Tiểu Nam đặt một cặp vé xem phim từ mấy ngày trước. Tạ Vũ lái xe đến trung
tâm thương mại, sau đó cả hai cùng nhau đi lên tầng năm là rạp chiếu
phim.
Bởi vì là ngày cuối tuần
nên tầng nào của trung tâm thương mại cũng đều đông đúc hơn ngày thường. Hơn nữa hôm nay cũng là ngày đầu tiên công chiếu phim “Mật mã tình yêu” được mong chờ từ rất lâu, Tiểu Nam cố gắng lắm mới có thể đặt được hai
chỗ để cùng Tạ Vũ xem.
Trong
lúc xếp hàng mua bỏng ngô và nước uống, Tiểu Nam phát hiện có mấy cô gái trẻ ở hàng bên cạnh đang nhìn về hai người rồi ghé sát vào nhau nói nói cười cười, gương mặt đỏ bừng cả lên.
Cô quay đầu lại nhìn anh, than thở: “Thật quá đáng, vì sao bạn trai em ăn mặc đơn giản thế này mà vẫn khiến người ta để ý được?”
Tạ Vũ không nhịn được bật cười: “Em không vui à?”
“Có gì mà không vui? Anh đẹp trai như vậy người khác để ý là đúng, em nên tự hào mới phải.” Cô tỏ vẻ dỗi hờn nói với anh.
Tạ Vũ sau đó không đáp lại nữa.
Mua xong, Tiểu Nam cầm cốc nước coca của mình, còn Tạ Vũ bên cạnh một tay
ôm bỏng ngô và nước vào người, tay kia bất ngờ nằm lấy tay cô.
Thấy cô ngạc nhiên nhìn xuống bàn tay hai người đang nắm chặt, lại quay sang nhìn anh, Tạ Vũ cười cười giải thích:
“Không phải không vui vì người khác để ý anh sao? Bây giờ thì không ai dám nữa rồi.”
Tiểu Nam cười vui vẻ: “Thôi nào, em không trẻ con đến thế đâu. Anh giữ lấy
tay mà cầm nước với bỏng ngô đi, cứ ôm như thế sẽ rơi hết lên người đấy, đến lúc vào trong chẳng còn để ăn đâu.”
“Không dỗi nữa sao?”
“Em có bao giờ dỗi đâu. Vừa nãy chỉ là đùa một chút thôi. Lâu lâu cũng phải thể hiện chút biểu cảm để anh biết chứ.”
Tạ Vũ nghiêng đầu hỏi: “Biết gì?”
“Biết là em không nhạt nhẽo đó.”
Lần này đến lượt anh ngạc nhiên. Anh không nghĩ rằng cô sẽ trả lời như vậy, không nghĩ đến cô cũng sẽ để ý suy nghĩ của anh về mình nhiều như vậy.
Cô gái nhỏ của anh không hề xa cách vô tình chút nào, cô chỉ là có cách
quan tâm anh của riêng mình.
“Anh chưa từng thấy em nhạt nhẽo. Em là báu vật của anh mà, em suy nghĩ thế
nào cũng cũng đều biết, đều hiểu hết.” Anh dịu dàng nói.
……..
Xem phim xong, Tạ Vũ dẫn Tiểu Nam lên tầng sáu mua sắm. Đây là khu tập
trung các cửa hàng thời trang lớn nhỏ khác nhau, anh dẫn cô đến trước
một cửa hàng rồi bảo cô thoải mái chọn một bộ.
Tiểu Nam tỏ ý từ chối: “Hôm nay là sinh nhật anh, đáng lẽ phải là em mua đồ cho anh chứ, sao lại để anh chi tiền cho em được?”
Tạ Vũ đứng sau Tiểu Nam, hai tay nắm lấy bả vai mỏng manh đẩy cô vào
trong, “Lúc sáng em nói là muốn đáp ứng nguyện vọng của anh, muốn làm
anh vui còn gì. Anh sẽ rất vui nếu có thể mua cho em một bộ đồ em
thích.”
Cô nói không lại anh
nữa, gật gật đầu đi theo vào cửa hàng thời trang kia. Tạ Vũ lướt một
vòng, nhìn trúng chiếc váy voan mau xanh đưa bảo Tiểu Nam mang đi thử.
Nhưng lúc vào đến trong phòng thay đồ, cô mới phát hiện có vấn đề ngoài
tầm kiểm soát đã xảy ra.
Khi
Tiểu Nam vừa cởi chiếc váy mình đang mặc trên người ra, lớp vải trong
cùng đã thấm một chút vệt đỏ. Cô cảm thấy không ổn chút nào, bối rối
đứng trong phòng thay đồ không biết phải làm sao. Cũng may váy của cô có nhiều lớp nên chưa bị thấm ra đến lớp vải ngoài cùng.
Tại sao lại đúng vào lúc này chứ?
Anh còn đang đứng ngoài kia, nếu bây giờ cô đi ra ngoài hẳn là sẽ mất mặt lắm, cũng không biết nên nói với anh thế nào.
Tiểu Nam nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định mặc lại váy vào rồi rón rén bước ra ngoài.
Tạ Vũ nhìn thấy cô không thay chiếc váy anh chọn vào mà đi ra, không khỏi
thắc mắc: “Sao thế? Em không thích nó à? Để anh đi chọn cái khác cho em
nhé.”
Anh vừa định bước đi thì Tiểu Nam kịp níu lấy ống tay áo anh, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Không phải. Em…… em không thay được.”
“Không thay được là sao?” Tạ Vũ nhìn biểu cảm cùng hành động không được tự
nhiên của cô, lo lắng hỏi han liên tục: “Có phải em có chuyện gì không?
Mau nói anh nghe đi.”
Cô đứng
yên một chỗ không dám động đậy, chần chừ hết nửa ngày mới dám kéo anh
cúi thấp người xuống, ghé vào tai anh thì thầm: “Em….. đến tháng.”
Tạ Vũ nghe xong lập tức ngây người ra, rồi lại quay sang hỏi nhỏ: “Em có mang theo…… cái đó không?”
Đương nhiên cô biết anh muốn nói cái gì, ngoan ngoãn gật đầu: “Em có để trong túi, nhưng váy của em bị dính rồi.”
Tiểu Nam vừa dứt lời, Tạ Vũ liền cởi áo khoác của mình ra quấn ngang hông
cô, sau đó lấy chiếc váy màu xanh từ tay cô đi về phía quầy thanh toán.
Nhân viên thanh toán xong gấp gọn gàng chiếc váy lại rồi để vào trong túi
cẩn thận mới đưa cho khách. Tạ Vũ cầm túi hàng, một tay kéo Tiểu Nam đến nhà vệ sinh.
“Em đi vào trong thay đồ đi. Anh ở đây đợi em.”
Tiểu Nam đối với từng hành động tinh tế ân cần của anh, trong lòng cực kỳ
cảm động. Cô mỉm cười nhận lấy chiếc túi kia, xoay người đi vào trong
nhà vệ sinh.