Khi Lý Kim Huy vừa rời khỏi phòng Trần Thanh Dao, đã gặp được người áo đen, hắn chính là lão Nhất, một trong tứ đại hộ pháp của Bắc Địa Đạo, cũng
thuộc hạ trung thành nhất của cha hắn. Sau khi Lê Triều mang Lý Kim Huy
về đó, lão Nhất đã được phân công đi theo hắn, vừa đảm nhận việc dạy dỗ
hắn vừa nghe sai bảo.
“Chủ nhân, đã bắt được cái tên Minh Lang phái kia.”
Lý Kim Huy không có biểu cảm gì, chỉ hỏi: “Tra được tin tức gì chưa?”
“Hắn khá cứng đầu, vẫn đang tra hỏi.”
“Vậy phiền lão tiếp tục điều tra việc này, nhớ tìm bằng chứng đầy đủ. Việc
nào chúng ta làm thì chúng ta nhận, việc nào không phải thì cũng cần nói rõ ràng. Ta không thích bị kẻ khác ụp nồi.”
“Thuộc hạ đã rõ.” Nói xong, lão Nhất nhanh chóng rời đi.
Sau khi gặp lại Lý Kim Huy, Trần Thanh Dao đã suy nghĩ cả đêm, cô không
nghĩ mình lại sớm gặp được hắn như thế, cũng không ngờ hắn lại có thể
trở nên như vậy, chẳng lẽ bản chất của hắn là một kẻ ngang ngược, tàn
nhẫn thật sự. Bình thường cô hay nói mình sợ cái sự máu lạnh khi còn là
kẻ ngốc của hắn, nhưng trong thâm tâm lại vẫn luôn tin tưởng khi hắn hỏi bệnh và có được trí tuệ bình thường thì ít nhất hắn vẫn sẽ là một người tốt, một công tử tài hoa, người người kính trọng. Chứ không phải như
bây giờ, cố chấp đi tìm cô mà đối xử thậm tệ với những người cô quen
biết.
Trần Thanh Dao thực sự
rất lo lắng cho mọi người, nên cô sẵn sàng quay về với Lý Kim Huy để có
thể cứu họ. Nghĩ kĩ, nếu như lời Lý Kim Huy là thật, anh em hắn sẽ không bao giờ làm hại cô, thì trở về bên cạnh hắn, mỗi ngày trôi qua như lúc
trước cũng không phải không thể. Cô cũng sẽ không để bản thân phạm sai
lầm. Nếu như đã không thể né tránh, thì chỉ còn cách đối mặt thôi.
Sáng hôm sau, khi Trần Thanh Dao vừa mở cửa ra, đã thấy Lý Kim Huy đứng bên
ngoài đợi mình, cô liền sửng sốt hỏi: “Không phải ngài đứng đây cả đêm
đó chứ?”
Lý Kim Huy tránh đi ánh mắt của cô trả lời: “Không có, ta cũng chỉ vừa mới đến.”
“Mỗi khi ngài nói dối, ngài đều không dám nhìn vào tôi.”
Thấy hắn không nói gì, Trần Thanh Dao vừa đi vừa nói tiếp: “Ngài là không có chỗ ngủ, hay là sợ tôi chạy mất nên đứng canh?”
Lý Kim Huy theo sau cô trả lời: “Không có, ta chỉ là không muốn xa em thêm một lần nào nữa thôi.”
Trần Thanh Dao nghe vậy liền thầm thở dài rồi nói: “Ngài là đệ tử môn nào?”
“Em ở đâu ta ở đó.”
Trần Thanh Dao thường xuyên cạn lời với cách trả lời khó hiểu của hắn:
“Đừng bảo ngài cũng là đệ tử Quản sự, sao mấy hôm nay tôi không có thấy
ngài trong lớp?”
“Ta lấy thân phận của một người trong đó.”
“Ngài không sợ bị nhận ra à?”
“Tên đó luôn ở một mình, không ai để ý hắn, ta thay thế hắn cũng không ai phát hiện.”
“Vậy người đó đâu?”
“Giết rồi.”
Trần Thanh Dao giật mình nhìn lại hắn: “Ngài nói cái gì?”
Thấy sắc mặt khó coi của Trần Thanh Dao, tiềm thức Lý Kim Huy bỗng sinh ra
sợ hãi, hắn chột dạ nhớ kĩ lại rồi trả lời: “Người của ta mang hắn đi
rồi, ta cũng không rõ.”
Trần
Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm: “Đừng tùy tiện giết người vô tội, tôi không thích một kẻ thích giết chóc, cũng đừng lúc nào cũng treo bên miệng cái từ đó.”
Nghe vậy, mắt Lý Kim Huy dao động như đã phát hiện ra điều gì đó, hắn lập tức trả lời: “Đã nhớ.”
Bọn họ vừa đi vừa đứt quãng trò chuyện, Trần Thanh Dao cố dò hỏi tin tức
của bọn người Nguyễn Nam, nhưng mỗi khi nhắc đến, tâm trạng của Lý Kim
Huy lại tụt dốc, tính cách lại bắt đầu lúc nóng lúc lạnh. Trần Thanh Dao bất lực không nhắc tới nữa. Khi tới lớp học, dù Trần Thanh Dao không
muốn, nhưng Lý Kim Huy vẫn nhất quyết đòi ngồi cạnh, thậm chí còn khiến
cả đống bạn mới quen của cô sợ chạy hết. Mọi người bắt đầu bàn tán xì
xào về cái tên hay ở một mình kia. Để tránh thêm phiền phức, Trần Thanh
Dao đành chiều theo ý hắn, mặc Lý Kim Huy muốn làm gì thì làm.
Sau khi buổi học kết thúc, thấy Lý Kim Huy vẫn bám theo mình, Trần Thanh Dao liền sốt ruột hỏi:
“Không phải ngài có chuyện cần làm sao?”
“Ta bảo thuộc hạ đi làm rồi.”
“Ngài đúng là đầu thai được chỗ tốt, đi đâu cũng có kẻ hầu người hạ.”
Hai người đang đi đến một lối rẽ khá vắng người, bỗng Trần Thanh Dao bị Lý
Kim Huy lôi lại, cô còn tưởng hắn lại định giở trò gì, thì thấy ngay
trước mặt Lý Kim Huy đã có mũi kiếm chĩa thẳng vào. Người cầm kiếm là
một người đeo khăn che mặt mặc áo trắng. Trần Thanh Dao chưa hết ngạc
nhiên người kia đã nói bằng giọng mất kiên nhẫn:
“Người ngươi đã tìm thấy, mau thả Nguyễn Nam ra.”
“Lại là cái tên mặt trắng nhà ngươi à?” Lý Kim Huy liếc mắt khinh thường nhìn hắn.
Người kia giận dữ nói: “Ngươi đã quên ước hẹn rồi sao?”
“Ước hẹn là ngươi mang người tới cho ta, hai bên cùng trao đổi. Còn đây
không phải là ta tự tìm được người sao, sao ta còn phải thực hiện giao
ước kia.”
Tay người áo trắng tức đến run rẩy: “Ngươi! Nhưng nếu không có ta nói vị trí cho ngươi, ngươi còn biết đường đi tìm?”
“Là do các ngươi chậm chân thôi.”
Người áo trắng không muốn phí lời thêm với hắn liền chuẩn bị động thủ: “Nếu
ngươi không thả người, ta chỉ đành bắt ngươi lại thôi.”
Lý Kim Huy không dao động nói: “Ngươi xem lại năng lực mình đi, Lê Triều
còn chưa phải đối thủ của ta đâu. Với lại, ngươi xem đây là nơi nào, nếu ngươi động thủ, không sợ bị người của Hà Đông Phạm Thị biết có người
của Lục Sơn trang ra vào chỗ họ như chốn không người sao?”
“Ta mặc kệ, bây giờ ngươi chỉ có một mình, là cơ hội tốt nhất ta có được.”
Nói xong anh ta đang định lao ra thì từ đâu, một người áo đen đã bay ra
giữ lại. Thấy vậy, người áo trắng lại càng trở nên giận giữ: “Cả ngươi
cũng muốn ngăn ta? Nếu đã không giúp được, thì đừng có cản, đừng để ta
phải chán ghét ngươi thêm nữa.”
Người áo đen kia vẫn bất động, nhưng không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy sự thương tâm chua xót. Thấy người đã đến, Lý Kim Huy nhàn nhạt nói:
“Đưa hắn đi đi, đừng để hắn lại xuất hiện trước mặt ta, ta không chắc lần sau sẽ làm gì hắn đâu.”
Người áo trắng thấy vậy liền hét lên: “Ta không đi, Lê Triều, tên khốn nạn
nhà ngươi, buông ta ra, ngươi không giúp ta cứu Nguyễn Nam thì thôi, ta
tự mình cứu ngươi cũng cản.”
Trần Thanh Dao nhiều lần nghe thấy người này nhắc đến Nguyễn Nam, biết chắc
hắn cũng giống mình, rất muốn cứu người, đây cũng là cơ hội để cô dứt
khoát chuyện này với Lý Kim Huy, cô liền vội nói:
“Đợi đã, bây giờ không thích hợp để lôi lôi kéo kéo nhau đi, các vị đại hiệp có gì cần thương lượng hay là đến phòng tiểu nữ trao đổi tiếp.”
Người áo trắng nhìn cô với ánh mắt chán ghét: “Không phải vì cô, Nguyễn Nam
cũng không bị hành hạ đến tận bây giờ, cô còn muốn ta thương lượng cái
gì với các ngươi.”
Lý Kim Huy cũng tỏ ra bàng quang: “Ta không có gì để nói cả.” Lê Triều thì vẫn là im lặng.
“Vị áo trắng này, ta cũng rất lo lắng cho Nguyễn Nam, ta cũng rất muốn cứu
hắn, chúng ta là bạn, không phải là thù, ngài phải đứng về phe ta chứ.”
Chưa đợi người kia nghi ngờ hỏi lại, Lý Kim Huy đã mạnh mẽ cầm tay cô siết:
“Cái gì mà rất lo lắng, tại sao em cứ suốt ngày nghĩ về cái tên khốn
kiếp kia?”
“Nếu ngài không muốn tôi suốt ngày nhớ nhung người ta, thì ngài thả hắn ra đi, tôi biết hắn
bình yên vui vẻ, vợ hiền con ngoan, hạnh phúc tới già thì tôi còn lí do
gì để nghĩ tới hắn nữa.”
Lúc đầu còn tức giận, nhưng khi nghe thấy câu “vợ hiền con ngoan”, Lý Kim Huy bỗng thấy vui vẻ, hắn hỏi lại: “Ý em là gì?”
Trần Thanh Dao lên giọng khẳng định lại với hắn: “Ngài còn chưa rõ, ý là
mong hắn mau được thả rồi ra ngoài cưới vợ sinh con sống một đời của hắn đi, để tôi không còn liên quan gì tới hắn nữa, bớt phải suốt ngày lo
lắng không đâu cho người khác được chưa.”
Lúc này, Lý Kim Huy thực sự sảng khoái cười lớn: “Ha ha, tất nhiên, đợi hắn ta cưới vợ, ta chắc chắn sẽ đến chúc mừng, đợi hắn sinh con, ta sẽ mang quà qua cho gia đình hắn. Nên thả, nên thả, được rồi, chúng ta về phòng bàn tiếp.”
Người áo trắng ngỡ
ngàng trước sự thay đổi chóng mặt của Lý Kim Huy, còn Trần Thanh Dao thì hậm hực đi trước dẫn đường. Vừa nãy cô vốn muốn thử xem thái độ của Lý
Kim Huy với Nguyễn Nam thực sự là như nào, không ngờ đúng là hắn đang
ghen với Nguyễn Nam thật. Bây giờ chỉ còn cách cô phải tỏ ra mình với
Nguyễn Nam thực sự không có quan hệ gì, hắn mới chịu thả người thôi.
Sau khi về phòng, Trần Thanh Dao mới ngỡ ngàng biết được người áo trắng này chính là Nguyễn Duy, trang chủ Lục Sơn trang, là anh trai của Nguyễn
Nam. Còn người tên Lê Triều, đúng như cô đoán, chính là đạo chủ tiền
nhiệm của Bắc Địa Đạo, Vô tình đường chủ, giết người không chớp mắt. Cô
thật không ngờ mình lại được hưởng phúc lợi của nhân vật chính khi xuyên không liền gặp được mấy nhân vật cao cấp như vậy. Chẳng lẽ điều này
chứng tỏ cô cũng sẽ có bàn tay vàng và một kết cục không quá tệ. Nhưng
Trần Thanh Dao cũng không nghĩ nhiều về điều đó nữa, giờ cô phải lo giải quyết chuyện của Nguyễn Nam đã.
Sau khi người áo trắng bỏ khăn xuống, Trần Thanh Dao lại càng nhìn không
chớp mắt. Vốn từ hạn hẹp của cô thực sự chỉ biết nói một từ “Đẹp”. Người này đẹp một cách phong trần, kể cả những nam diễn viên nổi tiếng ở thời cô cũng ít người có được nét đẹp xuât sắc như vậy. Lý Kim Huy thấy thái độ của Trần Thanh Dao liền thâm trầm nói với Nguyễn Duy: “Đeo khăn che
mặt của ngươi lên”
Nguyễn Duy lườm hắn: “Sao ta phải nghe ngươi...Ngươi..”
Nhưng anh ta còn chưa nói xong, Lê Triều đã cầm khăn che mặt dơ trước mặt
hắn, muốn lúc nào hắn chịu đeo mới thôi. Nguyễn Duy tức tối đeo lên,
không quên nói: “Ngươi là làm con chó của cha hắn, cũng không phải hắn,
tại sao cái gì cũng phải nghe hắn.”
Lê Triều đáp: “Là ta muốn ngươi đeo.”
Lúc này Nguyễn Duy cũng không nói gì nữa, lại quay ra trừng Trần Thanh Dao. Trần Thanh Dao liền ngơ ngác “Mình lại làm gì sai sao?”
Nguyễn Duy tiếp tục nói: “Nếu ngươi đã đồng ý, thì mau hạ lệnh thả người đi.”
“Được rồi, ta viết cho các ngươi một câu mật thư, các ngươi mang tới nhà lao
số 3 của Bắc Địa Đạo mà đón người. Nhớ nói với hắn, ta chỉ tha cho hắn
lần này thôi, nếu còn không biết điều, mơ tưởng người của ta, thì cả cái bang Quạ đen của hắn cũng đừng hòng một ai sống sót.”
“Ngươi đúng là kẻ điên.” Nguyễn Duy không tin được nhìn hắn, xong lại quay ra
ai oán cái tên đứng bên cạnh: “Ngươi thấy chưa tên khốn này, ngươi lăn
lộn vất vả bao nhiêu năm vì cái Bắc Địa Đạo chêt tiệt đó, bây giờ mới
được như hôm nay, thế mà cái tên điên này vừa tới liền không biết đem
bao tai họa ngầm cho nơi đó. Ngươi thì.... biết mà vẫn mặc kệ.”
“Vốn cũng không phải của ta, ta gây dựng nơi đó cũng chỉ vì trả ân tình sư
phụ.” Lê Triều từ tốn nói, Trần Thanh Dao lại cảm thấy hắn nói lời này
ít nhất không phải vài lần.
Lý
Kim Huy cũng vừa viết xong liền đưa cho bọn họ: “Được rồi, Lê Triều, mau đưa người của ngươi đi đi, lần nào hai người tới cũng làm ta thấy
phiền.”
Nguyễn Duy giật lấy tờ
giấy nhìn kĩ, trên đó có con dấu của Đạo chủ liền yên tâm rời đi, nhưng
vẫn không quên nói: “Ngươi tưởng ta muốn nhìn thấy ngươi chắc.” xong lại quay ra Trần Thanh Dao: “Lần này cũng cảm ơn cô, xem như cô và Nguyễn
Nam không nợ gì nhau nữa.”
“Không phải, là do ta liên lụy hắn, ta vốn chưa trả gì được cho hắn.” Trần Thanh Dao vội nói
“Chỉ cần hai người không gặp nhau nữa là cô đã trả cho Nguyễn Nam rồi.”
Lý Kim Huy cũng không vui nói: “Em còn nợ hắn cái gì, ta giúp em trả, từ giờ em chỉ được nợ của ta thôi.”
Nguyễn Duy không muốn nhìn thấy mặt của Lý Kim Huy nữa liền nói: “Không cần,
các người đừng tới tìm chúng tôi gây phiền phức nữa là được.” Nói xong
liền đi mất, Lê Triều cũng liền đuổi theo hắn.
Thấy vậy, Trần Thanh Dao liền tò mò hỏi Lý Kim Huy: “Hình như bọn họ rất thân thiết?”
“Ừ. Lần này Lê Triều từ bỏ chức Đạo chủ cũng vì tên Nguyễn Duy kia.”
Trần Thanh Dao nghe vậy liền sát vào hỏi: “Thật hả? Họ thân như nào vậy? Ngài kể cho ta nghe được không?”
Thấy đôi mắt Trần Thanh Dao lấp lóe ánh sáng, Lý Kim Huy liền không vui nói: “Em có vẻ rất hứng thú với họ? Sao, thích tên mặt trắng kia? Có thích
cũng không đến lượt em đâu, Lê Triều sẽ không tha cho em. ”
Nghe vậy, Trần Thanh Dao bỗng làm ra hành động mà Lý Kim Huy không ngờ đến,
và có lẽ sau này hắn sẽ thường xuyên nhìn thấy mỗi khi cô gặp lại hai
người kia. Đôi mắt của cô không giấu được sự phấn khích, hai tay che mặt lại, khúc khích cười một lúc, sau đó liền vội vàng quay ra hỏi lại:
“Thật hả, bọn họ là quan hệ đó hả, ở đây cũng có người đoạn tụ sao?”
Sau khi hết kinh ngạc, thấy Trần Thanh Dao không phải là loại yêu thích kia với hai người bọn họ, hắn cũng thành thật nói: “Sở thích cá nhân thôi,
bọn họ lớn rồi, không đùa quá lâu đâu.”
Hắn nói xong, lại thấy Trần Thanh Dao liền không vui hỏi hắn: “Là sao, ý
ngài là bọn họ chơi đùa một chút, xong rồi lại đường ai nấy đi, sống
cuộc sống của người bình thường ấy hả?”
“Lê Triều thì ta không chắc, hắn vẫn rất khó đoán, còn tên mặt trắng kia thì chắc vậy.”
“Chẳng lẽ Trang chủ Lục Sơn trang lấy vợ rồi?”
“Chưa, nhưng hắn có hôn thê rồi. Còn xinh đẹp nổi tiếng”
Trần Thanh Dao nghe vậy liền buồn xanh ruột: “Haizz, cuộc sống thật bất hạnh mà, sao những người yêu nhau lại không thể ở cạnh nhau chứ?”
Lý Kim Huy nhướn mày hỏi: “Sao em lại quan tâm tới nhà người ta làm gì, ta cũng đã rất đau khổ đây, sao em không nghĩ cho ta chứ.”
“Tôi làm sao biết được ngài đau khổ như nào. Tôi còn tưởng ngài sẽ mau chóng quên tôi nữa đấy.”
Lý Kim Huy lập tức nói: “Ta sẽ không”
Trần Thanh Dao vừa đi ra cửa vừa nói: “Biết rồi, đến giờ cơm rồi, mau đi thôi.”
Sau giờ cơm, chính là tiết học võ buổi chiều. Ở đây, dù làm đệ tử môn nào
cũng đều bắt phải học võ, không biết nhiều cũng phải biết ít. Không trở
thành cao thủ cũng phải biết tự vệ bản thân. Đúng là vào giang hồ có
khác, dù cô cũng rất thích học võ, nhưng sau mấy ngày, cơ thể Trần Thanh Dao đau nhức không thể nào chịu được. Trước kia là cô hay chăm sóc Lý
Kim Huy hắn, bây giờ lại đến lượt hắn quay ra đấm chân đấm tay cho cô,
thậm chí đêm còn không rời đi, cứ ngủ bên ngoài canh. Dù đã nhiều lần
bảo hắn từ bỏ, hắn vẫn cố chấp mặc kệ.
Hai bọn họ lúc nào cũng thân thiết như hình với bóng, đến nỗi ai cũng đều
nghĩ bọn họ là một đôi, thậm chí còn có lời đồn bọn họ là cặp vợ chồng
son.
“Ai mà đồn ác ý vậy, chúng tôi thực sự trong sạch, chưa có gì mà.” Trần Thanh Dao hét lên với cô bạn bên cạnh.
Cô gái che tai nói: “Tôi biết rồi, nhưng chắc chắn hai người là mối quan hệ kia đúng không?”
Trần Thanh Dao cứng họng không biết đáp thế nào, thực sự cô còn chả biết mối quan hệ hiện giờ của bọn họ là gì. Lý Kim Huy ngồi cạnh cũng coi như
điếc, nhưng nhìn kĩ có thể thấy đôi mắt hắn như đang rất muốn cười.
Cô bạn không đợi Trần Thanh Dao trả lời liền nói tiếp: “Vậy sau này hai
người chắc chắn sẽ kết hôn nhỉ, rồi cũng sẽ trở thành cặp vợ chồng son
thôi. Cô làm gì phải tỏ ra khó chịu như thế. Cô không biết ở đây có bao
nhiêu cô gái đang đỏ mắt ghen tị với cô đâu. Họ đều nói cô phải tu mấy
kiếp mới có được vị hôn phu xuất sắc như vậy, còn bảo cô có tài đức gì
đâu, nhan sắc thì bình thường, học vấn nhỉnh hơn bọn họ một chút mà cũng được anh ấy để ý. Tôi là tôi cũng không thích mấy người chảnh chọe bọn
họ, chỉ mong chuyện hai người là thật để cho bọn họ tức chết đi.”
Trần Thanh Dao nghe vậy liền nói: “Cô đừng có đi nói lung tung, mối quan hệ
của chúng tôi chưa đến mức đó, mà quả thật bọn họ nói đúng, tôi quả thật không xứng.”
Lý Kim Huy liền nói: “Em xứng.” Sau đó liền quay ra nói với cô gái kia: “Em ấy không hề bình thường, với tôi, em ấy là nhất.”
Cô gái kia biết Lý Kim Huy đã ngầm đồng ý với mấy tin đồn kia liền vui
sướng bịt miệng gật đầu. “Tôi biết, người tình trong mộng hóa tây thi”
Nói xong liền chạy đi như muốn khoe hoang khắp nơi. Cô ta đi nhanh đến
nỗi Trần Thanh Dao không kịp ngăn cản, liền tức giận quay ra huých Lý
Kim Huy:
“Ngài lại nói linh tinh gì thế, muốn tạo thêm phiền phức à”
“Điều ta nó là thật, sao phải sợ người ta đồn?”
“Ngài thực sự không biết lời đồn đáng sợ như nào đâu. Cẩn thận mấy hôm nữa
bọn họ còn nói tôi có bầu mấy tháng ấy, đến tai các chủ đốc, chúng ta
không phải là gặp rắc rối à?”
“Ta còn sợ bọn họ chắc?”
“Vâng” Trần Thanh Dao giơ tay đầu hàng: “Ngài là nhất, không ai đánh lại ngài cả.”
Lý Kim Huy buồn cười nhìn cô khó chịu, liền ghé sát vào hỏi cô: “Tại sao
em không muốn bọn họ đồn? Vì em không thích ta thật sao?”
Trần Thanh Dao không ngờ hắn đột nhiên hỏi vậy. Cô yên lặng không biết nói
thế nào. Lý Kim Huy cũng không mong cô trả lời, hắn nói tiếp: “Không
sao, chỉ cần ta thích em là được.” Xong hắn lại bắt đầu nỉ non mấy lời
hắn vẫn nói gần đây: “Ta thích em, rất thích, thích đến không biết phải
làm sao mới đúng.”
Trần Thanh Dao đỏ mặt, không biết trốn chỗ nào, cô run rẩy nói: “Thích thì sao chứ? Ngài sẽ như bọn họ nói, sẽ cưới ta sao?”
Lý Kim Huy không chần chừ đáp: “Tất nhiên, chờ giải quyết xong việc của
Băc Địa Đạo, ta sẽ cho kiệu tám người khiêng đến rước em về làm vợ.”
“Tôi còn chưa đồng ý sẽ lấy ngài. Tôi cũng không muốn lấy ngài.” Chưa để Lý
Kim Huy tức giận, Trần Thanh Dao lập tức nói: “Tôi không muốn chung
chồng với người ta.”
“Ai bảo em phải chung chồng, ta chỉ cưới mỗi mình em thôi, cả đời này chỉ có mình
em thôi. Với lại, em biết ta bị bệnh khó nói mà, nhưng ta lại phát hiện, ta chỉ cứng được với mình em. Về sau ai bắt ta lấy thêm người khác, ta
cũng lực bất tòng tâm.”
Trần
Thanh Dao nghe vậy càng đỏ mặt hơn quát: “Không biết xấu hổ, sao... ngài có thể nói chuyện đó.” Dù Trần Thanh Dao là người hiện đại, nhưng cô
cũng không phải người thoải mái, cô vẫn còn rất ngây thơ, mấy chuyện đó
với cô thực sự có chút nhạy cảm, khó nói.
Thấy phản ứng của Trần Thanh Dao, Lý Kim Huy không nén nổi liền cười ra tiếng: “Em nói là chuyện nào hửm?”
Trần Thanh Dao thấy hắn vẫn nhây liền nói: “Ngài không sợ lấy tôi về, thế hệ sau của ngài sẽ không có cơ hội phát triển sao, ngài là đại thiếu gia
nhà quan lớn, có nhà ngoại là đương kim thái hậu với công thần triều
đình, đằng sau lại là thế thực giang hồ lớn. Tôi thì chả có cái gì cả,
một đứa không cha không mẹ, không gì nổi bật, có thể giúp ngài và gia
tộc được cái gì đây.”
Lý Kim
Huy híp mắt nói: “Em để ý cái này sao? Trong mắt ta chỉ có em, bọn họ ra sao không quan trọng, tất cả ta đều không cần, ta có thể giống Lê
Triều, vì người mình thích từ bỏ cả những thế lực kia.”
Trần Thanh Dao chỉ hận sắt không thành thép nói: “Tôi giống em gái ngài, đều là người thực dụng, chỉ thấy vật chất, không tin mấy cái lời hứa viển
vông hay ảo tưởng về sức mạnh của tình yêu. Ngài cũng lớn rồi, phải hiểu được cái gì cần thiết và cái gì không có cũng được chứ. Ai cũng phải
nhìn về phía trước mà đi, nếu ngài cứ đắm chìm trong cái tình cảm non
nớt của ngài, rồi cuối cùng sẽ là hối hận. Khi đó cả tôi và ngài đều mệt mỏi, đau khổ. Ngài có hiểu những gì tôi nói không?”
“Ta hiểu, nhưng ta không thể thoát ra nữa rồi.” Hắn để vào tay Trần Thanh
Dao một con dao găm rồi chỉ vào ngực mình: “Nếu có ngày ta hối hận, em
cứ lấy nó đâm thẳng vào đây, ta sẽ không phản kháng, vì đó cũng là điều
mà ta của lúc này muốn. Ta của hiện tại sẽ không cho ai chia rẽ chúng
ta, kể cả là chính bản thân ta.”
Nhìn vào đôi mắt chỉ phản chiếu duy nhất khuôn mặt mình, Trần Thanh Dao bất
lực hất tay hắn ra: “Con dao này tôi sẽ cầm, nhưng để phòng khi ngài hối hận quay ra cho tôi một nhát. Đến lúc đấy, tôi cũng không muốn làm bẩn
tay mình, tôi sẽ dứt khoát ra đi, thế là vẹn cả đôi đường.”
Lý Kim Huy nắm chặt hai tay, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào
Trần Thanh Dao: “Ta sẽ không hối hận, đời đời kiếp kiếp sẽ không hối
hận, ta cũng mong em như vậy, sẽ mãi mãi ở cạnh ta.”