Ngày đầu tiên của tháng Mười Hai, Tiểu Nam một mình bắt taxi đến Blue Grown đến gặp Lý Thần.
Tiểu Nam từ nhỏ vẫn luôn được mẹ dạy rằng cô phải trở thành người hiểu lý
lẽ, biết suy nghĩ cho cái chung của tập thể, không được phép nhỏ nhen
hay tự ý quyết định khi ở trong tập thể. Cô luôn nhờ lời mẹ, trước đây
chưa từng phạm sai.
Nhưng lần này có lẽ là lần đầu tiên và là lần duy nhất cô ích kỷ, chỉ vì anh, vì tương lai của anh.
Buổi tối ngày trước khi đến đây, nhóm của Tiểu Nam đã tụ họp ở quán cafe
trong trường, thống nhất một lần về quyết định đối với Blue Grown.
Hoặc là nhận tiền, hoặc là quyết liệt kiện cáo đến cùng, đòi lại công bằng.
Ngày hôm nay, cho dù Tiểu Nam có đưa ra thỏa thuận nào với Lý Thần đi nữa
thì cô cũng là có được sự đồng thuận của cả nhóm. Chỉ là, lần này quả
thực đã có lỗi với họ rất nhiều.
Cô đứng trước cửa xoay tròn tự
động của tòa cao ốc, khẽ khàng thở ra một hơi dài, tâm trạng phức tạp đè nén lại trong lòng, thẳng bước vào bên trong.
Tòa cao ốc này có
không ít công ty lớn nhỏ khác nhau, mà Blue Grown chỉ là một trong số
đó. Tiểu Nam tìm đến ngay đúng giờ cao điểm nên có rất nhiều người dùng
thang máy, cô phải chờ đến lượt thứ ba mới đi được.
Lần trước đến đây còn có Lâm Hàng và Dao Anh đi cùng, ít nhiều gì cũng vẫn vững lòng
hơn lúc này khi đi một mình. Cô càng tự nói với lòng mình phải thật
cương quyết, không được để Lý Thần nhìn ra chút sơ hở nào để chèn ép bản thân.
Mái tóc dài được buộc cao ở phía sau, phần tóc phía trước
mặt được uốn phồng nhẹ cân đối hai bên gương mặt, cùng với đôi mắt sắc
bén hơn thường ngày khiến cho cô thêm phần khí chất nhưng vẫn không mất
đi nét dịu dàng vốn có.
Cô muốn từ ngoại hình phải thể hiện được sự mạnh mẽ, để không thể bị khuất phục dễ dàng.
Tiểu Nam đi đến căn phòng cũ, không gõ cửa mà thản nhiên xoay tay nắm cửa
đẩy vào. Cô biết chắc chắn trong đây chẳng có ai ngoài Lý Thần.
“Cô đến rồi sao?”
“Đã hẹn gặp thì phải đúng giờ chứ.” Tiểu Nam đanh giọng.
Đối phương nâng mí mắt lên nhìn cô, ánh mắt thoáng vài phần ngạc nhiên nhưng giọng điệu vẫn bình thản như cũ:
“Lúc trước thường nghe Tạ Vũ khen ngợi bạn gái cậu ta là một cô gái rất dịu
dàng, vừa hiểu chuyện lại vừa thông minh. Trông cô Trần bây giờ lại khác với tưởng tượng của tôi rất nhiều.”
Tiểu Nam siết chặt tay khi
nghe Lý Thần nhắc đến Tạ Vũ. Nếu không phải vì anh ta, không phải vì
loại hành động đáng xấu hổ đó thì cô và Tạ Vũ sẽ không rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
Hạng người suy tính quá kỹ lưỡng như Lý Thần và
Dương Thiếu Lam đã tính trước tính sau nhất định phải dồn cô vào đường
cùng, khiến cho cô dù biết được âm mưu của bọn họ vẫn không thể làm trái với tính toán những người đó đã đặt ra.
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay chúng ta gặp nhau là vì chuyện gì anh quên rồi ư?”
Lý Thần nhếch môi: “Dĩ nhiên tôi không quên. Cô Trần đã có thể tìm đến tôi hẳn là đã có quyết định cuối cùng rồi đúng không? Ngày hôm đó cô và Tạ
Vũ lời qua tiếng lại ầm ĩ như thế, cô phải nhanh chóng đưa ra quyết
định, để còn làm hòa với bạn trai nữa chứ.”
“Tôi đồng ý thỏa
thuận của anh.” Trước sự khiêu khích liên tục của Lý Thần, cô chỉ nhẹ
nhàng đáp một câu ngắn gọn nhưng tràn đầy khí thế.
“Nếu cô đã
đồng ý, hẳn là đã biết chuyện về Dương Thiếu Lam rồi nhỉ? Tôi đoán cô ta cũng nói cho cô biết thứ mà bạn trai cô đang che giấu cô. Cô yêu Tạ Vũ
như thế, sau khi biết cậu ta giấu cô chuyện lớn vậy không những không
trách móc, ngược lại còn vì cậu ta mà buông bỏ. Xem ra Dương Thiếu Lam
thực sự phán đoán không sai.”
Tiểu Nam nghe ra anh ta cố tình
nhắc đến việc Dương Thiếu Lam biết chuyện Tạ Vũ đang cố che giấu cô là
gì, cũng nhấn mạnh rằng cô biết chuyện này là thông qua cô ta. Dù trong
lòng cô có để tâm đến thật, cô vẫn không thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài
được. Để anh ta nắm bắt được điểm yếu này chẳng khác nào tự tay chặn đi
con đường cuối cùng của bản thân, càng là khiến anh ta được như ý.
Lý Thần, đừng mơ cô sẽ nhượng bộ thêm.
“Đừng nhiều lời.” Tiểu Nam lạnh lùng chặn lời anh ta, “Tôi đồng ý, có điều số tiền chúng tôi muốn không nhỏ đâu.”
Lý Thần bật cười: “Cái này thì không thành vấn đề.”
Anh ta lấy ra một chiếc thẻ để lên trên bàn, “Nhiêu đây còn nhiều hơn số
tiền mà khi các cô thắng cuộc thi khởi nghiệp, được tư bản khác mua lại
nữa đấy. Coi như phí bồi thường thời gian qua mất công sức đi điều tra.”
Từng câu từng chữ vô cùng trắng trợn nhưng Tiểu Nam lại lựa chọn không phản
bác. Mục tiêu duy nhất ngày hôm nay cô đến đây chỉ là để lấy tiền, mặc
cho anh ta muốn nói gì thì nói, cô chỉ muốn nhận tiền rồi đi ngay, nhưng lúc này đây cô vẫn chưa thể lập tức rời khỏi.
“Đã là thỏa thuận thì phải có hợp đồng đàng hoàng chứ. Nếu không ngày sau các người lại giở trò gì nữa thì sao?”
Lý Thần cũng đoán trước được cô sẽ rất cẩn thận, anh ta mở tập giấy dày
cộp trước mặt, lấy ra tờ hợp đồng, nói cô có thể xem kỹ lưỡng từng điều
khoản một.
Tiểu Nam biết anh ta sẽ không giở trò thêm trong hợp
đồng nữa, vì anh ta đã có thứ anh ta muốn, cô vẫn ngồi kiên nhẫn đọc một lượt rồi mới đặt bút ký.
Bất kể là vấn đề gì cũng phải cẩn trọng, không thể sơ suất thêm nữa.
Còn về số tiền Lý Thần đưa, Tiểu Nam không nhận một đồng nào mà để lại cho
các thành viên khác tự chia nhau. Lần này họ chấp nhận không đệ đơn kiện đã là có ơn lớn với cô, cô có lỗi với họ, làm sao dám mặt dày nhận
tiền?