Mai Kỳ lên tiếng nói:
“Có chuyện gì mà cô lại thập thò ở trước cửa phòng?”
“Chuyện này không liên quan đến cô. Tôi đi trước đây.”
Tư Dương cứ thế mà muốn bỏ đi. Nhưng Mai Kỳ chưa đạt được mục đích sao có thể để cô rời đi dễ dàng vậy được.
“Chờ đã! Nếu như cô không nói cho tôi biết thì ôi sẽ đi nói với họ là cô đã
nghe lén ở bên ngoài. Đến lúc đó, xem cô làm sao đối mặt với họ.”
“Cô không được nói.”
Đối mặt với lời đe dọa, Tư Dương đương nhiên phải nghĩ cách để cô ta không đi nói lại chuyện này với họ được.
“Tôi nói ra là được chứ gì.”
“Đúng.”
”Vì lúc nãy tôi nghe thấy họ nói gì về việc trăng tròn. Cảm thấy tò mò nên
tôi mới ghé vào nghe thử. Sau đó thì cô cũng biết rồi.”
Cô ta nhìn cô với ánh mắt thăm dò. Nếu như chỉ là chuyện này thôi, tại sao lúc nãy cô lại hoảng hốt. Hơn nữa, Thập Hải lại cẩn thận đi tìm người xuất hiện ở bên ngoài. Chỉ có chuyện trăng tròn thôi, sao lại thần thần bí bí như thế.
“Vậy tôi có thể đi rồi đúng không?”
“Không được…mà thôi đi đi.”
Mai Kỳ muốn tìm hiểu cho rõ nhưng lại cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình, nên cô ta cũng không muốn nhúng tay vào.
Bản thân được thoát một nạn, Tư Dương mừng rỡ rời đi. Còn chưa được bao xa
lại nhìn thấy Cang Chung từ bên ngoài trở về. Cô vui mừng muốn nói cho
hắn biết chuyện cô nghe được. Nhưng từ trên xe Mai Nhã bước xuống, đi
bên cạnh Cang Chung khiến cô phải chùn bước. Bây giờ cô không thể đến
bên đó được, phải đợi lúc khác. Tư Dương đành quay người bỏ đi.
Cang Chung đang đi vào thì thấy Tư Dương lặng lẽ bước đi. Hắn vô thức nhìn theo hướng cô.
“Anh nhìn gì vậy Cang Chung?”
Mai Nhã thắc mắc nhìn theo hắn. Giọng nói của ả khiến hắn ý thức được bản thân.
“Không có gì.”
….
Buổi tối, Cang Chung lặng lẽ đi ra bên ngoài để truyền tin cho đồng đội của
mình. Không biết vô tình hay là cố ý. Hắn vô thức đi đến phòng của Tư
Dương. Nhìn thấy ánh đền bên trong đã tắt từ bao giờ. Hắn nhắm mắt, thở
dài.
“Mình lại đến đây làm gì chứ. Thật vô nghĩa.”
Mốc trong túi ra một chiếc hộp, bên trong chính là sợi dây chuyền. Hắn muốn tặng
nó cho Tư Dương nhưng chắc là không thể. Món quà này, tốt nhất là hắn
nên tìm chỗ nào trống rồi tiện tay vứt đi.
Xoay người lại, Cang Chung định rời đi. Bỗng, hắn nghe thấy tiếng động bên trong phòng.
“Dừng lại đi Thập Hải!”
Là giọng nói của Tư Dương. Không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì khiến
cô phải la lên như vậy. Cang Chung không kiềm lòng đứng ở bên ngoài nghe ngóng. Lỡ như Tư Dương có chuyện gì thì hắn còn có thể xông vào bên
trong cứu cô.
Lúc này, Thập Hải liên tục chạm vào người cô. Mặc dù Tư Dương đã từ chối. Những người phụ nữ khi mang thai đầu tháng đều
phải cẩn thận. Không thể làm gì tác động mạnh đến thai nhi.
“Anh chỉ muốn yêu thương em một chút thôi. Anh sẽ nhẹ nhàng mà, được không?”
“Em đang mang thai, anh tốt nhất đừng đụng vào em.”
Tư Dương đi ra chỗ khác cách xa cậu. Hành động của cô vô tình chọc tức cậu. Thập Hải đá đổ chiếc ghế xuống đất trút giận.
“Cái gì anh muốn cũng không được, còn Cang Chung kia thì được đúng không!”
“Tự nhiên lại nổi giận vô cớ với em. Anh bị gì vậy?”
“Anh đang bị điên, bị em cắm sừng mà không thể làm gì được.”
“Nè, anh nói cho đoàng hoàng nha. Em cắm sừng anh khi nào, nếu như anh nghĩ
em cắm sừng vậy lúc đầu anh đừng cưới. Bây giờ lại đổ lỗi cho em là sao
hả?”
Khóe mắt có chút cay cay, Tư Dương cố gắng kiềm chế bản thân.
“Anh không nói chuyện trước kia, anh đang nói chuyện của bây giờ. Em càng
ngày càng bộc lộ bản chất thật của mình, trong đầu em suốt ngày chắc chỉ có được mỗi hình bóng của hắn mà thôi. Làm gì đến lượt của anh.”
”…”
Sự quá đáng của cậu khiến cô không muốn tranh cải thêm nữa. Tư Dương im lặng không đáp lại lời Thập Hải.
“Sao em không biện minh đi? Có khi anh sẽ tin lời của em đấy. Nhưng không,
em lúc nào cũng im lặng như thể thừa nhận rằng những lời anh nói đều
đúng nên em mới không thể cãi lại được.”
“...”
Cậu im lặng một lúc sau đó nhìn qua Tư Dương. Thấy cô vẫn đứng im ở đó, cậu đi qua dỗ ngọt cô.
“Tư Dương, anh xin lỗi vì có hơi lớn tiếng với em nhưng đó là vì anh yêu
em. Nếu không yêu em anh sẽ không tức giận đến thế. Tha lỗi cho anh
nha.”