Đầu đông, gió lạnh thổi qua từng đợt, đường vẫn còn trơn ướt do cơn mưa nhỏ sáng sớm. Đã trưa, con đường về nhà hôm nay của cô sinh viên Trần Thanh Dao vẫn bị "tắc" như mọi khi. Con đường đi học cũng như đi làm luôn là
một thử thách lớn đối với cô . Cũng chính trên con đường xe cộ phóng vèo vèo này, sau một tai nạn, Trần Thanh Dao tỉnh dậy thì thấy mình không
còn trong căn phòng trọ bé nhỏ nữa, thay vào đó là một phòng củi chỉ le
lói một chút ánh sáng từ khe cửa hắt vào. Khi cô còn chưa xác định được
tình hình lúc này của mình thì cánh cửa mục nát lâu ngày của căn phòng
đột nhiên bị ai đó đạp phanh ra. Sau đó 2 người đàn ông lực lưỡng đi vào xách Trần Thanh Dao và người bên cạnh ra như xách 2 con gà. Trần Thanh
Dao tròn mắt kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ý thức được
cơ thể đang bị lôi xềnh xệch ra ngoài, cô vội vàng la toáng lên :"Mấy
người là ai, sao lại bắt tôi, thả tôi ra, mấy người định lôi tôi đi đâu
hả?"
"Câm miệng ngay con ranh
kia, chết đến nơi rồi mà vẫn có sức kêu la." Mụ béo đi trước không tiếc
lời chanh chua nhục mạ cô "Mới cho bỏ đói mấy ngày mà đã tỏ ra mất trí
rồi à? Dám gây ra chuyện tày đình như vậy thì giờ ngoan ngoãn mà chịu
chết đi, thứ tiện tì không biết vô liêm sỉ."
"Này, mấy người nói cái quần què gì thế? Ai tiện tì, ai không biết vô liêm
sỉ? Hơn 20 năm làm công dân 5 tốt, chưa một lần làm việc phạm pháp, ai
cho các người cái quyền bắt tôi như vậy? Mà giả như tôi có làm sai cái
gì thì cùng lắm là lên phường uống nước chè trước chứ, ai cho các người
đem tôi hành hạ thế này hả?" Trần Thanh Dao thực sự đang rất hoang mang, hỗn loạn. Cô không hiểu, "Rõ ràng mình đang bị tai nạn mà, sao tự dưng
lại xuất hiện ở một cái nơi khỉ ho cò gáy này, hay là bị ai đó bắt cóc,
mà mình thì có giá trị gì để mà bắt cóc đâu?".
"Còn sức mà nói nhăng nói cuội thì giữ lấy để tý mà la hét đi." Giọng nói
chanh chua của mụ béo tiếp tục cất lên "Tao biết ngay mà, cái loại mặt
mũi như mày đâu có sống hiền lành thật, không chỉ lười biếng mà còn độc
ác như vậy. Cái thứ tiện tì thấp kém mà cũng dám ganh ghét với tiểu thư. Tiểu thư chỉ là mắng mỏ mày nhiều hơn người khác vài lần cũng chỉ vì
tốt cho mày thôi, cùng lắm là tối hôm rằm, có nhốt mày vào phòng củi một đêm mà cũng ghi hận nàng."
"Cái gì mà tiểu thư này nọ, tôi không hiểu mấy người nói gì hết, thả ra."
Đầu óc Trần Thanh Dao đang là một mảng hỗn độn, thực thực hư hư. Cái mụ
béo ấy dù nói liên tục, nhưng cô thực sự không hiểu gì hết, cô vốn không quen mấy người này. Mọi thứ thực sự quá xa lạ, để ý, khung cảnh ở đây
quá nghèo nàn. Bọn họ đang đi trên một con đường nhỏ, xung quanh là lác
đác những dãy nhà gỗ lợp lá một tầng, bên cạnh còn có mấy đụn rơm và vài bụi chuối. Lòng tự nhủ "Sao ai lại đến một nơi lạc hậu, khỉ ho cò gáy
thế này? Mà cách ăn mặc của họ cũng thật quê mùa, đàn ông thì đầu quấn
khăn, áo tứ thân ngắn có mảnh vải thắt lưng, phụ nữ thì tóc vấn đầu, mặc yếm khoác áo ngoài cùng váy đen dài. Cái này... giống mấy người phong
kiến quá thì phải. Nhưng đây chắc không phải đoàn phim cũ nào đâu nhỉ?
Cũng diễn thật quá đi."
Mụ béo
tiếp tục lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Thanh Dao :"Đến nước
này mà vẫn còn cãi láo được. Để lát xem lão gia có đánh chết mày không." Cái gì mà đánh chết, Trần Thanh Dao hiện tại vô cùng hoang mang, rõ
ràng cô đã chết rồi mà, cô chết tại một thành phố vô cùng hiện đại và ô
nhiễm, sao giờ lại xuất hiện tại nơi trông như thời kì lạc hậu không
khói bụi với một cơ thể mệt mỏi và đau nhức thế này. Thực sự là quá mệt
đi, mệt thế này thì có khi cơ thể này cũng sắp chết thật. Khoan đã!
Chết...
Đoàn người nhanh chóng tiếp tục di chuyển về phía trước, băng qua lối đi nhỏ, bước qua một cái cổng lớn là một khoảng sân được lát đá xanh sạch sẽ như một cái sân
đình. Có vẻ như mới vào đầu hạ, thời tiết khá ấm áp, những tia nắng ban
trưa phủ tràn lên khắp cơ thể đau nhức và mệt mỏi của Trần Thanh Dao
nhưng không đủ để sưởi ấm tinh thần đang ngày càng giá lạnh của cô. Một
suy nghĩ khủng khiếp và khó tin đang không ngừng xâm nhập tâm trí Trần
Thanh Dao khiến bản thân cô ngày càng rơi vào bế tắc và sợ hãi. Cô bị
ném mạnh ra giữa sân viện, đầu óc mơ hồ khiến cô không thể quan sát được mọi thứ xung quanh mà chỉ nghe thấy những âm thanh xì xào to nhỏ, có
tiếng động như cốc chén va chạm ở phía trước. Rồi sau đó một tiếng thét
chói tai vang lên: "Hành hình."
Cảm giác nguy hiểm và áp bách từ đâu bỗng xuất hiện nhanh chóng xâm nhập và làm đình trệ tất cả những suy nghĩ hoang mang trong lòng cô, như một sự kì diệu, không biết lấy sức lực từ đâu, Trần Thanh Dao bỗng hét lớn:
"Dừng lại."
Tất cả xung quanh
bỗng im lặng, có vẻ như nguy hiểm cũng đã bị ấn nút tạm dừng. Trần Thanh Dao chỉ biết lồm cồm bò dậy, quỳ gối rồi ngẩng mặt lên dàn giụa nước
mắt mà kêu "Lão gia, ngài tha cho con với, dù có muốn đánh chết con
trước mặt bao nhiêu người thì cũng phải cho con chết rõ ràng minh bạch
chút chứ, cũng là cho lão gia mặt mũi. Tự nhiên đánh người mà không nói
lý do trước đó thì con chết không cam tâm, mà người khác cũng không thể
phục lão gia được. Oa oa...".
Giờ phút này, dù cho có là lý do gì mà cô xuất hiện tại đây, gánh cái oan
này thì bản năng sinh tồn cũng thúc giục cô, ép buộc cô phải đứng lên,
giành giật từng hi vọng sống. Không biết có thể cứu vãn tình hình trước
mắt được bao nhiêu, cứ phải hành động trước đã, đành phải "tùy cơ ứng
biến" thôi, Trần Thanh Dao thấp thỏm tự nhủ.
Sau lời nói đó của cô, tất cả lại rơi vào mảnh tĩnh lặng. Một giọng nói uy
nghiêm từ bên trên vọng xuống "Giỏi lắm, sắp chết đến nơi rồi mà còn đòi lý do, đòi giữ mặt mũi cho lão gia này, ngươi xem ra cũng trung thành
đấy nhỉ? Thế tại sao lúc có gan hạ độc tiểu thư lại không nghĩ đến hậu
quả hiện tại phải gánh".
"Hạ
độc! Tiểu thư" Trần Thanh Dao giật mình nhận ra hình như mình đang bị
người ta vu tội giết người, mà mình hình như còn là một đứa nô tỳ trong
một cái gia đình có vẻ sang chảnh nào đó. Không biết mình có giết thật
hay không giết cứ phải kêu oan trước đã: "Oan uổng quá lão gia, con làm
sao dám hạ độc tiểu thư chứ! Con chỉ là một tiện tì nhỏ bé, nào có gan
có sức làm chuyện tày trời đó, nếu có thì chắc cũng chỉ là hồ đồ bị
người khác xúi giục nhất thời. Xin lão gia xem xét lại, đừng để kẻ ở
ngoài hả hê thoát tội" Nói xong, Trần Thanh Dao cũng phải thầm cảm thán
"Đúng rồi, kẻ đứng sau, cứ bám vào lý do này có khi lại giữ được mạng."
Tất cả mọi người có mặt cũng bắt đầu xôn xao, những người ở trên cũng phải
im lặng mà lặp lại 3 chữ "kẻ ở ngoài". Bỗng một giọng phụ nữ nào đó cất
lên "Tiện tì to gan, chỉ là một người ở nhỏ bé, lại dám ganh tị với địa
vị và nhan sắc của tiểu thư còn ôm hận nhiều lần bị tiểu thư trách phạt
mà ra tay hãm hại. Nay chỉ vì thoát tội mà không tiếc đổ tội cho kẻ
khác, đúng là kẻ âm hiểm xảo quyệt, người đâu, đánh chết nó cho ta."
Trần Thanh Dao thầm nghĩ không ổn, vội la lên "Lão gia, phu nhân, các người
đừng đánh, ta có gì khai hết, không dám lừa dối, các người thực sự không muốn biết kẻ đứng sau sao, hay biết mà không thể nói... Á!!!" Chưa kịp
nói hết câu, ai đó đã đè sấp Trần Thanh Dao xuống mà cho một gậy.
Đau, đau, đau. Giờ trong đầu cô chỉ có những chữ này, cô sợ đau vô cùng, đây chính là tình cảnh mà cô không muốn gặp nhất. Đúng là cái kiểu hành
hình tàn nhẫn thời trung cổ mà, nhiều lúc cô thực sự không hiểu mà phục
mấy cái người bị tra tấn ngày xưa, sao họ có thể cắn răng chịu đau được
như thế chứ. Nước mắt sinh lý ứa ra, giờ cô cũng biết sao vừa nãy mình
đủ sức lực bật dậy phản bác rồi, chính là giác quan tránh đau đớn của
mình đang kêu gọi đứng lên bảo vệ cái cơ thể và đám dây thần kinh yếu ớt này. Tuy nghĩ thế, nhưng cô cũng vẫn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho
cái đánh thứ 2 thì một giọng nam vang lên.
"Dừng lại. Cha ta còn chưa cho người ra tay, sao mẹ hai đã vội vã bảo người
ta đánh chết ả rồi. Dù sao cái ả muốn cũng chỉ là một lý do chính đáng
trước khi xuống gặp ông bà thôi mà."
Người phụ nữ được gọi là mẹ hai ấy tiếp tục lên tiếng: "Có gì mà phải cấp cho ả lý do chính đáng, không phải hôm trước chính miệng ả thừa nhận mình
tự tay hạ độc tiểu thư, không ai sai khiến. Bây giờ có mà biết mình sắp
chết, quá sợ hãi nên mới kiếm lý do chối tội thôi. Lão Nhị à, con cũng
đừng quá mềm lòng để người ta lừa gạt như vậy chứ."
Lão Nhị tiếp tục đáp :" Dù sao cũng nên nghe thử lời của ả, người trước lúc chết không phải luôn nói thật sao, lỡ đâu có khúc mắc gì ở đây thật thì không phải cũng ảnh hưởng cả nhà họ Lý này."
"Cái kẻ đã có gan giết người thì làm gì biết sợ chết, có mà trước khi chết
không cam lòng nên muốn cái nhà này loạn thêm lần nữa thì có. Theo ta
thấy thì cứ theo tội mà xử đi" Người phụ nữ vừa nhẹ nhàng nói vừa nâng
cốc trà bên cạnh lên uống. Hành động thì tao nhã mà lời nói ra khiến
người bọn hạ nhân bên cạnh cũng phải rét lạnh.
"Mẹ hai nói cũng có lý, nhưng mà vội vàng kêu người ra tay như vậy có vẻ vụ án này kết thúc cũng quá dễ dàng đi. Không biết mẹ hai chỉ muốn nhanh
chóng kết liễu kẻ hạ độc tiểu thư hay còn dụng ý gì khác." Lão Nhị vừa
vung vẩy chiếc quạt gỗ trên tay vừa mỉm cười tiếp lời.
"Ngươi..." Người phụ nữ có vẻ đã có chút tức giận, đang định phản bác lại thì
giọng nói uy nghiêm lúc đầu đột nhiên cắt ngang "Thôi đi, còn ra thể
thống gì nữa, trước mặt Thất vương gia và Trần lão mà còn dám cãi qua
cãi lại như vậy. Lý phủ này còn chưa đủ mất mặt sao."
"Lý thượng thư không cần tức giận, bản vương với Trần lão cũng không phải
mới thấy việc này lần đầu, nhưng mà việc tiểu thư quý phủ bị trúng độc
rồi làm sao bắt được hung thủ nhanh chóng như vậy cũng làm bản vương có
chút tò mò." Một giọng nói lanh lảnh của thiếu niên vang lên.
Không biết "việc này" trong miệng vị vương gia mới lớn này là việc mẹ con
trong nhà tranh chấp hay nô tì ra tay hãm hại chủ tử. Dù khá khó chịu,
Lý thượng thư vẫn phải niềm nở đáp lời: "Vương gia hôm nay đột xuất đến
chơi, Lý phủ không kịp tiếp đón chu đáo mà còn để vương gia thấy chuyện
xấu trong nhà, đúng thật là không biết tạ tội ra sao. Chuyện này cũng
chỉ là chuyện nhỏ, vương gia không cần phải tốn sức lực để ý làm gì."
"Cái gì mà chuyện nhỏ, cũng vì nghe tiểu thư Lý phủ không khỏe nên ta mới
đến đây hỏi thăm, thật không ngờ lại có nguyên nhân sâu xa đến vậy. Hôm
nay ta phải đích thân xem quá trình xử tội tên hung thủ độc ác này."
Thất vương gia vẫn không chịu bỏ qua.
"Cái này, Trần lão ngài xem..." Biết không thể làm im sự việc trước mặt vị
vương gia tính tình trẻ con ngang bướng, Lý thượng thư đành quay sang
cầu cứu vị Trần lão bên cạnh. Nói ra, vị Trần lão này chính là thầy giáo dạy học 2 đời vua, đến bây giờ là quân sư đi theo thất vương gia, nên
tiếng nói của lão cũng tương đối cao.
Trần lão tuy đã lớn tuổi nhưng sức lực tương đối dẻo dai, lặn lội trong
triều đình bao năm nay, nên lão cũng biết cái gì nên nói thì nên nói,
không nên nói thì không nói, nên nhìn thì nhìn, không nên nhìn thì xem
như không thấy. Nhưng lão biết, Thất vương gia cũng chỉ là một đứa trẻ
mới lớn, vô cùng quyết đoán, vô cùng bướng bỉnh, cái gì đã muốn tra thì
sẽ tra bằng được, càng ngăn càng lớn chuyện. Nên ông cũng chỉ quay ra
nhẹ nhàng khuyên lại Lý thượng thư thôi "Lý thượng thư, chuyện này nói
nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn, dù gì cũng đem người ra đánh công khai
rồi, chỉ là chút sự tình thôi mà, cứ đem ra cho Thất vương gia biết,
ngẫm nghĩ, cũng như có thêm kinh nghiệm bài học thôi, ha."
"Thật không ngờ lão cáo già này cũng tò mò chuyện riêng nhà người khác như
vậy" Vừa nhẩm thầm trong bụng, Lý thượng thư vừa nói :"Nếu Thất vương
gia và Trần lão đều muốn biết, vậy thì Kim Thành, con nói lại sự việc
phát sinh ngày hôm trước cho tất cả mọi người cùng nghe lại đi."
Lý Kim Thành chính là con trai thứ hai của Lý thượng thư, chính là kẻ được gọi là Lão nhị vừa nãy, hắn vội vàng đáp lời: "Vâng thưa cha, bẩm Thất vương gia và Trần lão,
chuyện kể ra cũng vừa đáng sợ, vừa có chút may mắn. Chỉ là vào buổi tối 3 ngày trước, đại tỷ tôi tự nhiên ngứa ngáy nổi mẩn đỏ và nôn mửa liên
tục. Thực ra đó chỉ là dấu hiệu của việc bị di ứng với tỏi đen mà tỷ tôi mắc phải từ bé. Sau đó mới phát hiện là tỷ ấy có ăn nhầm bát cháo chứa
tỏi đen của lão phu nhân. Nhưng không hiểu sao lần này bệnh tình vô cùng nghiêm trọng nên cha tôi đã cho mời thái y tới khám. Sau đó thái y phát hiện, tỷ ấy không chỉ bị dị ứng mà còn bị trúng độc. Sau khi nghe tin
tức ấy, ai cũng đều hoảng sợ, cha tôi bắt đầu cho phong tỏa toàn phủ và
gắt gao điều tra."
"Không biết loại độc ấy là độc gì, trong nhà không còn ai bị dính độc ấy nữa chứ Lý công tử?" Trần lão lên tiếng hỏi thăm.
"Thưa Trần lão, sau thời gian phân tích và điều chế giải dược, thái y cho
biết, đây là một loại độc rất hiếm gặp có tên là Hắc Tím. Điểm đặc biệt
của loại độc này là phải sau một ngày mới phát tác, người trúng độc lúc
đó sẽ thất khiếu mà chết.
"Người dùng loại độc đúng là âm hiểm xảo trá, lợi dụng thời gian độc chưa phát tác sẽ thừa cơ hủy chứng cứ, bỏ trốn hoặc tạo chứng cứ giả." Trần lão
liên tục thở dài, trong con mắt là sự lạnh lẽo.
"Như vậy thì hung thủ sẽ trốn rất nhanh mà tiểu thư cũng sẽ dễ bị mất mạng.
Vậy tại sao giờ lại bắt được hung thủ nhanh vậy?" Thất vương gia không
nén nổi tò mò hỏi.
"Đó đều là
do may mắn, do phúc mạng của đại tỷ nhà ta quá lớn đi. Theo lời thái y,
loại độc này cũng có nhược điểm là nếu cơ thể không may rơi vào trạng
thái bất ổn như bị dị ứng chẳng hạn, độc tính sẽ bắt đầu phát tán sớm
hơn nhưng cũng chậm hơn. Bên cạnh đó, người ta cũng dễ dàng chuẩn đoán
được thời gian độc tồn tại trong cơ thể và chế được giải độc. Sau đó
Thái y đã chế được giải dược kịp thời, còn cho chúng ta biết thời gian
độc có trong cơ thể tiểu thư đã được 6 canh giờ. Tức là, trong 6 canh
giờ trước đó, bất kì những thứ gì tiểu thư ăn đều có khả năng bị tẩm
độc. Cũng để phòng tránh cũng có người khác bị nhiễm độc, thái y cũng đã kiểm tra qua tất cả mọi người may mắn là không có ai bị trúng độc nữa."
"Đúng là quá may. Nhờ độc phát tán sớm nên tiểu thư có thể chờ đến khi chế
giải dược, vừa khiến cho hung thủ không ngờ tới mà có sự chuẩn bị gì,
chứng cứ cũng chưa bị hủy". Thất vương gia không dấu được phấn khích mà
kêu lên.
Lúc này, Lý Kim Thành
vừa đi đến gần Trần Thanh Dao vừa nói tiếp " Đúng vậy, sau đó chúng ta
mới biết điểm tâm mà sáng hôm đó tiểu thư ăn bị tẩm độc, đó cũng là điểm tâm nàng thích nên đã để dành lại một ít nên cũng khiến cho hung thủ
không thể hủy tang chứng lúc đó đi ngay được. Bên cạnh đó, vì vẫn nghĩ
thời gian tiểu thư phát độc là ngày hôm sau nên kế hoạch bỏ trốn vào đêm muộn cũng không thành. Sau khi khoanh vùng và điều tra một số hạ nhân
có liên quan đến bữa sáng ngày hôm đó, thì chúng tôi đã bắt được ả." Lý
Kim Thành chỉ tay trực tiếp vào Trần Thanh Dao.
"Ả ta là ai vậy? Chắc không phải một tiện tì nhỏ bé thật đi? Nếu người như vậy cũng ra tay hạ độc được thì có phải Lý phủ hơi bị nới lỏng canh
phòng quá, vậy thì không phải nhà các người lúc nào cũng trong tình
trạng nguy hiểm à?" Thất vương gia vừa đến gần Trần Thanh Dao vừa cúi
xuống nhìn nàng.
"Đúng rồi, nhóc con, quá thông minh, nói đúng ý chị mày rồi đó." Trần Thanh Dao vừa cố gắng quỳ dậy vừa tỏ vẻ run sợ.
"Ả ta tất nhiên chỉ là một tiện tì rồi, tên là gì ấy nhỉ, à, là Thị Dao,
chuyên chịu trách nhiệm bưng bê đồ đạc, việc đưa điểm tâm sáng đến cho
các tiểu thư trong phủ cũng là ả. Điều mà vương gia thắc mắc cũng là
điều mà chúng tôi thắc mắc trước đó. Vốn dĩ việc quản lý thức ăn tại Lý
phủ cũng rất nghiêm ngặt, trước khi bưng đến các phòng, cũng được người
uy tín dùng kim thử độc qua. Nhưng quá trình bưng thức ăn từ chỗ kiểm
tra tới bàn ăn thì không ai tiếp xúc cả. Mà trước đó, người kiểm độc
cũng đã khai báo rằng, điểm tâm ngày hôm đó không phát hiện nhiễm độc.
Nên chỉ có thể trong quá trình di chuyển, bị người lén dở trò. Có vẻ ả
ta cũng biết mình sẽ nhanh chóng bị phát hiện nên đã lên kế hoạch trốn
chạy. Sau khi đến phòng ả kiểm tra, quả thực thấy tay nải đã được sắp
xếp gọn gàng. Chúng tôi nhanh chóng bắt ả đến, trong quá trình tra hỏi, ả đã tự khai là mình vì ganh tị với tiểu thư, lại nhiều lần bị nàng mắng
mỏ nên sinh thù hận mà hạ độc tiểu thư, không có bất kì ai xúi giục cả.
Những người làm bên cạnh cũng đứng ra làm chứng ả ta là 1 kẻ lười biếng
nên hay bị tiểu thư giáo huấn, tính tình thì kì quặc, bí hiểm, nhiều lúc lén la lén lút."
Sau khi hiểu
rõ chuyện, tính tình trẻ con ghét ác như thù của Thất vương gia bắt đầu
trỗi dậy. "Đúng thật là đáng đánh, ta khinh, một ả nô tỳ bị chủ nhân
mắng mấy lần thôi mà cũng có thể ra tay độc ác như vậy, đúng là đầu óc
có vấn đề. Nên đánh chết đi, đánh chết trước mặt tất cả những kẻ nô tài
này, lấy đó làm gương, cho bọn chúng không ai dám có cái gan tày đình đó nữa."
"Ta khinh ấy, cứ tính
tình kì quặc thì là kẻ ác chắc, 1 câu tiện tì 2 câu nô tài, cả họ nhà
các người mới là kẻ thấp kém hèn hạ ấy. Đầu óc ta có vấn đề cũng không
làm cái chuyện ngu ngốc hết sức đó, có chăng là cái cơ thể này mới dám
vậy thôi." Vừa nghĩ trong lòng như vậy, Trần Thanh Dao vừa cố gắng ngẩng lên hỏi lại Lý Kim thành: "Vậy Nhị thiếu gia cho tiện tì này hỏi, một
đứa nô tì khố rách áo ôm như này thì lấy đâu ra cái loại thuốc độc vừa
quý vừa hiếm như vậy chứ?" Lúc cô ngẩng lên, Lý Kim Thành không khỏi
ngẩn người, dù khuôn mặt cô có vẻ khá tiều tụy, nhếch nhác nhưng đôi mắt lại vô cùng kiên định như mang tâm thế của kẻ bên ngoài đang nhìn vào
một vở kịch khôi hài.
"Ây,
đúng rồi, điều này cũng kì lạ ghê?" Tiếng Thất vương gia vang lên khiến
Lý Kim thành vội vàng tỉnh táo lại "Không có gì kì lạ hết, giờ ngươi vẫn còn giả ngu được hả, không phải hôm đó tự ngươi cũng khai là mình tới
chợ đen dùng tiền tiết kiệm để mua loại thuốc đó sao."
Trần Thanh Dao tự chửi thầm trong lòng. "Cái cơ thể chết tiệt này, cùng tên
với nhau mà sao lại có thể ngu ngốc như vậy, chưa gì đã nói nhăng nói
cuội, đúng là không muốn sống mà."
Từ trước đó, cô đã phát hiện ra một thông tin kinh khủng, đó là hình như
cô xuyên rồi, nhờ lúc sống đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không, nên giờ cô mới đưa ra một cái đáp án có vẻ thuyết phục nhất cho lúc này. Chỉ có
xuyên không, hồn lìa khỏi xác, đến chú ngụ trong một cái xác khác mới có thể chớp mắt từ thời không này xuất hiện tại thời không khác. Chỉ là cô không biết mình đã xuyên vào thời gian, địa điểm nào, hình như là một
thời đại phong kiến nào đó thì phải.
Quan trọng hơn hết, là cô vừa xuyên phát đã sắp bị đánh chết rồi, rốt cuộc
cô đã làm gì sai mà ông trời ngược cô tới vậy. Chết rồi cũng không yên,
không cho người ta bình yên nhắm mắt xuôi tay đi còn phải xuyên cái mẹ
gì, còn phải tiếp tục gánh cái cuộc đời nghèo hèn, tối tăm, khổ cực của
người khác nữa chứ. Thực ra bây giờ ở thế giới này cô cũng chả còn gì
luyến tiếc, thôi thì để người ta đánh chết cũng là giải thoát, có khi
lại được trở về thế giới thực nữa.
Nhưng mà thứ nhất là cô sợ đau, chết kiểu gì cũng nên nhẹ nhàng 1 chút chứ.
Thứ 2 là cô nghĩ đến chuyện trở về, chết cũng là một cách để trở về
nhưng không phải cách tối ưu nhất. Thường thì để có thể trở về, trước
cái bước chết, là bước phải giúp cái cơ thể mà đang sở hữu này thực hiện tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành, theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của
cô là vậy. Vì vậy, dù cơ hội trở về với bố mẹ vô cùng nhỏ nhoi, nhưng
chắc chắn đây là cơ hội ông trời cho cô, phải cố gắng giữ lấy.
Nhưng thực sự cô vẫn rất hoang mang và sợ hãi, trước kia cô chỉ là một người
bình thường, lại vô cùng lười biếng, ỷ lại, nhiều lúc cô nghĩ loại người như cô mà rơi vào mấy quyển tiểu thuyết chắc không sống quá 5 dòng mất. Nhất là cái kiểu động tý lại đem người ta ra đánh, ra giết không lý lẽ
này, liệu có phải ông trời chọn nhầm người rồi không, thế kỉ 21 có 8 tỷ
người kìa, sao lại chọn trúng cô chứ, thực sự không biết là may hay xui
đây.
Chưa để cô kịp hỏi thăm
ông trời xong, Lý Kim Thành đã mất kiên nhẫn "Im lặng lâu vậy là tâm
phục khẩu phục rồi, sẵn sàng chịu chết rồi? Vậy người đâu..."
"Khoan đã nhị thiếu gia, tại sao ngài có thể tin lời nói phiến diện lúc đó của tôi như vậy, đó chỉ là lời nói một phía, vốn không có nhân chứng, lý lẽ cũng không đủ thuyết phục." Trần Thanh Dao vội vàng lên tiếng.
Lần này, Lý Kim Thanh nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ : "Sao vậy, lần đầu ta
thấy có người tự phản bác lời mình nói đấy, đã nói ra rồi, hôm nay còn
đòi lật lọng, muốn vừa làm phạm nhân vừa làm thuyết thư cho mình sao,
gan cũng lớn lắm nhỉ?"
"Ấy ấy,
nô tỳ không có ý đó, chỉ là bây giờ đứng trước cái chết thực sự nên tâm
trạng cũng bình tĩnh và tỉnh táo hơn nhiều, cũng nhận ra hôm đó quá
hoảng sợ, sau vài trận đòn tra khảo đã sợ đến mức cái gì cũng nói được,
cái gì cũng nhận bừa. Hôm này, biết bản thân cuối cùng cũng phải chết
nên muốn tìm lại chút công đạo cho mình thôi. Nô tỳ tin chắc là Lão gia, Nhị thiếu gia với mọi người ở đây cũng nhận ra lời khai trước đó của nô tỳ cũng có nhiều vấn đề đi. Chỉ xin lão gia và nhị thiếu gia tra xét
lại rõ ràng cho kẻ hạ nhân này được chết nhắm mắt." Vừa nói Trần Thanh
Dao vừa cố gắng thút thít tỏ rõ đáng thương.
"Đúng là chết không hối cải, tại sao lại có một tiện tỳ to gan già mồm như
ngươi chứ, không cam tâm chứ gì, để lão gia ta cho ngươi biết thế nào là tâm phục khẩu phục." Tiếng quát uy vũ khiến cho tất cả mọi người đều
phải giật mình, đại lão gia ngồi trên thực sự đã không thể nhẫn thêm
được nữa.