"Anh đừng nở nụ cười đó với tôi. Tôi cảm thấy nó thật ghê tởm!”
”…”
Nụ cười trên gương mặt Cang Chung dần khép lại. Hắn trở lại với gương mặt lạnh lùng như mọi khi nhìn cô.
“Ở bên cạnh ta, em không cần trao chuốt con dao của mình. Ta không thích chiếc lưỡi cay độc ấy của em.”
“Nếu không thì anh muốn làm gì tôi?”
“Ha, ta đương nhiên sẽ không làm gì với em rồi, nhưng ta sẽ làm điều đó với người yêu của em.”
“Thập Hải!”
Tư Dương trợn ngược con ngươi của mình lên, cô nhìn hắn với sự kinh ngạc. Lời nói của hắn là sao? Thập Hải đang gặp nguy hiểm?
Bộ dạng lo lắng ra mặt của Tư Dương khiến Cang Chung phải nở một nụ cười
chua chát. Hắn không biết đến bao giờ thì trái tim ấy mới thuộc về một
mình hắn. Hay là hắn phải loại bỏ đi người trong lòng của cô, trực tiếp
tiêu diệt nó thì cô mới có thể thuộc hoàn toàn về một mình hắn.
“Hình như em rất lo lắng cho người yêu của mình nhỉ! Vậy ta sẽ cho em thấy cách mà ta trừng trị hắn khi em không nghe lời.”
“Đồ tồi! Tôi không cho phép anh làm gì anh ấy!”
“Em nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho ta vậy hả, Tư Dương?”
Hắn trừng mắt lên nhìn cô. Cang Chung mạnh bạo nắm lấy tay cô kéo ra bên ngoài mặc cho cô vùng vẫy.
“Mau bỏ tôi ra! Đồ tồi!”
Lúc này, con thuyền của băng hải tặc Hắc Long đã xuất hiện ở trước mặt con
tàu đô đốc của hắn. Cang Chung dẫn Tư Dương đi ra bên ngoài.
“Em xem ta đem đến cho em một món quà bất ngờ đây.”
Hắn không kiên nhẫn mà bế cô lên, ánh mắt hung tợn nhìn cô như lời đe dọa.
Nếu như cô không chịu ngoan ngoãn thì hắn không dám chắc sẽ làm chuyện
gì ở bên ngoài này.
Khi này, Tư Dương không dám vùng vẫy nữa, cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn.
“Tư Dương!”
“...”
Tiếng nói quen thuộc vang bên tai cô. Không thể nào sai được, đó chính là
tiếng của Thập Hải. Tư Dương bất ngờ quay đầu lại, cô kinh ngạc nhìn
Thập Hải, người mà cô ngày đêm nhớ mong.
“Anh Thập Hải!”
Cô không dám lên tiếng gọi tên Thập Hải. Bởi cô không biết con mãnh thú
trước mặt này sắp làm gì người mình yêu. Hắn là một con thú hung hãn và
mưu mô. Một người trong sáng và ngây thơ như Thập Hải sẽ bị hắn đè bẹp
mất.
“Em có nghe thấy không, người yêu của em, hắn đang gọi tên của em.”
Cang Chung giễu cợt nhìn cô.
Hắn bế cô đến trước con thuyền, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Vòng tay rắn
chắc ôm lấy eo Tư Dương như đang tuyên bố với Thập Hải rằng, người con
gái này chính là của hắn.
“..”
Đứng ở một khoảng cách gần, Thập Hải có thể nhận ra sự gượng ép trên gương
mặt của Tư Dương. Hắn ta cảm thấy đau lòng. Người con gái hắn ta yêu bây giờ đang ở bên vòng tay của người đàn ông khác ngay trước mắt hắn ta mà thân mật. Tại sao ông trời lại trêu chọc hắn ta như vậy? Tại sao phải
chia cách hai con người yêu nhau? Thập Hải cảm thấy chua xót cho số phận của mình. Hắn ta nghẹn ngào hỏi cô:
“Tư Dương, em giờ có ổn không?”
”Em…”
Ngay lúc này, cô muốn nói với Thập Hải rằng cô không ổn một chút nào. Không
được ở bên cạnh người mình yêu, sao có thể ổn chứ. Nhưng bàn tay của
Cang Chung lại bấu chặt vào người cô. Nó khiến cô cảm thấy đau đớn. Tư
Dương không dám nói lên nổi lòng của mình, cô chỉ có thể mỉm cười đau
khổ mà nói với Thập Hải:
“Em ổn.”
”Thế là tốt rồi. Cha mẹ em ở nhà sống rất tốt. Lâu Châu cứ nhắc em mãi, khi nào có dịp em hãy quay trở về thăm họ nhé!”
“Cảm ơn anh. Đợi khi bóng đêm không còn che lối, lúc đó em sẽ quay về thăm họ.”
“Dừng lại được rồi đấy. Này anh bạn, ta thấy cậu nói chuyện với vợ ta hơn cả ta thường ngày.”
Cang Chung vừa nói đến đây, Tư Dương nhướng mày lên nhìn hắn. Cô không biết
người đàn ông này đang định nói gì với Thập Hải. Nhưng cô không Thập Hải nghe thấy những lời từ miệng của hắn. Tư Dương chỉ có thể cầu xin Cang
Chung.
“Cang Chung xin đừng!”
Âm thanh vừa nhỏ đủ có thể để Cang Chung nghe thấy. Hắn cúi đầu xuống nhìn cô. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn Thập Hải.
“Nói đi, thuyền của ngươi chặn con tàu của ta lại là muốn cướp à!”
“Không, tôi chỉ muốn đến gặp Tư Dương.”
Đứng trước mặt Cang Chung, Thập Hải không sợ mà nói thẳng với hắn.
“Gặp vợ ta? Để làm gì?”
Cang Chung rất tập trung mà lắng nghe những lời của Thập Hải nói.
“Để chào hỏi người quen vài câu.”
Ánh mắt thâm tình của Thập Hải nhìn Tư Dương. Người xinh đẹp trong lòng hắn ta, giờ đã có mái ấm mới. Hắn ta bây giờ chỉ có thể nhận mình là người
quen của cô. Ngoài lý do đó ra, Thập Hải không biết dùng thân phận gì
mới hợp lý. Không còn là của nhau như hai giọt nước bị tách ra. Mỗi
người một đại dương của riêng mình. Chỉ có ngậm ngùi gọi nhau một tiếng
“người quen”.
“Lý do này cũng
xem là hợp lý nhỉ. Nhưng dù cho là thế thì một đô đốc hải quân khi gặp
hải tặc thì người đứng trên con thuyền hải tặc có là ai đi chăng nữa, ta cũng không bỏ qua.”