Điều này, vô tình lại kích thích con người bên trong hắn. Cang Chung rời
khỏi đôi môi của cô, hắn nói:" Hình như em đang quyến rũ ta thì phải."
“ Đồ biến thái, mau thả tôi ra!” Tư Dương hét vào mặt Cang Chung. Cô
không ngừng hét lên, tiếng của cô vang vọng khắp căn phòng. Cô tưởng
rằng chỉ cần bản thân hét lên thì người bên ngoài sẽ nghe thấy mà chạy
vào. Nhưng suy nghĩ ấy lại quá ngây thơ đến nỗi Cang Chung bật cười
thành tiếng. Giọng cười chế giễu của Cang Chung, Tư Dương ngưng không
hét nữa. Cô hỏi hắn: “ Anh đang cười cái gì hả?”
Cang Chung giương đôi mắt giang xảo của mình nhìn Tư Dương. Hắn vuốt ve đôi
gò má của cô, giọng nói trầm thấp vừa đủ để cô nghe thấy “ Ta cười vì sự đáng yêu của em. Em tưởng rằng chỗ ở của một Đô đốc dễ dàng bị người
khác xông vào hay sao. Với cả, nói cho em nghe một tin buồn, căn phòng
này có cách âm. Dù em có la đến rát họng, người bên ngoài cũng không
nghe thấy.”
Tư Dương nuốt nước
bọt, cô nhìn người đàn ông trước mặt mình giống như lũ răng nhọn nhìn
con mồi. Cảm giác sắp bị nó nuốt chửng vào bên trong bụng. Đôi mắt của
Tư Dương từ lúc nào đã ngấm lệ, cô bật khóc cầu xin Cang Chung tha cho
mình.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, Cang Chung bất động trong giây phút. Hắn giơ các ngón tay
của mình gạt đi giọt nước mắt ấm áp trên khóe mi của cô. Bàn tay đang
nắm chặt tay cô nhẹ nhàng buôn buông lỏng. Cang Chung im lặng, hắn rời
khỏi người cô ngôi sang một bên. Gương mặt trầm xuống như đang suy tư
điều gì đó. Tư Dương thấy hắn ngồi im bất động, cô mới nhẹ nhàng ngồi
dậy. Cô muốn rời khỏi đây nhưng khi đi được một bước thì bị bàn tay rắn
chắc của Cang Chung nắm lại. “ Em muốn đi đâu?”
Câu hỏi của Cang Chung làm Tư Dương đứng hình, cô run rẩy nói: “ Tôi muốn ra ngoài.”
“ Ra ngoài!” Con ngươi đen nhánh của Cang Chung nhìn cô. Hắn mạnh bạo kéo cô vào trong người mình. “ Em muốn đi tìm tên kia ư!”
Con ngươi của hắn trở nên đỏ ngầu. Hắn thô bạo mà xé toạt chiếc áo trên
người cô để lộ làn da trắng noãn như tuyết. Tư Dương xấu hổ lấy tay che
cơ thể không một mảnh áo của mình, tức giận tát vào mặt hắn một bạt tay. “ Đê tiện!”
Sau cái tát ấy,
Cang Chung cảm thấy thích thú đến lạ thường. Hắn nở ra một nụ cười bất
ổn “ Em vừa mới nói ta đê tiện ư! Vậy ta sẽ cho em biết thế nào là đê
tiện nhé.”
Cang Chung đẩy cô
ngã xuống giường. Hắn gấp gáp cởi các nút áo trên người của mình, nhào
tới hôn lấy đôi môi của cô. Hắn cắn, mút như đang ăn một cây kem lạnh
chỉ khác ở mùi vị và hơi ấm từ môi của cô truyền đến. Cang Chung rời
khỏi đôi môi của cô liền chuyển xuống chiếc cổ trắng noãn. Nhẹ nhàng cắn đi cái như đang đánh dấu chủ quyền lên người cô. Sau đó, hắn lại di
chuyển đến hai trái đào căng mọn nước. Đây đúng là thời gian thích hợp
để thu hoạch. Cang Chung tham lam hôn lên khắp cơ thể của Tư Dương. Từng nơi mà hắn đi qua đều để lại một dấu ấn của riêng mình. Đây chính là
dấu ấn của người thắng cuộc. Khóe môi vẽ một đường cong tuyệt vời. Dù là người đến sau, nhưng chỉ cần là đồ mà hắn muốn thì bất cứ ai cũng không thể ngăn cản được cũng như cướp khỏi tay hắn.
“ Tên khốn, mau dừng lại..” Tư Dương đau khổ mà kêu gào. Cô ngờ bản thân
bị chà đạp bỏi một Đô đốc. Người mà tất cả mọi người đều bảo đứng về
chính nghĩa chống lại cái ác. Nhưng người đàn ông này thì không. Hắn là
một tên cầm thú.
“ Cứ mắng tiếp đi. Như vậy, ta sẽ càng thích em hơn.” Hắn chạm vào bông hoa đang chớm
nở của cô. Một ngón, hai ngón tay Cang Chung chơi đùa với bông hoa ấy.
“ Ưm..” Cô vội bịt miệng mình lại. Âm thanh vừa rồi là sao. Tại sao cô
lại phát ra thứ âm thanh đó chứ? Cơ thể cô bây giờ cảm thấy rất khác lạ. Giống như có một luồng điện đang chạy bên trong cơ thể, cả gan ruột đều sôi sục.
Cang Chung nhìn thấy
biểu hiện của cô thì hài lòng. Hắn cười khẩy một cái rồi rút tay của
mình ra khỏi bông hoa ấy. Sự đột ngột này của Cang Chung, Tư Dương cảm
thấy hụt hẫng. Bản thân cô không hiểu tại sao có cảm giác ấy được. Bỗng
giọng nói của Cang Chung cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“ Nhìn xem, thứ chất dịch của em đang quấn lấy tay tôi.” Cang Chung đưa
lưỡi của mình ra liếm nhẹ vào ngón tay. Cảm giác tê dại đang chạy khắp
cơ thể mà thỏa mãn bản thân. Hắn nói: “ Mật ngọt của thiếu nữ rất đáng
để nếm thử.”
“ Tên khốn, ngươi
thật là ghế tởm!” Tư Dương vừa bịt miệng vừa mắng hắn. Tại sao người đàn ông này lại có những hành động ghê tởm như thế. Cô không muốn bị tên
này chà đạp mình. Lần đầu của cô phải trao cho người mà mình yêu và
người đó là Thập Hải chứ không phải tên biến thái.
Tư Dương lấy hết dũng khí, cô dùng chân của mình đạp vào ngực hắn. Nhưng
không ngờ hắn lại dễ dàng tóm được chân của cô. Hắn lạnh lùng đẩy chân
cô ra, mạnh bạo dùng bàn tay khỏe khoắn của minh tách hai tay cô ra.
Cang Chung bây giờ giống như một tên điên. Hắn điên cuồng lao đầu vào
cô. Cứ thế mà chà đạp cơ thể của cô. Tư Dương không thể chống lại được
hắn, cô đau khổ mà nắm chặt lấy ga giường. Những giọt nước mắt rơi lả
chả xuống nệm. Đêm hôm đó, cô bị người tên Cang Chung hủy hoại cuộc đời
mình.
Ngày hôm sau, ánh sáng bên
ngoài đã len lõi vào bên trong tàu. Đôi mắt của cô bị ánh sáng ấy làm
thức giấc. Cô mở mắt ra thì nhìn thấy Cang Chung đang chăm chú nhìn
mình. Hắn vốn đã dậy từ rất lâu. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của cô
làm hắn không thể rời mắt mà ngắm nhìn cô. “ Chào buổi sáng.”
Tư Dương nhìn thấy gương mặt hắn vô cùng chán ghét. Cô ngồi bật dậy thì
phát hiện cơ thể không có mặc đồ liền xấu hổ lấy chăn che cơ thể lại “
Quần áo của tôi?”
“ Ý em là mấy miếng vải này ư!” Cang Chung nhặt chiếc áo đã bị rách thành nhiều mảnh ở bên dưới lên đưa cho Tư Dương xem.
Nhìn thấy đồ của mình bị xé thành mảnh vụn. Cô cúi trầm mặt xuống dường như muốn khóc.
Cang Chung im lặng, hắn đứng dậy cởi chiếc áo trên người mình đưa cho cô. “
Hãy mặc nó. Trong tàu của ta không có đồ của nữ.” Hắn ném chiếc áo sơ mi của mình trước mặt cô. Cang Chung không có nhiều thời gian để chờ đợi
cô, đã đến lúc hắn phải quay trở lại đất liền “ Em có một phút để mặc nó vào. Sau đó, ta sẽ đưa em đi gặp cha mẹ của em lần cuối.”
Lời nói của Cang Chung khiến trong lòng cô cảm thấy bất an. Hắn nói như vậy là có ý gì? Cha mẹ cô không phải là bị hắn bắt đi.
Tư Dương nhanh chóng mặc chiếc áo của hắn đưa cho. Nhưng lại có một điều
bất ổn. Chiếc áo của hắn chỉ dài tới đùi cô. Điều này, khiến cô cảm thấy bất tiện. Còn Cang Chung lại không nghĩ nhiều như thế. Hắn thấy cô đã
mặc áo của mình vào thì nắm lấy tay cô kéo ra bên ngoài.
Hắn kéo cô ra trước mũi tàu, phía trước của cô chính là tàu của gia đình.
Tư Dương há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Cha mẹ , Lục
Châu, Thập Hải và tất cả mọi người đều bị trói ở trên tàu. Bên cạnh họ
còn có mấy tên lính cầm súng đứng canh.
Đột nhiên giọng nói của Cang Chung vang bên tai cô “ Chào họ lần cuối đi. Sau đó, ta sẽ đưa họ đi gặp ông bà của mình.”
“ Không, cầu xin anh hãy tha cho cha mẹ tôi.” Tư Dương ngay lập tức quỳ
xuống vang xin Cang Chung. Nhưng hắn lại lạnh lùng nói:” Không được. Gia đình của em là một hải tặc, mà hải tặc thì không được phép sống trên
đời. Chết chính là cách duy nhất để kết thúc cuộc đời của hải tặc.”
“ Không, cầu xin anh! Tôi đã từng cứu anh một mạng, anh có thể nhân từ mà tha cho họ không?” Tư Dương vừa khóc vừa cầu xin dưới chân hắn. Ấy mà,
Cang Chung đúng là một kẻ máu lạnh. Hắn không quan tâm đến việc cô cứu
hắn. Trong mắt hắn chỉ có kẻ xấu và kẻ xấu hơn. Sự lương thiện và đạo
đức chỉ là giả tạo. Những điều đó, một tên Đô đốc không cần quan tâm.
Tư Dương không thuyết phục được hắn. Cô liền hạ thấp bản thân mình, chấp
nhận làm tất cả những gì mà Cang Chung yêu cầu để đổi lấy mạng sống của
gia đình cô. Mà điều này lại là mục đích mà Cang Chung muốn nghe thấy.
Hắn cố tình làm như vậy chỉ để Tư Dương cầu xin và tình nguyện làm những gì hắn yêu cầu.
“ Đấy là do
chính em tự nói nhé. Ta không ép em.” Hắn không biết liêm sỉ mà còn làm
ra vẻ mặt ngây thơ như thể việc này là do một mình cô muốn.
Còn Tư Dương, khi nói ra những lời này cô biết sẽ không có điều tốt đẹp gì
xảy ra. Một cái bẫy quá hoàn hảo khiến cô không có con đường để chạy
thoát.
Cang Chung đỡ cô đứng
dậy. Hắn lau những giọt nước mắt trên gò má cô, sau đó ôm cô vào trong
lòng. Hắn nhìn tên lính ra hiệu cho họ rút lui. Đứng trước mũi tàu, Cang Chung hùng hổ nói với cha mẹ của Tư Dương” Nghe đây đám hải tặc. Vì con gái của các người chấp nhận dùng bản thân của cô ta để đổi lấy mạng
sống của các người. Cho nên Đô đốc Cang Chung ta sẽ tha cho các người
một mạng. Từ nay về sau, các người hãy đến vùng biển khác mà sinh sống,
nếu để ta gặp lại các ngươi thì ta sẽ không nương tay như bây giờ.”