“Nếu như Cang Chung đã bắt chú của mình, vậy thì nơi mà các hải tặc sẽ bị
nhốt là ở đâu? Mình phải đi giải cứu chú khỏi cái nơi quỷ quái này.”
Mặc dù nói thế nhưng Tư Dương vẫn phải đi tìm thông tin mới có thể thực
hiện được. Cô bắt đầu suy nghĩ đến những người thân quen của Cang Chung, có thể từ những người đó mà lấy được một chút thông tin. Nhưng người
thân quen của Cang Chung mà cô biết chỉ có Thượng Phong. Dù vậy, Thượng
Phong chỉ là một kẻ ăn chơi, chắc hẳn cậu sẽ không biết đến chuyện này.
Cô cần phải suy nghĩ thêm nữa. Để xem cô có bỏ sót người thân quen nào
của Cang Chung nữa không. Chợt, Tư Dương đang suy nghĩ thì Lan Huệ đi
ra. Cô ta cúi chào cô. Nhìn thấy Lan Huệ, sắc mặt Tư Dương bỗng trở nên
hài lòng. Có lẽ, cô đã tìm thấy người mà cô có thể hỏi.
“Lan Huệ!”
Cang Chung rời khỏi nhà, hắn một mình đi đến thị trấn trên chiếc xe ô tô mui trần lúc bấy giờ. Mất khoảng nửa tiếng để hắn có thể đến được quán cà
phê “Ký Ức”, nơi mà hắn thường hay đến để thư giãn mỗi khi cảm thấy mệt mỏi.
Vừa bước vào quán, cô chủ quán nhìn thấy Cang Chung thì vội chạy ra tiếp đón nồng nhiệt. Vì hắn
là một khách hàng đặc biệt bao gồm cả chức vị đô đốc đủ để khiến người
khác phải kính nể. Cô ta dọn dẹp sạch sẽ chiếc bàn ở cạnh bên góc cây
si. Nơi đấy vừa mát lại vừa yên tĩnh.
Cô chủ quán niềm nở, đặt tay lên vai Cang Chung xoa bóp cười nói:
“Quý ngài đô đốc muốn dùng cái gì để tôi đi chuẩn bị.”
“Vẫn như thường lệ. Tôi muốn một mình.”
Cang Chung nhìn vào một điểm trong không trung lạnh lùng nói với cô ta.
“Được được, ngài cứ ngồi ở đây thức uống sẽ có ngay đây.”
Rời khỏi bờ vai rắn chắc của Cang Chung, cô chủ quán đi vào bên trong để lại một mình hắn ngồi ở đó thẩn thờ.
Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa quán. Người từ trên xe xuống
chính là Thượng Phong. Cậu sải từng bước chân dài đi vào trong.
Sở dĩ Thượng Phong đến quán này là bởi vì cha của cậu rất thích thức uống ở nơi đây. Vừa dân dã lại còn ngon miệng, chỉ cần uống ở đây một lần liền muốn uống hoài. Thượng Phong đứng trước quầy quán gọi hai ly cà phê
nóng và lạnh. Một ly là cho cha của cậu, ly còn lại cho cậu. Tuy không
phải là người thích đồ uống rẻ tiền này nhưng lâu lâu cậu cũng có uống
một chút để biết mùi vị với đời.
Cang Chung đang ngồi suy tư, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩn đầu dậy nhìn qua.
“Thượng Phong!”
“...Hửm!”
Nghe thấy ai đó vừa gọi tên của mình, Thượng Phong bất giác quay đầu lại
nhìn xem là ai. Không ngờ, ánh mắt cậu lại chạm phải gương mặt của Cang
Chung. Nhìn thấy người bạn đang ngồi một mình ở góc bàn, Thượng Phong
bèn đi đến chỗ của hắn. Đặt mông ngồi xuống ghế, cậu thở phào một hơi
hỏi Cang Chung:
“Người anh em, đi uống cà phê sáng à?”
“Ừm.Còn cậu lại đi mua cà phê cho cha?”
”Đúng vậy.”
Thượng Phong trả lời hắn nhưng ánh mắt lại đảo xung quang như đang tìm kiếm
thứ gì đó trên người của Cang Chung. Khi này, hắn cảm thấy ánh mắt của
Thượng Phong có chút kì lạ liền nhíu mày lại.
“Cậu đang tìm thứ gì sao?”
“Thì là chiếc nhẫn...không có gì.”
Đang nói nửa câu thì dừng lại. Thượng Phong không thể nói thẳng với Cang
Chung rằng cậu đang nhìn xem trên tay của hắn có đeo nhẫn cưới hay
không. Biết tính hắn không thích người khác xen vào chuyện của mình và
có tính đa nghi. Để không bị phát hiện chuyện vừa rồi, Thượng Phong giả
vờ nói sang chuyện khác:
“Sáng
tôi nghe cha nói cụ đô đốc Trịnh chuẩn bị mở buổi tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của ông ta. Lần mừng thọ này nghe nói rất lớn và hoành tráng. Ông
ta muốn mời tất cả đầu to đến đó để tham gia buổi tiệc. Cậu đã nghe nói
chuyện này chưa?”
“Vẫn chưa.
Lần sinh nhật sáu mươi tuổi là vào hai ngày nữa. Cụ đô đốc Trịnh chắc
đang muốn ôn lại chuyện cũ cùng với mọi người đây mà.”
Cang Chung chép miệng, hắn cảm thấy buổi tiệc sinh nhật lần này quả thật khó nhai hơn những lần trước. Tuy đây chỉ là buổi tiệc bình thường nhưng
thật chất nằm sâu bên trong lớp vỏ bánh chính là những âm mưu chết
người. Hắn cần phải lên kế hoạch sẵn, chờ khi có biến thì liền có cái để dùng.
“Này! Dạo gần đây cậu có trò vui gì không? Hay là đi tìm gái chơi chẳng hạn.”
“Thượng Phong!”
Thấy cậu nói mấy lời mỉa mai, Cang Chung lên tiếng nhắc nhẹ. Hắn và Thượng
Phong chơi chung với nhau cũng đã lâu nên cậu biết tính của hắn không
thích qua lại với phụ nữ. Chuyện này dường như trở thành một sự nhận
biết rõ rệt khi nói về Cang Chung. Ấy mà, hôm nay Thượng Phong lại hỏi
đến chuyện này khiến Cang Chung cảm thấy không vui.
Thượng Phong thấy vẻ mặt căng thẳng của Cang Chung thì nuốt nước bọt. Cậu cười hề hề:
“Giỡn chút thôi làm gì căng. Tôi thấy cậu cũng là người có tuổi tác, sao
không tìm cô nào đẹp rồi lấy về làm vợ, để còn cùng với cô ta tham gia
sản xuất cho đất nước.”
“Nói nhảm.”
Hắn hừ lạnh một cái quay mặt bỏ đi. Tuy bề ngoài tỏ vẻ không thích điều
này nhưng trong lòng lại nôn nao. Hắn bắt đầu nhớ đến Tư Dương. Vừa mới
rời xa cô có được bao lâu đâu nhưng lại cảm thấy nhớ nhung không thôi.
Trong đầu chợt nhớ đến một chuyện, hắn hỏi Thượng Phong với thái độ
nghiêm túc.
“Thượng Phong, cậu
là người trải qua nhiều chuyện tình trường. Vậy thì cậu sẽ thường làm gì để người yêu của mình trở nên vui vẻ hơn.”
”Tiền.”
Không một lời nói dư thừa, cậu nhắc đến chữ “tiền” đầu tiên. Bởi vì những cô
gái mà cậu quen đều là kẻ tham, luôn dòm ngó đến kho tiền của cậu.
“Tiền sẽ có thể mua được tất cả những thứ có thể dùng tiền, cho nên mấy cô gái thường sẽ thích điều này.”
Thượng Phong tận tình nói với hắn.
Nghe những lời cậu nói, Cang Chung lại chợt nghĩ đến chuyện lúc sáng. Hình
như Tư Dương đã sung sướng khi nhìn thấy tiền. Nếu thật sự cô thích thế
thì hắn sẽ cung cấp tiền cho cô mỗi ngày. Chỉ cần cô cảm thấy vui là
được.