Trần Hân bước ra khỏi máy bay, ngẩng đầu nhìn bầu trời Bắc Kinh trong
suốt. Gió nhẹ cuốn theo cát bụi tạt vào mặt, dường như mang theo mùi
đinh hương thoang thoảng. Cảm xúc thân quen này đã lâu không có được,
giờ đây khiến lòng người phơi phới hát ca. Cuối cùng cũng trở về rồi!
Trần Hân đợi ngày hôm nay đã từ lâu lắm. Cậu chỉ mất bốn năm để lấy bằng
tiến sĩ, với thành tích xuất sắc, được Đại học Bắc Kinh mời làm phó
giảng sư. Các bạn bất bình thay cho Trần Hân, cho rằng nhẽ ra với tài
năng của cậu, phải bổ làm giảng sư thực thụ mới là xứng đáng. Thế nhưng
Trần Hân không câu nệ chuyện này, được trở về trường cũ, cậu đã mãn
nguyện rồi, còn chuyện chức danh thì còn nhiều thời gian mà phấn đấu.
Vừa ra đến cửa sân bay, Trần Hân liền nghe một tiếng kêu to: "Anh ơi! Anh!
Bên này! Em ở đây này!" Vừa quay sang, cậu đã thấy một tên nhóc bảnh bao đang vẫy tay như điên với mình, còn người đứng sau là một bóng hình
thân thuộc. Trình Hâm hai tay đút vào túi quần, yên tĩnh đứng sau Trần
Hi, nở nụ cười rực rỡ. Tiếng Trần Hi huyên náo làm mọi người gần đấy đều quay lại trố mắt nhìn, sau đó nhiều ánh mắt chẳng nỡ rời đi.
Trần Hân chỉ biết lắc đầu cười. Trần Hi đã hơn hai mươi tuổi mà mồm miệng
vẫn cứ líu lo như ngày còn bé. Nếu đừng nói gì thì đúng là chàng trai
trẻ đẹp lạnh lùng, vừa mở mồm là đã khiến người ta ngã ngửa.
Tuy
trong lòng sốt ruột nhưng Trần Hân vẫn phải nhích từng bước tuần tự theo dòng người. Vừa đứng trước hai chàng trai yêu quý, Trần Hi đã ôm chầm
lấy cậu: "Anh ơi! Em nhớ anh lắm!"
Ôm đứa em còn cao hơn cả mình, Trần Hân có phần lạ lẫm, vài năm không gặp, Trần Hi từ một thiếu niên
ưa nhìn đã trở thành chàng thanh niên cao lớn. Nhưng dù sao tình anh em
vẫn một mực chẳng hề đổi thay, nguyên vẹn như những ngày tháng cũ. Lần
hai anh em gặp mặt là tang lễ của ông ba năm về trước. Ông ra đi rất nhẹ nhàng, không ốm đau mà chỉ trút hơi thở cuối cùng trong giấc ngủ. Dù
thế, Trần Hân vẫn thấy trong lòng đau thắt lại, bởi vì cậu còn chưa kịp
tận hiếu với ông. Hay tin, Trần Hân mới bay ngay từ Mỹ về nhà, tang lễ
nhờ có Trình Hâm trong nước lo liệu đâu vào đấy.
Sau khi thú nhận với Trình Ức Viễn, Trình Hâm làm theo lời bố, hoàn thành nhiệm vụ kéo
dài một năm sáu tháng, liền về nước mở công ty. Địa điểm khởi nghiệp là
Bắc Kinh. Hàng năm, hắn bớt chút thời gian sang Mỹ vài lần gặp người
yêu. Suốt bốn năm như Ngưu Lang Chức Nữ, không lúc nào Trần Hân không
nóng lòng về nước.
Trình Hâm đưa tay kéo Trần Hi đang ôm chặt lấy Trần Hân ra: "Được rồi, được rồi, buông anh em ra đi, đừng nũng nịu
nữa, đi lấy hộ hành lý cái nào!"
Trần Hi dẩu môi, càu nhàu: "Hứ,
anh muốn chiếm riêng anh của em thì có!" Trong lễ tang ông nội, Trình
Hâm đã rất ân cần, khiến nhiều người còn nhầm lẫn hắn là cháu ruột. Sau
đó, Trần Hi sinh nghi, bèn hỏi thẳng, Trình Hâm cũng thú thật với cả nó
luôn. Lúc hay chuyện, thằng bé không ngạc nhiên, chỉ tỏ vẻ "Biết mà",
rồi nhanh chóng chấp nhận việc này.
Trình Hâm ôm chặt Trần Hân
một cái, đỡ lấy túi xách, ôm vai cậu hỏi han: "Mệt lắm không em? Ta vào
trong xe ngồi nghỉ trước, để Trần Hi đi lấy hành lý cho."
Trần Hân bảo: "Để tôi đi cùng nó, hành lý hơi nhiều."
Trình Hâm ôm cậu đẩy về phía trước: "Đường đường là sinh viên tài năng Thanh Hoa, cho em nó cơ hội thể hiện một tí."
Ba năm trước, Trần Hi thi đỗ khoa kiến trúc Đại học Thanh Hoa, nuôi chí
trở thành một kiến trúc sư người Trung Quốc tài ba nhất. Chí ấy có thành hay không thì về sau mới rõ, có điều cu cậu đã trở thành một cao thủ
chơi game. Đã chơi game giỏi, lại thi đỗ Thanh Hoa, còn khôi ngô tuấn
tú, Trần Hi nghiễm nhiên trở thành một hot boy trên mạng.
Trần
Hân không đồng ý việc em trai chơi game, nhưng Trần Hi bảo đấy chỉ là
thú vui lúc rỗi, chứ tâm huyết của nó vẫn đặt ở khoa kiến trúc. Thấy em
không xao nhãng bài vở, Trần Hân cũng không nói gì thêm. Dù sao, Trần Hi từ bé đã mê chơi, lên lớp 12 vẫn không bỏ được máy tính và di động,
cuối cùng cũng đỗ được Thanh Hoa. Điều ấy chứng tỏ thằng bé vẫn biết
chừng biết mực. Hơn nữa, em trai đã lớn, phải có trách nhiệm với tương
lai của chính mình.
Trình Hâm chu đáo dìu Trần Hân ra xe. Nhìn chiếc Lan Rôvơ cáu cạnh, mắt cậu ánh lên một tia thích thú: "Xe mới mua à?"
Trình Hâm cười: "Ừ, em có muốn lái thử không?"
Trần Hân không khách khí: "Được, lái thì lái."
Trình Hâm lại nói: "Xe này mua để em lái mà."
Trần Hân lắc lắc đầu: "Thôi đừng, trông phô trương lắm." Xe này lái trên
đường thì không sao, nhưng mỗi ngày đến trường chỉ sợ bị nói là khoe mẽ.
Trình Hâm cũng không ép: "Cũng được, trong nhà còn mấy chiếc xe, tha hồ em chọn."
Nghe thấy thế, Trần Hân cười: "Sao tôi cứ có cảm giác đang được đại gia bao nuôi thế nhỉ?"
Trình Hâm cười ha hả: "Anh cũng muốn giấu biến em vào lầu son gác tía lắm
chứ, chỉ tội tiền của anh không đủ sức hấp dẫn đấy thôi!" Nếu Trần Hân
chịu để hắn bao nuôi, cả hai đã không phải xa nhau tận bốn năm trời đằng đẵng.
Mắt Trần Hân sáng ngời nhìn hắn: "Không cần lầu son gác tía, chỉ cần cậu thật lòng.."
Nghe lời này, Trình Hâm không nhịn được, ôm cổ cậu níu lại gần rồi hôn một
trận thật sâu. Không biết qua bao lâu, cửa xe bị vỗ thùng thùng như trời giáng, rồi Trần Hi la ầm lên: "Mở cửa mau! Ban ngày ban mặt mà các anh
hủ hóa như thế hả? Bọn" cẩu độc thân "như em biết làm thế nào đây!"
Trần Hân vội vàng thoát khỏi Trình Hâm, ngượng ngùng nhìn em trai. Trình Hâm chưa đã thèm, liếm liếm môi, bất mãn càu nhàu: "Đồ nhóc con đáng ghét,
thảo nào chả có ai thèm!"
Trần Hi thính tai nghe được, trả miếng
ngay: "Việc này chả cần anh Trình phải lo, người hâm mộ em đang xếp hàng dài từ cửa Đông sang đến cửa Tây Thanh Hoa kia kìa!" Lời này thật ra là nói khoác, bởi cu cậu quá mê game, xem ra không chịu khó đón đưa săn
sóc, có cô gái nào lại thích bạn trai không quan tâm đến mình mà chỉ cắm mặt vào máy tính bao giờ! Trần Hi đã quả quyết rằng sẽ tìm một cô nàng
cùng chí hướng. Lần trước Thanh Hoa và Bắc Đại lập đội tuyển thi đấu
game online, cu cậu đã phát hiện một vị "nữ vương" trong đội đối thủ,
đúng là hình mẫu trong mộng của anh em "trạch nam", vừa xinh đẹp lại vừa chơi game giỏi, Trần Hi đang mon men cưa cẩm nàng. Thế nhưng nữ vương
kia quá "trạch", ngoại trừ chơi game, tuyệt không lộ diện ra khỏi phòng
nên việc theo đuổi gặp chút khó khăn. Có điều, Trần Hi lại càng hăng máu hơn, vì cậu chàng rất mê thử thách!
Hành lý chất đâu vào đấy, Trần Hân khởi động xe, khen: "Êm thật, xe mới có khác!'
Trình Hâm nói:" Ừ, nhưng chú ý một tí, xe mới phải đi một thời gian máy mới trơn tru. "
Trần Hi một mình chiếm băng ghế sau, nằm khểnh hỏi:" Anh này, về trường anh dạy gì đấy, dạy môn tự chọn à? "
Trần Hân bảo:" Còn chưa biết được, nhưng em hỏi làm gì? "
Trần Hi cười khì:" Không sao, đợi khai giảng sẽ biết ngay thôi. À mà, còn
đến bốn tháng nữa mới vào năm học mới, thế thì anh tha hồ nghỉ rồi!
Sướng thật đấy! "Bây giờ mới tháng năm, phải đến tháng chín mới khai
giảng.
Trần Hân bảo:" Cũng không hẳn thế, để anh liên lạc với
trường xem, không đi dạy thì sẽ vào nghiên cứu ở phòng thí nghiệm. Nhưng chuyện ấy để sau, trước hết phải về nhà một chuyến đã. "
Trần Hi bò dậy:" À, đúng đấy! Phải về thăm bà. Lần nào em về bà cũng hỏi: Khi nào anh mày mới về? "
" Ừ, phải về chứ. "- Nghĩ đến ông bà nội, lòng Trần Hân lại nao nao. Đấy
là mối bận tâm lớn của cậu. Ông ra đi, còn lại bà cụ già yếu, vò võ một
mình.
Trình Hâm bảo:" Anh về với em nhé. Vừa dịp Kế Tiếp cưới Liễu Hòa Thiễn, hôn lễ sẽ tổ chức trong tháng này. "
Trần Hân vui hơn:" Hai người ấy cuối cùng cũng về với nhau, thật chẳng dễ
dàng gì. Ta phải đi dự đám cưới mới được. "Năm ấy, Tào Kế Tiếp theo đuổi Liễu Hòa Thiễn đến tận Thành Đô xa xôi, kiên trì suốt ba năm mới làm
người ngọc xiêu lòng. Nhưng rồi Kế Tiếp học lên cao, Liễu Hòa Thiễn lại
về quê làm việc, đôi bạn lại phải xa nhau một thời gian, đến khi Kế Tiếp học xong, trở về thành cũ, thế là mối duyên chắp lại. Trải qua mấy phen hợp - tan rồi lại hợp, không phải ai cũng đến được với nhau. Bạn bè đều thán phục nghị lực và sự thủy chung của Tào Kế Tiếp.
Chứng kiến
một mối tình thuở học trò tươi đẹp đến được bến bờ hạnh phúc, Trình Hâm
cũng rất vui mừng và đồng cảm:" Em này, Kế Tiếp muốn bọn mình làm phù rể đấy. "
Trần Hân ngạc nhiên:" Sao lại thế được? "Hai người mặc dù không kết hôn, thế nhưng cũng chẳng khác kết hôn là mấy, không thể xem
là chưa có gia đình.
Trình Hâm nói:" Anh cũng bảo với nó là như
thế không ổn. Lúc đầu định gọi Tuấn Thưởng làm phù rể, nhưng nó lại đang bận quay phim, bảo có lẽ không đến dự được nữa là. "
Nghe nói
Tuấn Thưởng không đi, Trần Hân cảm thấy bùi ngùi, có lẽ cậu ta còn nhớ
Liễu Hòa Thiễn từng thổ lộ thích mình, không muốn mọi người gặp nhau khó xử trong lễ cưới.
Trần Hân bảo:" Tuấn Thưởng bắt đầu nổi tiếng rồi cậu nhỉ. "
Từ Tuấn Thưởng diễn kịch nói vài năm ở Đoàn nghệ thuật nhân dân, sau đó
tình cờ quay một bộ phim chiếu trên mạng, diễn xuất của cậu được đông
đảo khán giả nhiệt tình ủng hộ. Vài tháng trước, một đạo diễn nổi tiếng
sắp quay một tác phẩm điện ảnh lớn, phát hiện Từ Tuấn Thưởng rất hợp với vai chính trong phim. Nếu bộ phim này mà ra mắt thành công, có lẽ tên
tuổi Từ Tuấn Thưởng sẽ trở nên đình đám, mà quan trọng hơn là cậu sẽ có
một chỗ đứng vững chắc trong nghề. Dẫu sao, có thể diễn kịch, đóng phim, thỏa sức theo đuổi niềm đam mê của bản thân, lại không phải lo cơm áo,
Từ Tuấn Thưởng không còn mong ước gì hơn nữa.
Xe vào nội thành.
Trình Hâm bảo Trần Hân dừng lại bên lề đường rồi đổi tay lái sang cho
hắn, bởi vì Trần Hân còn chưa biết nhà mới ở Bắc Kinh." Phòng của mẹ anh hơi nhỏ, anh đã mua căn mới rộng rãi hơn. Anh định dịp này sẽ đưa bà
lên Bắc Kinh chơi, cho bà đi Thiên An Môn một chuyến em ạ. Thời gian này em cũng rỗi, có thể gần gũi chăm nom cụ. "Người lớn tuổi luôn có một
tình cảm đặc biệt với địa danh biểu tượng của đất nước. Mấy năm nay,
Trình Hâm thay Trần Hân về quê thăm viếng, có lần bà bảo muốn đến Bắc
Kinh. Vì thế hắn đã định chờ Trần Hân về nước rồi sẽ đón bà cụ lên.
Trần Hân nghe ý định của Trình Hâm, lại càng cảm động:" Thật thế ư? "
Trần Hi ngồi ghế sau bảo:" Chỉ sợ bà ở Bắc Kinh không quen. Ở đây không có
xóm giềng thân hữu, ngôn ngữ khác nhau, sinh hoạt hàng ngày cũng khác ở
quê ta. "
Trình Hâm nói:" Nếu ở không quen thì bà chơi vài hôm rồi lại về. Trần Hân, em thấy thế nào? "
Trần Hân cười, dĩ nhiên là đồng ý với hắn:" Đúng đấy, lần này về quê phải
đón bà lên mới được. "Ở quê, ít người được lên Bắc Kinh, dù ở chơi dăm
bữa nửa tháng, hẳn lúc về bà cụ cũng có nhiều chuyện để kể với bạn bè.
Nghĩ đến việc được về lại quê nhà, Trần Hân cảm thấy nôn nao trong dạ.
Trần Hi đột nhiên nhớ đến một việc:" Đúng rồi, anh này, mẹ sắp đại thọ năm
mươi rồi đấy. Anh có đến Quảng Châu thăm mẹ không? Em thì lúc đấy có lẽ
không đi được. "
" Ừ, phải đi chứ. "Lúc Trần Hân lên năm thứ hai
đại học, mẹ cậu như kiếp trai hoài hạt châu, bốn mươi ba tuổi sinh thêm
một bé gái. Lúc ấy, Trần Hân mới chỉ nhìn mặt em gái nhỏ một lần, giờ
chắc cô bé đã đi học rồi. Sản phụ đã lớn tuổi mà sinh con thì có phần
nguy hiểm, thế nhưng gia đình chắp nối lại có đứa con chung, dù sao cũng khắng khít hơn. Từ lúc có thêm em gái nhỏ, Trần Hân cũng nói với bố
dượng không cần lo học phí cho cậu nữa, và học phí đại học của Trần Hi
cũng do một tay cậu đảm đương. Mẹ, dù đã thành vợ, thành mẹ người ta,
nhưng phận làm con vẫn phải làm tròn chữ hiếu.
Căn hộ mới của
Trình Hâm ở phía Bắc khu Ngũ Hoàn, cách Bắc Đại nửa giờ đi xe, còn công
ty của hắn lại nằm ngay rìa Ngũ Hoàn, từ đấy về nhà cũng không quá một
giờ. Từ nước Mỹ trở về, Trình Hâm mang theo hành trang là những kiến
thức quản lý kinh doanh thực tế, lập nên công ty riêng, làm quen với thị trường được hai năm đã bắt đầu có lãi. Nhà này là hắn dùng tiền tự kiếm được để mua, lớn hơn căn phòng của mẹ cho. Đó là một căn hộ trong khu
tòa nhà cao tầng, có ba phòng ngủ, một ban công hướng Nam, nhìn ra công
viên Áo Lâm, cảnh vật nom rất được.
Lúc đến nơi, Trần Hi phát huy kiến thức chuyên môn, bắt đầu lải nhải bình phẩm đủ thứ về khu căn hộ
này, từ thẩm mỹ kiến trúc, cách lấy ánh sáng, đến cấp thoát nước, vật
liệu xây dựng, vân vân và vân vân. Dù chỉ là nói lý thuyết suông, nhưng
Trần Hân cũng thầm vui, ít ra em trai không bỏ bê việc học.
Trong nhà đã trang hoàng đâu vào đấy. Trình Hâm bảo lúc mới mua căn hộ, Trần
Hi cũng góp không ít công sức bố trí nội thất, dù không nguy nga tráng
lệ nhưng ấm áp thanh tao. Màu trắng ưa thích của Trần Hân cùng tông lam
xám mà Trình Hâm chuộng nhất được phối hợp rất hài hòa, Trần Hân vừa vào nhà đã thích.
Trần Hi khuân hành lý của anh vào phòng trong rồi ra phòng khách ngồi phịch
lên ghế bành:" Thoải mái quá! Mong sao mười năm sau khi tốt nghiệp em có thể mua được nhà. "
Trần Hân cố nhịn, không cười. Mua nhà ở Bắc
Kinh là chuyện viễn tưởng đối với nhiều người, đừng nói là làm việc mười năm, mà nhiều khi cả đời cũng khó, em trai cậu đúng là nuôi chí lớn mà.
Trình Hâm bảo:" Mày muốn mua nhà thì anh cho vay tiền mà mua! "
Trần Hi bật dậy, cười cầu tài:" Có anh rể giàu thật sướng! Nhưng để em thử
tự mình chinh chiến xem sao đã. "Kiến trúc sư vừa ra trường lương cũng
không cao, một năm chừng vài vạn, nếu lên đến kiến trúc sư trưởng, một
năm lĩnh hai ba chục vạn, còn những vị kiến trúc đại sư hàng đầu thì thu nhập có thể lên đến năm trăm vạn một năm. Nếu Trần Hi muốn mua một căn
hộ tầm tầm thì phải trả cọc ngay chừng một hai trăm vạn, tính ra không
phải là mơ ước trên trời, có điều ai biết được mười năm sau giá nhà đất
sẽ phóng lên đến đâu.
Trong tiếng cảm khái mơ ước của em trai,
Trần Hân đi xem từng phòng trong nhà. Tuy không nói trước để cho cậu một sự bất ngờ, nhưng có thể thấy rõ rằng Trình Hâm đã dụng tâm trong từng
chi tiết, mong làm vui lòng cậu. Đặc biệt, trong thư phòng có bày một
bàn viết chữ bằng gỗ thật. Trần Hân rất hân hoan, sau này lúc rảnh rỗi
có thể luyện thư pháp ở đây, thật là thích thú.
Trình Hâm khoác tay lên vai cậu:" Thế nào, em có vừa ý không? "
Trình Hâm nhìn thoáng ra phòng khách, thấy Trần Hi còn bò lăn ra xôpha chơi
trò chơi điện tử, lòng oán thầm con kỳ đà này thế mà còn chưa chịu biến
đi cho, bèn nói:" Thôi, em đi đường xa mệt nhọc, ta ra ngoài ăn cơm cái
đã rồi về nghỉ ngơi. Này Trần Hi, chốc nữa mày tự về trường nhé, đợi anh Hân nghỉ cho khỏe hẳn rồi hãy đến chơi. "
Hai mắt Trần Hi vẫn
không rời màn hình di động:" Biết rồi! Em cũng thức thời lắm chứ, không
quấy rầy hai anh làm việc riêng đâu! "
Má Trần Hân ửng hồng, còn Trình Hâm trừng mắt. Em vợ này, mày nhịn không nói ra thì chết hử?
Cả ba ra ngoài ăn trưa, rồi Trần Hi bị tống tiễn lên xe về trường. Trình
Hâm kéo Trần Hân về nhà, hành lý bỏ mặc đấy, trước hết phải tắm cái đã,
cùng tắm, để an ủi phần nào nỗi nhớ da diết lâu nay. Mấy năm ròng, không ít lần Trình Hâm muốn buông xuôi tất cả để bay ngay sang Mỹ, thế nhưng
đành cắn răng chịu đựng, ngẩng đầu cúi đầu nhìn trăng sáng rồi lại nhìn
sao. Cuối cùng cũng chờ được đến hôm nay, người đã về đây trong vòng tay ấm áp, từ nay mỗi ngày muốn làm thế nào thì tha hồ làm thế ấy.
Nghĩ đến đấy, Trình Hâm như bay bổng lên chín tầng mây.
Tắm xong, hai chân Trần Hân đã nhũn cả ra. Ai bảo ngồi máy bay hơn chục giờ đồng hồ rồi còn tắm" uyên ương "với con sói đói này chứ. Trình Hâm sảng khoái bế người về giường. Cả hai ôm nhau ngủ. Chưa được bao lâu thì
Trình Hâm" lại tỉnh ", Trần Hân chỉ biết nửa tỉnh nửa mê mặc hắn muốn
làm gì thì làm." Người đẹp ngủ trong rừng "lại mang một tư vị lạ, làm
Trình Hâm càng mê mẩn chẳng muốn rời tay.
Lần này của Trần Hân
ngủ đến ba mươi mấy giờ đồng hồ. Đương nhiên, cũng không phải không tỉnh giữa chừng, lúc tỉnh thì ăn gì đấy, ăn xong lại" yêu yêu ", yêu mệt rồi thì ngủ, ngủ chán lại" yêu "tiếp.
Trần Hân hỏi mà mắt vẫn nhắm nghiền:" Cậu định làm bù cho đủ số lần mấy năm nay đấy à? "
Trình Hâm cắn nhẹ chóp mũi của cậu, phì cười:" Nếu anh mà muốn thế thì năm nay bé cưng đừng mong xuống giường nhớ! "
Đương nhiên, Trần Hân không thể không xuống giường, cậu đến trường báo cáo,
sau đó về quê một chuyến. Lúc đến nhận công tác, nhà trường cho biết
Trần Hân có thể đi làm lúc nào cũng được, học kỳ này sẽ không xếp giờ
dạy, nếu muốn, cậu có thể đến phòng thí nghiệm để nghiên cứu. Trần Hân
dự định sẽ về thăm người thân, nhà trường đồng ý ngay.
Cả bọn lên đường về quê hôm trước hôn lễ của Kế Tiếp. Về đến thành phố cũ, Trình
Hâm lập tức ruổi ngựa đánh xe chở Trần Hân về nhà thăm bà. Bà nội năm
nay tuổi đã 76, mái tóc bạc phơ nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, thân
thể vẫn dẻo dai. Bây giờ cụ không ra đồng nữa, chỉ chăm bón vài cây ớt
cây cà cùng khóm rau để tìm vui. Cụ ở một mình trong ngôi nhà hai tầng,
có con chó và con mèo làm bạn.
Cháu trai xa xứ nhiều năm trở về,
bà cụ nắm chặt tay cháu, nước mắt ràn rụa, không nói được gì. Trần Hân
cũng khóc, tự trách mình bất hiếu, để ông bà già cả quạnh hiu. Cậu nuốt
nước mắt mà rằng:" Bà ơi, bà theo cháu lên Bắc Kinh nhé! "
Trình Hâm cũng nhỏ nhẹ:" Bà ơi, Trần Hân trở về hẳn rồi, cậu ấy rất có tiền đồ. Bọn cháu đón bà lên Bắc Kinh hưởng phúc. "
Bà cụ khóc xong rồi cười, hai tay lau gương mặt nhăn nheo nhòa nước mắt:"
Về thì tốt rồi, về thì tốt rồi! Để bà đi nấu cơm cho hai đứa ăn! "
Trần Hân biết bà không muốn lên Bắc Kinh, lần này sẽ phải thuyết phục một
phen. Mình về nhà, làm sao để bà tự nấu cơm cho được, Trần Hân vào bếp
lĩnh phần nấu nướng. Dù tuổi cao sức yếu nhưng bà cụ vẫn lau dọn trong
ngoài sạch tinh tươm. Vì không ra đồng nên suốt ngày cụ cứ quét tước cho có việc. Căn phòng mà Trần Hân ngủ lại không được mấy ngày cũng sạch
như li như lau, vì dăm ba hôm bà nội lại vào quét dọn, đem chăn ra phơi
nắng, nhỡ đâu một ngày nọ đứa cháu yêu trở về còn có chỗ ngủ.
Ba bà cháu cùng ăn bữa cơm sum họp. Bà cụ nói:" Nếu Hi Hi cũng về nhà thì càng vui. "
Trình Hâm bảo:" Bà ơi, bà theo chúng cháu lên Bắc Kinh, thế thì cả nhà ta được sum vầy ở đấy. "
Bà cụ xua tay một cái:" Bà già rồi, sẽ làm phiền các cháu. "
Trần Hân nói:" Sao lại phiền được ạ? Cháu muốn ở với bà. "Bà nội đã hơn bảy
mươi, thời gian cùng con cháu chỉ sợ không còn bao lâu. Nếu bỏ phí mất
những tháng ngày quý báu còn lại này, có lẽ Trần Hân sẽ ân hận cả đời,
như lúc ông mất đi..
Trình Hâm vội bảo:" Thưa bà, nếu không thì
thế này nhé: Bà đi với chúng cháu lên Bắc Kinh chơi một chuyến, ta cùng
nhau viếng Thiên An Môn. Nếu bà ở đấy không quen, chúng cháu lại đưa bà
về.. "
Trần Hân gật đầu liên tục:" Đúng thế, đúng thế, bà lên chơi với chúng cháu vài hôm đi ạ. "
Bà cụ nhìn Trần Hân, rồi lại xoay sang Trình Hâm, giọng nói đã có chút xiêu lòng:" Bà chỉ sợ quấy rầy mấy đứa. "
" Không đâu ạ! Trần Hân hiện tại đang nghỉ ngơi, còn chưa đi làm, có thời gian ở với bà. "- Trình Hâm tìm mọi cách khiến bà cụ yên tâm.
Trần Hân tiếp lời ngay:" Bà ơi, bà không muốn đi thăm trường học của cháu và Hi Hi sao? "
Bà nội xiêu lòng. Có hai đứa cháu học hai trường đại học tốt nhất ở thủ
đô, đây là vinh dự cả đời của cụ. Trong lòng cụ, Thanh Hoa và Bắc Đại
cũng thần thông chẳng khác đền đài. Cụ rất muốn đến chiêm ngưỡng hai
ngôi trường danh tiếng ấy.
Trình Hâm lại bảo:" Thời nay đi Bắc Kinh thuận tiện lắm bà ạ. Ngồi máy bay hai ba giờ đã đến. "
Bà cụ lắc đầu:" Thôi bà không đi máy bay đâu! "
Trình Hâm đáp ngay:" Thế thì ta đi tàu bà nhé. Lên tàu rồi ngủ một giấc, sáu bảy tiếng sau là đến nơi rồi! "
Lúc này bà cụ đã bị thuyết phục:" Thôi, ăn cơm, ăn cơm đã, chuyện ấy để nói sau. "
Trần Hân nghe nói thế, đã biết bà nội ưng theo rồi, liền nhìn Trình Hâm gật đầu một cái rồi tiếp tục ăn.
Đêm hôm ấy, bà nội thế mà lại không dọn giường riêng cho Trình Hâm mà lại
cho hai đứa ngủ chung một giường. Bây giờ trong nhà trống trải, phòng
giường đều sẵn có, không phải chen chúc như xưa. Trần Hân không khỏi
thầm hỏi, chả nhẽ cụ đã biết chuyện gì rồi, hay chỉ nghĩ đơn giản rằng
hai đứa là anh em thuần túy?
Lên giường nằm rồi, Trần Hân nhận được tin nhắn của Trần Hi:" Bà không hỏi anh đã có bạn gái chưa, phải thế không? "
Đọc tin nhắn mà Trần Hân sửng sốt, thế nghĩa là sao? Cậu hỏi lại:" Ừ, nhưng sao em biết? "
Trần Hi:" À, em thay anh thú nhận tất cả với bà rồi! Không cần cảm ơn, em là Lôi Phong mà! "
Trần Hân:! Cậu nhảy dựng, chụp lấy cánh tay Trình Hâm bên cạnh, bật thốt:" Trình Hâm! "
Trình Hâm giật cả mình:" Gì đấy? "
Trần Hân đưa di động của mình cho hắn xem. Vừa đọc cái tin, Trình Hâm cũng
ngây ngẩn cả người:" Trần Hi, cái thằng quỷ sứ! Nó nói lúc nào thế nhỉ,
anh chả biết gì cả! "Việc tày trời thế này mà mấy năm nay nó chả hé môi, không ngờ cái thằng suốt ngày líu ra líu ríu thế mà lại làm" biệt động
"."
Trần Hi lại bắn một tin sang: "À, thật ra là vì anh Trình
năng đến nhà mình quá, lại hết sức ân cần với ông bà, làm cụ sinh nghi,
bèn chất vấn em đủ thứ. Em đả thông tư tưởng cho bà một thời gian rồi
mới kể hết ra."
Trần Hân nghiến răng ken két mà hồi âm: "May mà bà không việc gì, nếu không thì tao chết với mày mất thôi!"
Trần Hi: "Anh cũng xem thường bà cụ quá rồi. Đời bà trải qua biết bao phong
ba như thế, không luyện được thần kinh thép mới là lạ. Hơn nữa anh Hâm
chốc chốc lại đưa bà đi kiểm tra sức khỏe, thấy không tăng huyết áp,
không bệnh tim bệnh phổi gì em mới dám nói chứ! Em còn bảo bà rằng cái
việc nối dõi tông đường, con đàn cháu đống hãy cứ yên tâm để em lo liệu
cả là xong, hi hi!"
Trần Hân không biết nói gì nữa. Có chết cậu
cũng không ngờ bà cụ đã biết chuyện từ lâu. Lúc ấy hẳn cụ đã đau khổ
biết bao nhiêu. Nghĩ đến ngày hôm nay đón hai đứa về nhà, bà cụ lại làm
như chẳng có chuyện gì, Trần Hân lại khóc rấm rứt.
Trình Hâm ôm đầu cậu vào lồng ngực rộng: "Đừng buồn. Sau này bọn mình sẽ gắng sức hiếu thảo với bà. Bà thật là vĩ đại."
Trần Hân ôm chặt hắn, nghẹn ngào thầm tạ ơn bà nội hiền hậu bao dung đã chấp nhận Trình Hâm.
Sớm hôm sau, Trần Hân dập đầu lạy cụ, ôm cụ khóc hu hu một hồi. Bà nội giơ
bàn tay khô xác xoa đầu cháu, nói trong nước mắt: "Không việc gì, không
sao đâu, cháu. Bà chỉ mong cháu sống bình an, vui vẻ. Thằng bé Trình Hâm này rất ngoan, bà mừng cho hai đứa."
Nhìn bà cụ thông tình đạt
lý, Trình Hâm thầm nghĩ: Có lẽ kiếp trước mình tu tích được nhiều công
đức nên bây giờ mới được thế này.