Vừa đặt bộ lego tam thái tử Manh Lan xong, dễ thương xỉu~
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Thời Phi thành công dương đông kích tây tránh thoát phóng viên đang ngồi canh ở cổng trường.
Địa điểm liên hoan mà bọn họ chọn ở câu lạc bộ Lian trong thành phố, chọn một phòng lớn bao xuống.
Những đứa trẻ có thể đi học ở trường cấp ba tư thục Gia Hoan cơ bản đều là
con nhà giàu có hoặc quyền quý, sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ khẩn
trương, mọi người đều muốn thả lỏng một chút.
Mọi người nhảy nhót tưng bừng trong phòng, phần lớn thời gian Thời Phi chỉ ngồi trong một
góc an tĩnh nghe mọi người hát hò, khi bị bọn họ ồn ào kéo lên hát, cậu
mới đi lên hát hai bài.
Sau khi hát xong, Thời Phi lại quay lại
ghế ngồi, cầm ly nước trái cây uống một ngụm, nhìn Trương Hiểu Mai ngồi
bên cạnh đang cầm một quyển từ vựng tiếng N ghi nhớ, tò mò hỏi: "Cậu học những thứ này làm gì?"
Trương Hiểu Mai cũng không ngẩng đầu lên
nói: "Tôi không cướp được vé xem biểu diễn trong nước của Thanh Nhiên,
sáu tháng cuối năm anh ấy còn có buổi biểu diễn lưu động thế giới, tôi
định đi cướp vé buổi biểu diễn ở N."
Thời Phi: "Thật vất vả, vậy chẳng may không cướp được thì sao?"
Trương Hiểu Mai kiên định nói: "Tôi đã tính qua, buổi biểu diễn của anh ấy ở
nước N là nhiều nhất, tổng cộng có năm buổi, chỉ cần tốc độ tay của tôi
nhanh, tôi sẽ có thể cướp được một vé."
"Chỉ vì cái này mà cậu
còn muốn học cả tiếng N? Đúng là cố gắng." Thời Phi không khỏi cảm thán: "Nếu cậu đem tinh lực cho việc này lên học tập, vị trí đứng đầu kỳ thi
của tôi chắc chắn là của cậu."
"Thanh Nhiên đa tài đa nghệ, tôi
thân là fan của anh ấy không thể khiến anh ấy mất mặt, cần phải học tập
chăm chỉ và phát triển kỹ năng, nói không chừng sau khi tốt nghiệp tôi
còn có cơ hội đi tới studio của anh ấy làm việc nữa." Hai mắt Trương
Hiểu Mai lóe sáng: "Thanh Nhiên nhà chúng tôi là người tốt nhất trên thế giới, không cho phản đối. Có tài có sắc, vừa cố gắng vừa lương thiện,
ngày thường có rảnh sẽ đi làm từ thiện, làm người khiêm tốn không bắt
nạt người khác, đối với fan bọn tôi còn cực kỳ tốt, ngày thường khi cười rộ lên, quả thực mặt trời đều bị anh ấy hòa tan. Anh Thanh Nhiên chính
là tấm gương học tập của Thanh mai chúng tôi." Thanh mai là tên fan của
Thẩm Thanh Nhiên.
Thời Phi mấp máy môi: "......"
Người cậu ta nói là Thẩm Thanh Nhiên sao? Thời Phi rất hiểu người đồ đệ này của
mình, nhìn thì dịu dàng trên thực tế đầy bụng đen tối. Lần trước còn dám lấy scandal của bản thân đi ngắm bắn phim mới của truyền thông Thiên
Tinh, sau lại nhanh chóng làm sáng tỏ, nhưng việc quảng cáo cho phim mới của truyền thông Thiên Tinh gần đây cũng uổng phí, hot search đều bị
Thẩm Thanh Nhiên chiếm mất.
Nhìn dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của Trương Hiểu Mai, Thời Phi khô khan nói: "Tôi cũng cảm thấy anh ta khá tốt."
Vừa nghe thấy Thời Phi khen thần tượng của mình, Trương Hiểu Mai lập tức
kích động nhìn Thời Phi, khoác tay lên vai cậu, dáng vẻ anh em tốt:
"Thời Phi, về sau chúng ta chính là chị em tốt, chỉ cần cậu khen thần
tượng của tôi, chúng ta cả đời chính là chị em tốt khác cha khác mẹ."
Thời Phi: "......" Có thể, nhưng không cần.
Nghĩ tới gì đó, Thời Phi cầm lấy túi của mình, chuẩn bị lấy đồ bên trong ra đưa cho Trương Hiểu Mai.
Lúc này lại thấy Trương Hiểu Mai sờ sờ bụng của mình đứng lên, nói với nữ
sinh bên cạnh: "Chắc là uống nhiều nước quá, tôi đi WC đây, cậu cầm hộ
tôi quyển từ vựng tiếng N này nhé."
Thấy Trương Hiểu Mai rời đi, Thời Phi rút tay ra khỏi túi, một lần nữa ngồi xuống xem mọi người ca hát.
Bên kia Chúc Y Tân cầm micro quỷ khóc sói gào, lúc hưng phấn còn tay phải
vẽ rồng tay trái vẽ cầu vồng, dáng vẻ điên điên khùng khùng không biết
là hưng phấn hay là thế nào.
Bài hát còn chưa kết thúc, lúc này có người xông vào hô lên: "Không hay rồi, lớp trưởng đang đánh nhau với Trương Kỳ."
Chúc Y Tân đứng lên: "Hai con mụ này sao lại đánh nhau rồi?" Trên tay còn
cầm micro, giọng nói thông qua micro khuếch tán ra ngoài, sau đó mới
nhận ra liền lập tức ném micro đi.
Ngoài miệng là oán giận, bước chân lại không hề dừng trực tiếp chạy ra ngoài cửa.
Những người khác cũng theo sát cùng nhau đi ra ngoài, Thời Phi cũng đi ra theo xem tình huống.
Thì ra hôm nay học sinh lớp 11/2 cũng tới câu lạc bộ Lian chúc mừng thi xong.
Trường cấp ba tư thục Gia Hoan, có hai lớp mũi nhọn, 1 và 2.
Mỗi một kỳ học sinh hai lớp đều so thành tích, so từ đầu học kỳ tới cuối
học kỳ, so từ thành tích học tập đến sở thích ngoại tuyến.
Cũng
trùng hợp, chủ nhiệm của lớp 1 và lớp 2 là vợ chồng của nhau, ngày
thường không có việc gì hai người liền thích lấy điểm trung bình trong
lớp phân chia việc nhà, bởi vì lớp 1 có Thời Phi, thầy Triệu chủ nhiệm
lớp 2 đã phải làm việc nhà liên tục hai năm.
Nhớ trước đây khi
Thời Phi tới trường Gia Hoan học, chủ nhiệm hai lớp cũng nghĩ mọi cách
muốn cướp cậu về, cuối cùng Thời Phi chọn lớp 1, chỉ vì cậu cảm thấy số 1 viết đơn giản hơn một chút.
Ngày thường các kỳ thi giữa kỳ hoặc
thi tháng gì đó, khi Thời Phi không ở, chính là thời điểm lớp 2 dương mi thổ khí, nhưng tóm lại nói đến cùng lớp 2 vẫn cảm thấy thiếu tự tin.
Cho đến thời gian trước có một học sinh cũng đạt điểm tuyệt đối các môn
chuyển tới lớp 2 - Dịch Gia Lâm, điều này khiến học sinh lớp 2 cảm thấy
cạnh tranh điểm trung bình thi cuối kỳ đứng thứ nhất nhất định có hi
vọng.
Hai lớp cạnh tranh không chỉ thể hiện trong mỗi việc học tập, mà còn cả phương diện sở thích.
Thật là một sự trùng hợp, lớp trưởng lớp 1 Trương Hiểu Mai cùng lớp trưởng
lớp 2 Trương Kỳ là chị em họ, hai năm trước còn cùng thần tượng chung
một idol là Thẩm Thanh Nhiên.
Theo lý thuyết thần tượng cùng một
người, hai người hẳn là có thể trở thành chị em tốt mới đúng, đáng tiếc
hai người gặp mặt không phải châm chọc mỉa mai chính là chèn ép lẫn
nhau, việc đánh nhau như này cũng từng xảy ra vài lần rồi.
Khi
Thời Phi chạy tới toilet, liền nhìn thấy Trương Hiểu Mai và Trương Kỳ
đang túm tóc lẫn nhau, đánh đấm túi bụi, bên cạnh có vài học sinh nam
muốn tiến lên kéo người, lại bị ngộ thương tới.
"Bà đây giỏi hơn mày thì sao? Có bản lĩnh mày cũng đi kiếm một tấm vé xem Thẩm Thanh Nhiên biểu diễn đi!"
"Con mẹ mày *&%¥#@#¥......"
Miệng Trương Hiểu Mai liên tục 'phun châu nhả ngọc', còn không lặp lại, đây
là lần đầu tiên Thời Phi biết lớp trưởng đại nhân thì ra là người rất
biết mắng chửi người.
Lúc này hai người đều ôm lấy nhau lăn ra
đất, giờ phút này hai chân Trương Hiểu Mai khóa eo Trương Kỳ, hai tay
nắm chặt lấy tóc đối phương.
Đương nhiên Trương Kỳ bên kia cũng
không cam lòng yếu thế, hai tay cũng tàn nhẫn nắm lấy tóc đối phương,
hai người cùng nhau lăn ra đất, quả thực chính là phương thức 'tử vong
triền miên'.
Chúc Y Tân tiến lên kéo người, bị ngộ thương đá ra
khỏi võ đài, cậu ta xoa cái chân bị đá đau của mình: "Tách ra kiểu gì
đây, sợ nhất con gái đánh nhau, sức chiến đấu còn kinh hơn cả người
khổng lồ xanh."
Thời Phi nhíu mày tiến lên, cũng không thấy cậu
dùng lực mấy, hai ba cái đã nhẹ nhàng tách được hai người ra, nâng
Trương Hiểu Mai dậy.
Người bên cạnh lập tức tách hai người ra giữ chặt.
Lớp trưởng đại nhân Trương Hiểu Mai ngày thường nghiêm túc, trong tay còn
nắm một nắm tóc của đối phương bị kéo đứt, lửa giận ngập trời, duỗi chân muốn đá thật mạnh lên người đối phương: "Tới đi, bà mày hôm nay sẽ nhổ
sạch đám tóc trên đầu mày."
Trương Kỳ cũng không yếu thế, chen
chân vào đá thật mạnh về phía trước: "Thử xem, mày cho là tao sợ mày à,
mày cũng chỉ có thể đánh rắm ở đây thôi, tao lại sắp được gặp mặt anh
tao rồi, mày ghen tị không."
Trương Hiểu Mai lại muốn xông lên:
"Còn không phải mày tìm đám đầu cơ mua vé sao? Sao mày còn mặt mũi gọi
tên anh Thanh Nhiên. Cả ngày nói mình thích anh ấy, nói mình là một
Thanh mai, kết quả lại làm ra cái việc không phải theo dõi anh ấy đến
khách sạn chính là đi theo xe, nếu còn không thì theo dõi hành trình
riêng của anh ấy, mày thích kiểu vậy à? Không ngừng gây rắc rối cho anh
ấy, đừng có dát vàng lên mặt mình, rõ ràng là đồ fan cuồng."
"Mọi người đều là fan mà thôi, mày thì thanh cao hơn tao cái gì? Anh ấy là
minh tinh, vốn dĩ phải bị người theo đuổi, mày không theo xe theo đến
khách sạn, cho nên cuối cùng mày được cái gì, cuối cùng mày thu được
gì?" Trương Kỳ khinh thường nói.
"Hừ, fan cuồng không phải là
fan, mày đừng sỉ nhục những vất vả bảo vệ anh ấy của các Thanh mai, lúc
mày đuổi theo xe mày có nghĩ tới tình hình an toàn giao thông của anh ấy không? Lúc mày theo anh ấy tới khách sạn, có nghĩ tới sẽ ảnh hưởng tới
việc anh ấy nghỉ ngơi không?" Trương Hiểu Mai hất mái tóc bị kéo rối
tung của mình ra sau, vẻ mặt hận không thể xông lên đại chiến 300 hiệp
nữa với Trương Kỳ.
Chính là vì có đám fan cuồng lấy danh nghĩa yêu này, đã quấy rối anh Thanh Nhiên nghỉ ngơi một cách nghiêm trọng.
"Mày lợi hại, mày mỗi ngày nghĩ cho anh ấy, kết quả mày thần tượng anh ấy
mấy năm, ngay cả mặt cũng chưa từng được thấy một lần, một buổi biểu
diễn cũng chưa từng đi qua." Trương Kỳ đắc ý nói.
"Fuck, mày còn
mặt mũi tự hào với tao, mày tìm bọn đầu mua vé thì có gì mà tự hào, bà
đây thiếu tiền mua vé sao? Bà đây chỉ thiếu cái tính vô liêm sỉ như mày
thôi." Trương Hiểu Mai nói xong lại muốn xông lên đánh người.
Thời Phi kéo chặn Trương Hiểu Mai, hai người chửi nhau tới giờ, cậu cũng hiểu tương đối đầu đuôi rồi.
Hai người đều là fan của Thẩm Thanh Nhiên, nhưng so với hành vi của fan
cuồng đi theo xe ngồi trực ở khách sạn như Trương Kỳ, rõ ràng Trương
Hiểu Mai mới là fan đích thực.
Giới fan có một câu nói 'Fan cuồng không phải là fan', bọn họ chỉ vì thỏa mãn dục vọng ích kỷ của bản thân mà thôi.
Thời Phi cúi đầu nói một tiếng với Chúc Y Tân, để cậu ta quay lại phòng lấy túi của mình ra đây.
Bên này trận chiến mắng chửi vẫn tiếp tục, con gái trong cơn thịnh nộ, ai
cũng không khuyên được, Trương Kỳ chỉ vào Trương Hiểu Mai cả giận nói:
"Mày chửi ai vô liêm sỉ, tao thấy mày là ghen tị với tao thì có."
Mắt thấy Trương Hiểu Mai lại muốn bộc phát đánh người, Thời Phi lại lần nữa giữ chặt người lại: "Đừng đánh nữa, cậu là fan của Thẩm Thanh Nhiên,
mỗi một lời nói mỗi một hành động của cậu đều đại diện cho tố chất và
phẩm đức của thần tượng của cậu. Còn có vài người cậu cũng nói là fan
cuồng rồi, cậu chấp với cô ta làm gì, cô ta cũng không nhận ra sai lầm
của bản thân đâu, cậu làm như vậy không phải lãng phí tinh lực bản thân
sao. Có thời gian ở chỗ này đánh nhau với người khác, thì đi xem ảnh
chụp idol của cậu không tốt hơn sao?"
Trương Hiểu Mai được Thời
Phi khuyên dần dần bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói: "Tôi hiểu lời cậu nói,
nhưng con tiện nhân này quá gây khó chịu, nhất thời không nhịn được."
Trương Hiểu Mai cũng hiểu đạo lý, nhưng người ta khiêu khích tới cửa, còn cố ý lấy vé xem biểu diễn tới WC chặn mình lại khoe khoang, cô không giữ
được lý trí.
Trương Kỳ tức giận nói: "Trương Hiểu Mai, mày chửi ai là tiện nhân?"
Trương Hiểu Mai không phục nói: "Chửi mày đấy thì sao? Có cần tao nói thêm vài lần nữa không?"
Trương Kỳ vốn dĩ muốn đánh người, quần áo bị người kéo một chút, nhìn thấy
người bên cạnh thì bình tĩnh lại, sau đó lấy một tờ vé xem biểu diễn
trong túi của mình ra nói: "Mày có mạnh miệng thì cùng vô ích, một tuần
sao tao sẽ đi hẹn hò với anh Thanh Nhiên, đến lúc đó không chừng tao còn có thể có được ảnh có chữ ký của anh ấy nữa, mày chỉ có thể ở nhà xem
anh ấy trên video thôi, mày ghen tị chưa. Đừng nói mày không ghen tị,
bây giờ cả người mày sắp biến thành một quả chanh tinh rồi."
Trương Hiểu Mai tức giận nghiến răng kèn kẹt, cô cũng muốn đi xem Thanh Nhiên
biểu diễn, nhưng fan của anh ấy quá nhiều, mỗi lần biểu diễn đều không
cướp được vé, cho dù cô kéo cả bạn học cũng nhau cướp cũng không cướp
được.
Cô lại không muốn đi mua của bọn đầu cơ.
Đúng lúc
này Chúc Y Tân chạy tới, nói: "Thời Phi, túi của cậu này." Kỳ thực cậu
ta không rõ lắm, lúc này cậu lấy túi của mình ralamf gì.
"Đừng tức giận, còn không phải vé xem biểu diễn của Thẩm Thanh Nhiên sao." Thời Phi kéo khóa túi, lục lục bên trong.
"Thời Phi, tôi biết cậu bây giờ cũng là minh tinh, nhưng minh tinh thì cũng
có minh tinh This minh tinh That, fan của anh Thanh Nhiên trải rộng
trong ngoài nước, mỗi buổi biểu diễn của anh ấy đều kín hết chỗ ngồi.
Cậu biết vé xem biểu diễn của anh ấy khó mua thế nào không? Một tuần sau chính là buổi biểu diễn, cho dù bây giờ cậu tìm bọn đầu cơ mua cũng
không nhất định có thể mua được đâu, hơn nữa cho dù có mua được cũng là
ghế ngồi hàng phía sau, hàng phía sau mặc kệ là nghe hay nhìn đều không
rõ được, không tốt lắm." Trương Kỳ bĩu môi, khinh thường nói: "Tôi may
mắn, mua được vé khu A."
Thẩm Thanh Nhiên ở trong nước thậm chí
là quốc tế đều có danh tiếng rất cao, nhưng mỗi lần anh tổ chức biểu
diễn vé vào cửa cơ bản đều khống chế trong mức 30.000 chỗ ngồi, cũng
không phải sợ nhiều bán không hết, trên thực tế vé của mỗi biểu diễn của anh vẫn luôn cung không đủ cầu, chủ yếu là do anh suy xét tới hiệu quả
biểu diễn và hiệu quả xem của fan, mới yêu cầu như vậy.
"Ai nói
tôi muốn tìm bọn đầu cơ mua, vé của anh ta tôi nhiều dùng không hết, tôi hà tất phải mua." Thời Phi sờ xoạng một hồi không sờ thấy.
"Đúng là biết khoác lác, bây giờ minh tinh đều dựa vào khoác lác để lăn lộn
trong giới giải trí sao?" Trương Kỳ cũng không thích Thời Phi, cho dù
cậu có một khuôn mặt đẹp trai thì cô ta cũng không được gì.
"Nhầm ngăn." Thời Phi không để ý tới lời của Trương Kỳ, lật cả ngăn không
thấy đâu, lại kéo ra một ngăn khác, lập tức một đống vé màu xanh tràn
ra.