Trần Hân không phải là người lắm chuyện, đối với cả Trình Hâm cậu cũng giấu việc này.
Về đến nhà, Trần Hi đưa cho anh một phong thư gửi chuyển phát nhanh, bảo
vài ngày trước bưu điện gọi điện thoại đến báo Trần Hân lên lấy bưu
kiện. Bà nội cầm về, có vẻ là giấy tờ gì đấy, bà không biết. Cả nhà bèn
để đấy đợi Trần Hân về xem.
Cầm phong bì khổ to lên, không thấy
đề thông tin người gửi, cậu chần chừ một lúc rồi cũng mở ra. Bên trong
hiện ra tấm bằng chứng nhận: "Giải khuyến khích cuộc thi thư pháp XX".
Trần Hân sững sờ. Cậu đã sớm quên mất cuộc thi này, không ngờ bức thư
pháp gửi đi từ vụ hè lại được chọn trao giải. Tim đập rộn, cậu lật bằng
chứng nhận lên thì thấy có một giấy gửi tiền, giá trị hai nghìn đồng.
Trần Hân sung sướng kêu to, báo tin mừng cho ông bà nội. Cậu lập tức bảo cả
nhà cùng lên phố chơi, mua quần áo. Ông nội là người thầy khai tâm cho
Trần Hân viết bút lông lúc nhỏ, bây giờ hay tin cháu mình viết chữ vừa
vinh dự đoạt giải thưởng, lại vừa có thể kiếm được tiền, ông cụ mừng
không biết để đâu cho hết. Tuy vậy, vì đi lại không tiện nên cụ không
chịu lên phố. Trần Hân ngẫm lại thấy cũng đúng, nhà chẳng có xe, đành
mua quà về cho ông nội vậy. Cậu ước sao mình mau lớn, làm được nhiều
tiền hơn, mua một chiếc xe con chở ông bà đi đây đi đó.
Lúc về
trường, kết quả kỳ thi tháng được công bố. Trần Hân như cũ vẫn chiếm
hạng đầu, còn Trình Hâm lại tụt vài hạng. Điều này sớm đã nằm trong dự
tính, vì tháng này hắn phải tập luyện nước rút. Trần Hân hơi ái ngại
nhưng không dám nói ra, chỉ bảo sau đợt đặc tuyển sẽ phụ đạo thêm cho
hắn. Trình Hâm không buồn, còn an ủi cậu, bảo đợi đặc tuyển xong "anh bù cho".
Trời trở lạnh, không khí học tập cũng khẩn trương hơn,
ngày nào cũng có bài tập làm không xuể. Trần Hân và Trình Hâm vùi đầu
vào việc, đến một ngày nhận được một quyển vở truyền đến tay mới biết
đến một trò vui đang kín đáo diễn ra trong lớp học: Mỗi người thay phiên nhau viết một đoạn truyện tưởng tượng, dù sao thầy cô nhìn xuống thì
vẫn thấy đang hí hoáy thôi. Đây là một cách giải trí âm thầm, không biết là ai đề xướng, thế rồi chuyền tay nhau viết nối vào. Vì thế, đoạn trên đang sướt mướt như truyện Quỳnh Dao, ngay đoạn dưới đã giống hệt tiểu
phẩm tấu hài của Quách Đức Cương, ai đọc cũng không nhịn nổi cười.
Trần Hân đọc câu chuyện vài ngàn chữ, bối cảnh đã chạy ra ngoài vũ trụ, hứng chí viết nối một đoạn vào, sau đó đưa sang Trình Hâm viết tiếp, rồi lại chuyền đến những người khác. Trong hoàn cảnh ngột ngạt, nhàm chán của
sách vở triền miên, trò tiêu khiển này đã trở thành một đặc sản của lớp
12A6. Mọi người hào hứng sáng tác không biết mệt, đến lúc quyển vở xoay
đủ một vòng, trở lại trong tay Trần Hân thì chẳng biết tự bao giờ đã
biến thành một câu chuyện đam mỹ diễm tình. Cậu có thể thấy các nam sinh không thích chuyện "tình giai" nên đã nhanh chóng chủ động bóp chết vai nam thứ. Nào dè các nữ sinh cao tay hơn, cho nam chính vì uất hận mất
"lam nhan" mà tìm kiếm khắp nơi từ thiên cung xuống tận suối vàng cứu
nam thứ về dương thế. Người xem thực sự dở khóc dở cười.
Vu Nhất Chi răn đe cậu: "Này, không cho giết XX (tên nam thứ) nữa, nếu không thì biết tay tôi!"
Trần Hân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là viết thêm một đoạn vô
thưởng vô phạt. Trình Hâm đã không còn thời giờ đâu mà chơi trò này, hắn sáng chiều đều tập luyện miệt mài với Tạ Thế Kiệt và bọn học sinh thể
dục. Trần Hân biết hắn muốn nhắm đến Bắc Kinh, thế nhưng trường tốt khó
vào kinh khủng, cậu chỉ còn biết lặng lẽ cầu chúc cho hắn mà thôi.
Ngày 5 tháng 12 là sinh nhật Trần Hân, ngày ấy còn trong trường học. Trình
Hâm nhờ dì cấp dưỡng làm thêm vài món mà cậu thích ăn, cùng nhóm bạn dự
một bữa cơm ấm cúng. Trần Hân nhận được những món quà rất có thành ý.
Quà của Từ Tuấn Thưởng đương nhiên là ví "đồng phục". Tào Kế Tiếp tặng
cậu một bộ "Lỗ Tấn toàn tập" mà Trần Hân hằng yêu thích. Có điều cậu hơi thẹn vì món quà tặng Kế Tiếp hồi sinh nhật hai anh em không được bằng.
Tào Kế tặng Trần Hân một chiếc đồng hồ cát bằng thủy tinh xinh xắn.
Trình Hâm tỏ vẻ bí mật, chỉ bảo "quà để quên ở ký túc xá rồi", Trần Hân
biết hắn cố tình nên cũng không nài hỏi.
Tối hôm ấy, lớp tự học
tan, Trần Hân đang cùng Trần Hân xuống lầu, chợt Trình Hâm ngẩng lên
phòng học: "Tôi để quên cái này trên lớp, ta quay lại lấy đi."
Trần Hân gật đầu: "Được thôi." rồi theo hắn leo lên.
Trong phòng học tối om, cửa đóng kín, không còn ai cả. Trình Hâm đẩy cửa sau: "Sao lại khóa mất rồi? Ta lên cửa trước xem." - đoạn kéo Trần Hân đi.
Vừa mở cửa, Trình Hâm đẩy lưng Trần Hân một cái.
Bất thình lình, "đùng đùng!" hai tiếng nổ bên tai, rồi có tiếng thét vang:
"Surprise! Chúc mừng sinh nhật!" Hoa giấy từ trên cao rơi ập xuống đầy
mặt, đầy người Trần Hân.
Một cái bánh kem kếch xù với một hàng nến chói sáng hiện ra. Bạn học cả lớp đều vây quanh cậu, hát vang bài hát Happy birthday. Cả người Trần Hân
ngẩn ngơ. Sao các bạn lại biết ngày sinh của cậu, sao mọi người mở tiệc
lớn thế này? Đi sau nỗi kinh ngạc trong giây lát chính là niềm xúc động
tự đáy lòng.
Quay lại nhìn Trình Hâm, lại nhìn một vòng cả lớp, Trần Hân hít một hơi thật sâu rồi thổi tắt 17 cây nến.
Đèn sáng. Trần Hân thấy tất cả bạn học đều có mặt, bàn học đã được kéo ra
bốn góc, chỉ chừa bốn cái bàn ghép lại ở giữa phòng. Trên bàn là chiếc
bánh ngọt năm tầng, còn có bạn cầm máy kỹ thuật số chụp ảnh lại ngày
vui.
Trần Hân chắp tay: "Cám ơn, cám ơn các bạn!'
Trình
Hâm phủi giúp cậu một đầu hoa giấy vàng chóe, đội lên chiếc mũ dự tiệc,
cười:" Rồi đấy, nhân vật chính đến cắt bánh ngọt nhá! "
Trần Hân nhìn con dao được đưa sang, nói:" Lớp trưởng, cậu, cậu cắt đi. "
Lớp trưởng cười toe:" Cậu cứ cắt một nhát tượng trưng, còn lại thì giao cho các chị em đảm nhiệm. "
Cầm dao, Trần Hân cắt một nhát trên mặt bánh. Vu Nhất Chi tiếp tay, bắt đầu giúp Trần Hân chia từng phần. Các bạn còn lại thì thay nhau tặng quà
cho cậu, sáu mươi mốt món quà không thiếu một ai. Rất nhanh, Trần Hân đã ôm cả đống đầy. Trình Hâm bên cạnh cũng giúp cầm không ít. Quà được bày đầy hai chiếc bàn ghép lại. Từ bé đến giờ, Trần Hân chưa từng nhìn thấy nhiều quà như thế. Dù nhiều bạn cũng chỉ kịp góp một tấm thiệp chúc
mừng, thế nhưng lúc này đây, Trần Hân cảm thấy trên đời, mình là người
giàu có nhất. Cậu thầm nghĩ mình nào làm được gì mà lại được mọi người
đối xử trọng hậu như vậy, không biết nói gì hơn, chỉ biết liên tục cảm
ơn.
Trình Hâm cũng đưa quà ra:" Tặng cậu này. "
Quà của hắn bọc giấy bóng, không thấy bên trong. Trần Hân đưa tay nhận, nhoẻn miệng cười:" Cám ơn cậu. "
Trình Hâm nhìn cậu, trên mặt đầy vẻ cưng chiều:" Sướng nhé, quà nhiều ra phết! "
Trần Hân khẽ hỏi:" Cậu, nói cho mọi người biết, hôm nay, sinh nhật tôi à? "Bất ngờ này vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Trình Hâm cười lắc đầu:" Không đâu, mọi người bí mật tổ chức sinh nhật cho
cậu đấy, lớp trưởng vừa báo cho tôi. "Hắn biết Trần Hân trước giờ hay ái ngại những dịp ồn ào.
Lớp trưởng đưa đĩa bánh đến:" Đại thần ăn bánh đi. Sinh nhật vui vẻ! "
Nhận bánh ngọt, Trần Hân khẽ nói:" Cám ơn cậu, lớp trưởng, đã tổ chức, sinh nhật cho tôi. "
Lớp trưởng cười:" Đó là việc nên làm mà, cậu đã giúp cả lớp bao nhiêu!
Chúng tôi không biết cảm ơn thế nào, chỉ mua cái bánh ngọt rồi tập trung lại ăn mừng một lần. Cậu đừng ngại nhé. "
Trần Hân vội lắc đầu, rồi lại gật đầu:" Cám ơn, cám ơn các bạn. "
Trình Hâm vỗ tay đánh độp:" Music! Sôi động lên nào các bạn ơi! "
Có người mở loa gắn trong phòng, âm nhạc nổi lên. Mọi người vừa ăn bánh
ngọt vừa vui vẻ nói cười. Trần Hân ăn một miếng bánh rồi bảo:" Này, nhỡ
về ký túc trễ, thầy cô phê bình thì sao? "
Lớp trưởng cười toe:" Đừng lo, đã xin phép thầy Phương cho cả bọn trễ nửa giờ "sinh hoạt tập thể". "
Vì vậy buổi tối hôm ấy, lớp A6 được một phen chơi đùa thả cửa. Ăn xong rồi lại trát kem lên người nhau. Trần Hân là nhân vật chính tối nay, đương
nhiên không thoát. Trình Hâm cũng chẳng khá hơn tí nào, bị kem bôi đầy
đầu đầy cổ, quần áo cũng bê bết cả. Mọi người ăn no, chơi đủ, bấy giờ
mới chịu ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Nhìn cả đống quà, Trần Hân ái ngại. Vu Nhất Chi cầm một túi bóng to đến, bỏ tất cả vào:" OK, đem về
ký túc xá, từ từ mở ra. Mà này đại thần, cậu là cung Nhân mã phải không? "
Trần Hân ngơ ra:" Không, không biết nữa. "
" Sinh nhật dương lịch của cậu qua rồi à? "
Trần Hân gật đầu:" Ừm. "
Vu Nhất Chi cười:" Thế thì đúng rồi. Mà này, nói riêng cho cậu biết: Nhân
mã với Sư tử là phù hợp tình duyên trăm phần trăm đấy, một cặp trời
sinh! "
Trần Hân ái ngại cười. Sao lại đi nói với mình mấy cái này? Cậu cũng đâu biết gì về các cung hoàng đạo.
Lúc ra cửa, Trần Hân khẽ hỏi Trình Hâm:" Cậu là, chòm sao gì đấy? "
Trình Hâm đáp:" Sư tử. Sao thế? "
Trần Hân lắc đầu ngay:" Không, không có gì. Hỏi cho biết thế thôi. "
Nghĩ đến câu nói của Vu Nhất Chi, trong lòng Trần Hân tràn đầy hạnh phúc.
Đống quà kia Trần Hân chưa kịp mở trong đêm ấy. Sáng hôm sau chải răng rửa
mặt xong, Trần Hân đeo kính chuẩn bị cùng Vu Hiểu Phi lên lớp tự học
sớm, vì Trình Hâm bận luyện bóng. Hắn gọi lại:" Trần Hân chờ đã! "
Trần Hân dừng bước:" Ừ, sao thế? "Vu Hiểu Phi và Lưu Dương đi trước.
Trình Hâm moi trong đống quà ra món của mình tặng, hai ba phát mở ra:" Hôm
qua cậu chưa kịp xem quà. Tôi tặng cậu món này, hôm nay dùng thử nhé. "
Trần Hân nhìn xuống. Trong tay Trình Hâm là kính áp tròng. Cậu giật mình:" Cho, cho tôi sao? "
Trình Hâm gật đầu:" Ừ, tôi đặt hàng dựa trên độ kính dạo trước mình cùng đi
mua đấy. Mắt trái 4, 75 độ, mắt phải 5 độ chẵn, đúng không? Đeo thử xem
nào. "
Trần Hân ngần ngại. Cậu chưa mang kính áp tròng bao giờ:" Thôi, tôi.. không mang đâu. "
" Mở kính cậu ra, đưa cho tôi, tôi đeo cho! "Trình Hâm vào rửa tay, sau
đó mở hộp kính áp tròng, nhỏ dung dịch ra tay rồi cầm phiến kính tròn bé tẹo đặt lên ngón tay, áp vào mắt cho Trần Hân.
Trần Hân hơi sợ
sệt, lùi lại. Trình Hâm cười rộ lên, ép cậu sát vào bàn rồi dùng hai
chân chặn lại:" Đừng sợ, thử thôi, không hợp thì không cần đeo. Ngoan
nào, mở mắt ra. "
Trần Hân không dám mở mắt ra. Trần Hân dùng
ngón tay vuốt lên mi mắt cậu, thầm thì:" Mắt em đẹp thế này, để kính che đi thật tiếc. "
Trần Hân cảm nhận hơi thở của hắn phả vào trên
môi, mà dường như cũng thổi vào lòng làm cậu rung động. Cuối cùng, Trình Hâm cũng cẩn thận đặt được phiến kính vào mắt cậu:" Cũng không khó
mang, lúc đi mua tôi đã được hướng dẫn cặn kẽ rồi. Lần sau cậu tự mang
xem. "Hắn vừa nói vừa cầm phiến kính bên phải lên.
Lúc Trình Hâm
vừa mang xong kính cho Trần Hân, bất ngờ cửa phòng mở ra. Là Vu Hiểu
Phi, cậu chàng nhảy ra như phải bỏng, đóng sầm cửa lại:" Không thấy gì
cả nhé! "
Trần Hân sợ đến sắc mặt tái nhợt. Trần Hân nhìn thấy thế, rất xót, vội nhỏ
giọng an ủi:" Đừng sợ, không việc gì đâu. "Rồi hắn xoay người tông cửa
bước ra, hầm hè Vu Hiểu Phi còn đang đứng đấy:" Nhìn thấy gì rồi hả? "
Vu Hiểu Phi khà khà cười:" Hâm ca này, tao không cố ý mà. Chuyện của hai đứa mày tao không nói cho ai biết đâu, thề đấy! "
Không thể không thừa nhận năng lực tiếp nhận sự việc của bạn Vu Hiểu Phi!
Trình Hâm nhăn mày một cái:" Mày nói vớ vẩn gì đấy thằng kia? Tao đeo kính áp tròng hộ Trần Hân thôi mà! "Rồi hắn quay lại nói vọng vào phòng:" Này,
thấy có ổn không? Đeo thoải mái hơn kính thường đấy chứ? "
Trần
Hân cũng đã trấn tĩnh lại. Cậu nháy mắt một cái, ngoài chút cảm giác
vương vướng thì không có gì không ổn, có điều không còn cặp kính che
trước mắt tựa như mất đi một tầng bảo vệ. Theo thói quen, cậu đưa tay
lên mắt. Trình Hâm phát hiện, la ầm:" Để yên đấy, không được dụi mắt,
rơi cả bây giờ! Mới đeo nó hơi cộm một tí, cứ để một lúc xem sao. Không
chịu được thì lấy ra, đeo kính thường. "
Nhìn thấy Trần Hân không đeo kính bước ra, Vu Hiểu Phi lúng túng cười:" Thật bậy quá, suýt nữa
hiểu lầm rồi, hai người nhìn giống "ấy ấy" thật. Xin lỗi nhá! "
Mặt Trần Hân còn hơi cứng. Cậu hắng giọng:" Không, sao. Lần, lần đầu tôi mang, kính áp tròng. Trình Hâm, giúp tôi. "
Vu Hiểu Phi gật gù, đi vào phòng:" Đại thần mang kính áp tròng đẹp trai hơn hẳn. À tôi để quên thẻ cơm. Đây rồi! Cùng đi chứ? "
Nhìn cặp kính xếp lại đặt trên bàn, theo thói quen Trần Hân đưa tay đẩy gọng lên, phát hiện trên mũi không có gì, thật lạ lẫm! Cậu cười trừ:" Đi, Đi thôi. Đi trước nhé. "Câu sau là quay lại vẫy tay với Trình Hâm.
Trình Hâm gật đầu:" Ừ. Tôi đi luyện bóng đây. "
Tạo hình mới của Trần Hân làm ai cũng thấy chưa quen, không riêng gì nữ
sinh mà nhiều nam sinh cũng không nhịn được mà quay xuống nhìn cậu mãi.
Không có kính cận, đôi mắt của Trần Hân nom thật to, lông mi dài, môi
hồng răng trắng, nom ưa nhìn hơn hẳn.
Vu Nhất Chi sán đến sát mặt cậu, tỉ mỉ săm soi hai mắt. Trần Hân ngượng ngập lùi ra sau. Cô nàng
cười khẽ:" Đại thần này, lông mi cậu dài thật đấy, để tôi đo thử xem dài bao nhiêu. Chà chà, thật là làm người ta ghen tị. "
Trần Hân cố gắt gỏng lên:" Không, không được. "
Vu Nhất Chi cười toe:" Đùa cậu đấy. Nhưng nhan sắc này thật là quá sức chịu đựng mà! Thảo nào bị sói lăm le."
Nghe câu đấy, nhất thời, Trần Hân không phản ứng kịp. Một chốc sau, gương mặt từ từ đỏ lên.