Mãi cho đến khi thi đấu kết thúc, cũng không có người nhắc nhở Thời Phi
trên mặt dính mực, cuối cùng vẫn là đội quân đại pháo bình luận oanh tạc Blogger, một Blogger tên là 'Tiểu tiên nữ Tra Lãng' đánh bạo lần tới
gần Thời Phi nhắc nhở: "Thầy Thời Phi, cạnh miệng ngài."
Thời Phi có chút ngơ ngác sờ sờ bên miệng mình một cái, khi sờ tới mực nước bên
khóe miệng, cũng sửng sốt, nói thầm: "Dính lúc nào vậy?"
Dáng vẻ
sững sờ của cậu, thông qua livestream truyền ra ngoài, ở cự lý gần, đám
fan trong phòng livestream điên cuồng, cả đám kêu gào: [Tôi không ổn
rồi, trái tim nhỏ của tôi, nhìn gần thịnh thế mỹ nhan như vậy tôi không
chịu nổi.]
Ngay cả Blogger cũng nhìn ngây người, hôm nay Thời Phi hoàn toàn không trang điểm, trong tình trạng mặt mộc sắc đẹp của cậu
thực sự không chê vào đâu được.
Cuộc thi vẽ tranh đầu tiên, câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng thắng lợi hoàn toàn.
Giữa trưa bọn họ trực tiếp ăn cơm ở khách sạn Tử Vi, trên bàn cơm một mảnh sung sướng.
Vương Bình Dương đầy phấn khởi nói: "Mọi người nên ăn thì ăn nên uống thì
uống, đừng có khách khí." Dù sao cũng không phải bọn họ trả tiền, không
ăn cũng phí.
"Xin tuân lệnh thánh chỉ của thầy Vương, chúng con
tuyệt đối sẽ không khách khí." Các học viên cao hứng hô lên, thắng trận
đầu thi đấu vẽ tranh, không khí của câu lạc bộ văn học vô cùng hăng hái.
Hạ Hải Diễm ở bên cạnh khiển trách: "Vui thì vui, nhưng không thể uống
rượu, đừng quên buổi chiều và buổi tối còn hai hạng mục thi đấu cờ và
nhạc cụ, người hai viện nhất định phải giữ đầu óc tỉnh táo."
Trong lúc đó có học sinh họa viện cầm bút và sách vẽ tới xin chữ ký Thời Phi.
Vương Bình Dương nói: "Đi đi đi, đừng náo loạn, có gì mà ký, để thằng bé nghỉ ngơi." Dù sao buổi chiều còn phải tham gia thi đấu cờ nữa.
Thời Phi lại nhận lấy bút và vở của đối phương nói: "Không sao, ký tên mà thôi không mệt gì cả."
Cầm lấy bút theo thói quen ký tên Thời Phi của mình, kết quả học viên của
học viên lại lập tức ngăn cản: "Không phải ký cái tên này, em muốn ký
tên của Mr J, tốt nhất là thêm To nữa."
Thời Phi: "......"Fan đã bắt đầu phân loại nhanh như vậy?
Cầm bút nhanh chóng ký chữ Mr J đầy độc đáo.
Học viên có được chữ ký cao hứng nhảy lên, vừa trở lại bàn của mình, các
học viên khác lập tức vây quanh: "Mau cho tôi xem với, cho tôi xem với."
Mọi người đều tranh đoạt đổ xô tới nhìn chữ ký Mr J.
Có người thứ nhất thành công, dần dần từng người một cũng mạnh dạn tới xin.
Cuối cùng Thời Phi nói để cậu ăn cơm xong rồi ký, dù sao cũng không phải tất cả các học viên đều là fan của cậu, không mất nhiều thời gian.
Lý Bác Văn ngồi cùng bàn với Thời Phi, trong lúc ăn cơm, gã thỉnh thoảng
ngẩng đầu nhìn Thời Phi một cái, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng
không nhịn được mở miệng hỏi: "Thời Phi, nếu cậu biết vẽ quốc họa, lúc
trước khi quay chương trình, vì sao không nói ra."
Thời Phi nói:
"Không cùng ngành nghề, không cần phải dây dưa quá nhiều, nghệ thuật là
thuần túy, nhưng giới giải trí lại không phải một nơi thuần túy."
Giới giải trí phức tạp, cho dù không phải người trong giới cũng sẽ nghe nói tới.
Lý Bác Văn suy ngẫm điều gì đó, cuối cùng nói: "Cảm ơn cậu đã thắng trận thi đấu hôm nay." Cũng may mà cậu thắng.
Thời Phi: "Không cần cảm ơn, tôi không phải vì anh."
Lý Bác Văn luôn kiêu ngạo tự phụ lúc này không nói gì nữa.
Đường Hướng Dương ở bên cạnh nhìn đồ đệ của mình, hi vọng sự tình lần này có
thể khiến gã mở mang hơn, thiên phú vẽ tranh của gã rất tốt, nhưng có
người còn có thiên phú vẽ tranh tốt hơn gã, còn không kiêu ngạo bộp
chộp.
Sau khi ăn xong, mọi người nghỉ ngơi một tiếng rưỡi, hai
giờ chiều bắt đầu trận thi đáu thứ hai của hai câu lạc bộ văn học, thi
đấu cờ tướng.
Lúc trước Thời Phi còn thấy lạ, một bên là cờ vua, một bên là cờ tướng, hoàn toàn khác nhau thì thi kiểu gì.
Cậu vừa hỏi qua Vương Bình Dương, ông ấy chỉ thần bí nói, đến lúc đó sẽ biết.
Tới buổi chiều khi tuyên bố quy tắc thi đấu, Thời Phi sẽ biết.
Thì ra là để người của hai câu lạc bộ văn học chơi cờ với trí năng AI,
người ăn được nhiều quân hơn sẽ thắng, nếu hai người đều thắng trí năng
AI, thì dùng thời gian dài ngắn để phân thắng thua.
Đương nhiên
theo tin tức Vương Bình Dương nói cho Thời Phi, Tiết Vi đã lựa chọn phần mềm chơi cờ của một công ty mới phát hành được hai năm, lúc trước với
phiên bản 1.0, cũng chỉ có ba người từng thắng qua trí năng AI, một năm
trước phần mềm này đã nâng cấp lên phiên bản 2.0, trước mắt còn chưa có
người nào thắng qua nó.
Câu lạc bộ văn học Túy Giang dọn ra hai
cỗ máy tính, có thể kết nối màn hình máy tính với màn hình lớn, học viên tham gia thi đấu cần đeo tai nghe chống ồn.
Để công bằng, hai
bên đều cho mời chuyên gia máy tính kiểm tra đo lường máy tính, xác định không có vấn đề gì, độ khó cũng chỉnh lên mức cao nhất.
Đại khái là buổi sáng nhìn thấy sức ảnh hưởng mà Thời Phi mang tới, thi đấu buổi chiều, Tiết Vi còn cố tìm một người dẫn chương trình, cũng có thể nói
là trọng tài, tới khuấy động bầu không khí hiện trường, chủ yếu là để
tuyên truyền một chút về câu lạc bộ văn học Túy Giang.
Cơ hội tốt như vậy, hiệu quả hơn ngày thường cô dùng tiền tuyên truyền nhiều.
Học viên do câu lạc bộ văn học Túy Giang phái ra là Thành Nguyên, năm nay mới 18 tuổi, bằng tuổi với Thời Phi.
Đừng thấy đối phương còn nhỏ, nhưng đã là kỳ thủ trẻ tuổi tài cao, danh tiếng không hề thua kém Vương Bình Dương.
Tuổi còn nhỏ đã được trao danh hiệu đại sư.
Lúc trước khi phần mềm chơi cờ chưa thăng cấp, từng có ba người thắng qua
trí tuệ nhân tạo, một người trong đó là cậu ta. Mấy ngày trước mới vừa
tham gia thi đấu cờ vua cá nhân toàn quốc và giành giải quán quân.
Nghe nói trình độ chơi cờ hiện tại của cậu ta đã vượt qua môn chủ cờ viện
Quách Thủy Sinh của câu lạc bộ văn học Túy Giang bọn họ.
Tiết Vi
nhìn về phía Vương Bình Dương nói: "Thầy Vương Bình Dương, không biết
câu lạc bộ của các vị phái ai tới tham chiến lần này vậy."
Vương Bình Dương nhìn thoáng qua Thời Phi bên cạnh nói: "Cậu ấy đi, vừa lúc bằng tuổi với Thành Nguyên."
Lời này vừa ra, lập tức khiến mọi người sợ ngây người, lúc trước phái Thời
Phi lên thi vẽ tranh thì cũng thôi, ít nhất cậu cũng biết vẽ.
Lần này chơi cờ lại phái Thời Phi lên, câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng bọn họ không có người sao?
[Vương Bình Dương có già rồi lầm cẩm hay không, chơi cờ cũng phái Thời Phi,
đừng nói cho tôi Thời Phi cũng là một cao thủ chơi cờ đấy nhé?]
[Các chị em, tôi đột nhiên có dự cảm xấu, không phải Phi ca là một cao thủ cờ tướng đấy chứ?]
[Tôi cũng có linh cảm như vậy, thầy Vương Bình Dương không có khả năng qua
loa như vậy được, chỉ có Phi ca là cao thủ cờ tướng mới có thể giải
thích thông suốt.]
[Mọi người đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ Vương
Bình Dương là gián điệp của câu lạc bộ văn học Túy Giang phái tới, phái
Thời Phi đi lên để tặng điểm chăng?]
[Ha ha ha ha ha ha lầu trên phân tích rất có lý, tôi cũng cảm thấy vậy.]
[Tránh ra tránh ra để tôi tới phân tích, trên thực tế là thầy Vương Bình Dương cảm thấy bắt nạt một đưa trẻ không tốt lắm, trước tiên phái Thời Phi đi lên thua một trận, hai trận sau lại tự mình lên lúc đó lại thắng.]
[Cờ còn chưa chơi đâu, mà lâu trên đã biết Vương Bình Dương nhất định sẽ
thắng Thành Nguyên sao? Đừng quên Thành Nguyên chính là người đã thắng
qua trí tuệ nhân tạo.]
[Chẳng lẽ thầy Vương Bình Dương chưa thắng qua bao giờ à? Ông ấy là người thắng đầu tiên đấy.]
Cờ còn chưa bắt đầu hạ, cư dân mạng đã cãi cọ ầm ĩ, có người cảm thấy Thời Phi có thể là một cao thủ cờ tướng giấu mặt, có người lại cảm thấy đây
là kế sách của Vương Bình Dương.
Người dẫn chương trình cầm
micro, hỏi Thời Phi một câu mà những người ở đây đều muốn hỏi: "Thời
Phi, chúng tôi đều biết bạn là một người đa tài đa nghệ, biết hát biết
viết nhạc biết chơi đàn ghi ta biết vẽ tranh, cho nên bạn còn biết chơi
cờ tướng?"
Thời Phi: "Hiểu một chút."
Người dẫn chương trình nhân cơ hội hỏi tiếp: "Như vậy bạn có lòng tin mình sẽ chiến thắng không?"
Thời Phi: "Cái này khó mà nói, phải chơi mới biết được."
Cùng câu hỏi, người dẫn chương trình cũng hỏi Thành Nguyên, ánh mắt thiếu
niên dừng trên người Thời Phi nói: "Tôi tin có thể thắng cậu ta."
Hiển nhiên Thành Nguyên rất tự tin vào bản thân, mà tự tin của cậu ta là do
từ nhỏ cậu ta đã có thiên phú chơi cờ vua, cùng với hàng loạt cúp vô
địch bày ở nhà kia.
Thời Phi cũng không nói gì nữa, đi lên đài, đeo tai nghe chống ồn chuẩn bị.
Đồng hồ đếm ngược, Thời Phi nhìn chằm chằm màn hình, trên màn hình cảm ứng
rất nhanh liền xuất hiện một bàn cờ tướng, màn hình lớn đối diện với
khán giả cũng hiện lên màn hình của hai tuyển thủ.
Đây là màn
hình cảm ứng, Thành Nguyên bắt đầu di chuyển quân cờ, chơi với trí tuệ
nhân tạo, Thời Phi bên này còn chưa bắt đầu hành động.
[Nhìn dáng vẻ của Phi ca, nhất định là đang suy nghĩ xem nên đi bước cờ nào đầu
tiên, từ trước tới nay cậu ấy làm việc đều khá trầm ổn.]
[Không
sai, lúc trước thi vẽ tranh, 40 phút đầu cậu ấy cũng luôn quan sát, sau
đó mới đuổi theo và vượt qua. Từ trước tới nay Phi ca chỉ làm những việc mình nắm chắc.]
[Tôi có chút nóng lòng muốn xem Thời Phi chơi cờ, xem kỹ năng chơi cờ của cậu ấy có sánh bằng kỹ thuật vẽ tranh không.]
[A a a a a a a a hôm nay nhan sắc của chồng yêu vẫn online, xin đừng phóng thích cái mị lực đáng chết của anh ra nữa.]
Người dẫn chương trình bắt đầu tiến hành giải thích: "Chúng ta nhìn thấy bên
Thành Nguyên đã đi hai bước, bên Thời Phi còn chưa bắt đầu, có thể là
cậu ấy còn đang tự hỏi, chắc đang trong quá trình mưu tính thế cờ. A,
cậu ấy bắt đầu rồi, không biết nước đầu tiên cậu ấy sẽ đi như thế nào,
cậu ấy đi hướng....."
Lúc này trên màn hình lớn vang lên giọng nói Game Over, màn ảnh bên Thời Phi biến thành màu xám, tỏ vẻ cậu đã thua.
Người dẫn chương trình: "......"
Học viên có mặt: "......"
Cư dân mạng đang xem livestream: "......"
Ngay cả người dẫn chương trình đã trải qua không biết bao nhiêu trường hợp,
lần này cũng không biết giải quyết việc này như thế nào.
Thời Phi nhìn màn hình, cũng ngây ra như phỗng.
Vương Bình Dương thấy một màn như vậy, huyết áp không 300 thì cũng 250, đứng bật dậy hô to: "Thời Phi, nhóc làm gì vậy?"
Đeo tai nghe nên vốn dĩ không nghe thấy tiếng động bên ngoài, đại khái là
tâm hữu linh tê, Thời Phi cảm thấy có sát khí phía sau lưng.
Gỡ
tai nghe xuống liền nghe thấy Vương Bình Dương ở khu vực ghế ngồi hét
lên một tiếng, Thời Phi sợ tới mức giật cả mình: "Ông Vương, nếu cháu
nói vừa rồi cháu trượt tay, ông có tin không?"
"Tay, trượt tay?"
Vương Bình Dương xoa xoa trán, cảm giác tức giận đến mức sắp mở Thiên
Nhãn, đột nhiên xông lên đài: "Hôm nay ta cực kỳ muốn đánh gãy chân chó
của nhóc, này thì trượt tay, này thì trượt tay."
Thời Phi sợ tới
mức nhanh chóng treo tai nghe lên màn hình, chạy mất: "Ông Vương, ông
đừng xúc động, chúng ta có chuyện thì từ từ nói có được không."
Vương Bình Dương tức giận nói: "Tôi với cậu không còn gì để nói, hôm nay
chúng ta liền đồng quy vu tận đi." Không thắng được người ta, cũng không sao, quan trong là thua do trượt tay, nghĩ thôi đã khiến Vương Bình
Dương cảm thấy tức đến phun ra một lít máu.
Thời Phi chạy quanh
đài thi đấu nói: "Cháu chưa từng chơi với AI bao giờ, vừa rồi là tay
cháu trơn đụng phải nút kết thúc thi đấu, thật sự cháu không cố ý."
Vương Bình Dương vừa chạy vừa thở hổn hển, đứng lại, một tay chống eo thở
dốc, một tay chỉ vào Thời Phi nói: "Đừng có lấy cớ, nhóc lại đây, ta bảo đảm chỉ đánh gãy một chân nhóc thôi."
Bên này Thời Phi đang trốn tránh truy đánh, bên kia cư dân mạng thông qua phòng livestream, ghi
lại bộ dáng chạy trốn chật vật của Thời Phi lại.
[Đệt, Thời Phi không phải thực sự là nằm vùng đối phương phái tới đấy chứ?]
[Tuy Phi ca thua, nhưng vì sao tôi lại muốn cười như vậy? Không phải tôi là fan giả đấy chứ.]
[Ha ha ha ha ha ha ha thương cho thầy Vương một chút, lý do tay trơn này ngay cả tôi cũng muốn đánh Phi ca.]
[Con trai à, con nhây như vậy mẹ cũng không giúp được con đâu, thầy Vương thầy đánh đi, đừng khách khí đánh gần chết mới thôi.]
[Thầy Vương, thầy muốn đánh gãy chân nào của Thời Phi vậy? Em kiến nghị là chân thứ ba.]
[Tôi nghi ngờ lầu trên đang lái xe, hơn nữa đã thu được bằng chứng.]
[Tôi đã nói Thời Phi không thể biết chơi cờ mà, thầy Vương đừng giả vờ nữa,
tôi phân tích đúng rồi, hai người này đang cố tình diễn.]
[Tôi
cũng cảm thấy lý do tay trơn này có chút gượng ép, tôi có chút bắt đầu
tin lầu trên, có lẽ thầy Vương thật sự cảm thấy mình lên thi đấu sẽ có
vẻ bắt nạt đứa nhỏ Thành Nguyên này thì không hay, cố tình nhường thua
một ván.]
Ván thứ nhất cứ như trò đùa câu lạc bộ văn học Túy Giang thắng.
Rõ ràng chiến thắng, nhưng nét mặt của người câu lạc bộ văn học Túy Giang
lại rất khó coi, hiển nhiên là cảm thấy ván này thắng không vinh quang.
Sắp thi đấu trận thứ hai, lúc này Vương Bình Dương tự mình ra trận.
Thời Phi yếu ớt hỏi: "Ông Vương, không cho cháu lên thi sao?"
"Tôi sợ cậu trượt tay, lát nữa lại tính sổ với cậu sau." Đã thua một ván,
Vương Bình Dương hung trợn trừng Thời Phi một cái, thằng ranh này đúng
là chỉ biết làm mình tức giận.
Thời Phi sờ sờ mũi của mình, vẻ mặt vô tội ngồi về chỗ cạnh Đường Hướng Dương, còn tưởng rằng ông Đường sẽ an ủi mình một chút.
Kết quả Đường Hướng Dương rất là nghiêm túc nói: "Lát nữa thi đấu cờ xong,
nhóc nên lót cái đệm vào mông, lúc bị đánh có thể bớt đau một chút."