Một bức tranh có thể có giá mấy chục triệu đã coi là rất nổi tiếng,
qua trăm triệu bình thường đều là những bức danh họa đồ cổ, huống chi là giá 1 tỷ.
Có người từng nói qua, vẽ tranh giống như thư pháp, đều là sau khi tác giả đã chết mới có thể trở nên đáng giá.
Bức tranh《 Hoàng Hôn 》này của J tiên sinh từng được trả giá 1 tỷ, lúc ấy đã tạo nên cơn chấn động truyền thông trong và ngoài nước, chiếm hot
search trên Weibo mấy ngày liền, khiến cho rất nhiều người không năm
trong giới đều nghe nói qua.
Nhưng chưa từng có ai chụp được ảnh J trông như thế nào, từ lúc đó về sau J tiên sinh không công khai tác
phẩm mới nào nữa, mấy năm nay giống như biến mất khỏi nhân gian.
Dư Văn Văn vừa rồi kêu to, mấy người khác cũng chạy tới vây xem, tò mò hóng chuyện là bản tính của con người.
Cho dù bọn họ không hiểu những cái này, vừa nghe nói tới một bức tranh đắt như vậy, cũng đều tò mò đi qua vây xem.
Thời Phi đứng ở một bên, mím môi sờ sờ mũi không nói gì, vẻ mặt thậm chí có chút xấu hổ.
Cố Việt Trạch đứng bên cạnh Thời Phi, nhìn bức tranh trên tường rồi lại nhìn Thời Phi, cũng không nói gì.
"Chúng ta đi thôi, phía trước là tới phòng vẽ tranh." Đối mặt với vẻ tò mò của mọi người, Lý Bác Văn cũng không giải thích ngọn nguồn giống như trước, mà trực tiếp dẫn mọi người đi tiếp.
Lý Bác Văn dẫn mọi người đi
tới một phòng vẽ tranh ở phía cuối cùng, bên trong có vài cái bàn, trên
mỗi cái bàn đều để một ít giấy bút và mực.
"Bây giờ tôi sẽ nói
cho mọi người một vài tri thức cơ bản về hội họa, để mọi người có hiểu
biết cơ bản." Lý Bác Văn bắt đầu tự mình trải giấy lên mặt bàn, vừa vẽ
phác thảo vừa giải thích cho mọi người.
Phong cách giảng giải của Lý Bác Văn thật sự không coi là thú vị, thậm chí có thể nói là rất nặng nề, toàn bộ quá trình không có bất cứ tương tác gì với mọi người, vội
vàng nói ra những gì cần nói, cũng mặc kệ người phía sau có tiếp thu
được nhiều hay ít.
Bản thân mọi người không hiểu biết gì về quốc họa, nghe mấy lời giải thích cứng nhắc này, cả đám đều buồn ngủ nhíu mắt.
Ngay cả Thời Phi cũng rất muốn ngủ, ngoài Cố Việt Trạch nghiêm túc ngồi bất động như núi ở chỗ kia ra.
Khoảng một tiếng sau, Lý Bác Văn cũng coi như giảng giải xong, nhìn người buồn ngủ phía sau, anh ta hỏi: "Tôi thấy đã gần 11 rưỡi rồi, cũng sắp tới
giờ ăn trưa."
Tên tham ăn Dư Văn Văn lập tức gật đầu: "Muốn ăn cơm à, bụng tôi sôi lên rồi."
Lý Bác Văn nói: "Trước khi ăn cơm phải kiểm tra mọi người, chỉ cần có hai
người trong các vị trả lời được câu hỏi, liền tính là thông qua kiểm tra có thể ăn cơm."
Giang Dục hỏi: "Vậy nếu không trả lời được thì sao?"
Lý Bác Văn nói: "Không trả lời được, cũng chỉ có thể nhịn đói."
"Không thể nào, tàn nhẫn như vậy." Mọi người kêu thảm.
Lý Hồng buồn rầu: "Làm sao bây giờ? Vừa rồi tôi không nghe được cái gì, từ sau khi sinh con, trí nhớ của tôi giảm xuống rất nhiều, học lời thoại
cũng khó khăn hơn trước."
Dư Văn Văn muốn khóc: "Em không sinh
con, em cũng không nhớ được bao nhiêu." Dư Văn Văn đem ánh mắt cầu cứu
nhìn về phía Giang Dục hỏi: "Giang Dục, cậu có nhớ kỹ không?"
Giang Dục chỉ muốn ôm gối đầu đi ngủ, vừa rồi Lý Bác Văn có nói gì sao? Sao y nghe giống như đang tụng kinh vậ.
Lý Bác Văn mặc kệ tiếng kêu la của người khác, trên mặt chợt lóe qua khinh thường, hỏi: "Quốc hoạ tổng cộng chia thành mấy loại?"
Mọi người trố mắt nhìn nhau, trên đầu chỉ thiếu mỗi mấy dấu chấm hỏi.
Thời Phi đang định lên tiếng trả lời, lúc này Cố Việt Trạch lại lên tiếng
trước: "Quốc họa chia thành hình, hoa và chim, phong cảnh núi sông, nó
chủ yếu là dùng nghệ thuật thể hiện một loại quan niệm và tư tưởng."
Lý Bác Văn không ngờ Cố Việt Trạch có thể trả lời được, nghĩ nghĩ cảm thấy cũng bình thường, câu hỏi này của gã quá đơn giản, cho dù người không ở trong ngành này có lẽ cũng từng nghe nói qua.
Gã phải hỏi một số câu hơi khó một chút mới được, rồi hỏi: "Kỹ thuật quốc họa tổng cộng
chia thành mấy loại, phân biệt sự khác nhau của những loại đó?"
Câu hỏi này khó hơn một chút, nếu trả lời về lý thuyết thì còn được, nhưng
phân biệt sự khác nhau thì là cả một bài viết dài, đối với người học vẽ
mà nói, đây là tri thức cơ bản, đối với người ngoại môn thì giống như cờ hó ngồi xem bản đồ.
Mọi người đều nhìn Cố Việt Trạch bằng ánh
mắt chờ mong, tuy biết xác suất hắn trả lời được rất thấp, nhưng vẫn ôm
hi vọng, chẳng may xảy ra kỳ tích thì sao.
Cố Việt Trạch thâm
thúy nhìn Lý Bác Văn, sau đó nói: "Kỹ thuật quốc họa chia thành tượng
hình và tự do, tượng hình chính là cụ thể, không trừu tượng......"
Cố Việt Trạch trả lời đâu ra đấy, vẻ mặt bình tĩnh ổn trọng.
Mấy người bên cạnh kinh ngạc nhìn Cố Việt Trạch, Dư Văn Văn chớp chớp mắt, Lý Hồng cũng lộ ra ánh mắt bội phục.
Giang Dục hối hận rồi, sớm biết phải kiểm tra thì vừa rồi cũng nên chú ý lắng nghe. Như này lại khiến tên đàn ông lạnh lùng này thể hiện ở trước mặt
sư phụ.
Lý Bác Văn kinh ngạc hỏi: "Anh lúc trước từng học qua quốc họa?"
Cố Việt Trạch trả lời: "Không." Thân là người thừa kế tập đoàn Cố thị, từ
nhỏ đã học rất nhiều thứ, cưỡi ngựa, chơi golf, bắn cung, đánh giá đồ cổ v.v, nhưng thật sự chưa từng học qua quốc họa.
Lý Bác Văn: "Vậy sao cậu lại biết những điều này?"
Cố Việt Trạch: "Anh nói cho tôi."
Lý Bác Văn không dám tin: "Tôi nói một lần, cậu đã nhớ kỹ?"
Cố Việt Trạch: "Ừ."
Lý Bác Văn không tin, sau đó lại hỏi thêm mấy vấn đề, từ nông đến sâu, Cố Việt Trạch đều trả lời đúng toàn bộ.
Mấy người khác cũng kích động, vốn tưởng rằng Cố Việt Trạch im như thóc
chính là đồng thau, không ngờ lại là vương giả, bọn họ đây là gặp gỡ học bá trong truyền thuyết đúng không.
Cuối cùng Lý Bác Văn từ bỏ
hỏi Cố Việt Trạch, lại dời ánh mắt nhìn về phía những người khác nói:
"Vừa rồi tôi đã nói, chỉ cần có hai người có thể trả lời câu hỏi, mọi
người sẽ được ăn cơm trưa. Bạn học Cố Việt Trạch biểu hiện rất tốt, như
vậy tôi sẽ hỏi thêm một người nữa."
"Giấy và bút dùng trong quốc họa làm bằng gì?" Lý Bác Văn nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Thời Phi.
Mấy người khác rất nổi tiếng, cho dù Lý Bác Văn muốn gây khó dễ cho bọn họ
cũng sợ sau khi chương trình phát sóng, fan của những người đó sẽ công
kích gã.
Trong đám người này, ngoài Cố Việt Trạch ra, chỉ có Thời Phi ít nổi tiếng nhất, vì thế nói: "Thời Phi, cậu trả lời câu hỏi này
xem nào."
Giang Dục ở phía sau: "Thời Phi cố lên, tôi tin cậu làm được."
Dư Văn Văn xoa cái bụng sôi ùng ục của mình nói: "Thời Phi, dựa hết vào cậu."
Lý Hồng nói: "Thời Phi, cậu làm được."
Lý Bác Văn bĩu môi, cậu ta trả lời được mới là lạ, vừa rồi khi gã giảng
bài, ngoài Cố Việt Trạch ra thì bốn người còn lại đều mắt nhắm mắt mở,
căn bản không chú ý lắng nghe. Cho dù chẳng may cậu ta có trí nhớ tốt
như Cố Việt Trạch, trong tình trạng nửa tỉnh nửa ngủ như vậy thì nhớ
được thứ gì chứ.
Thời Phi cười gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn Lý Bác Văn nói: "Loại giấy đầu tiên của quốc họa làm bằng lụa, nó bắt đầu từ....."
Ban đầu mắt Lý Bác Văn còn lộ vẻ khinh thường, cuối cùng hai mắt lại trợn
tròn, cậu cmn không phải vừa rồi còn ngủ gật sao? Sao cũng nghe vào?
Thời Phi nói rất kỹ càng tỉ mỉ, Lý Bác Văn có muốn bới lông tìm vết cũng không bới ra được.
Chờ Thời Phi trả lời xong, Lý Bác Văn vội hỏi: "Cậu vừa rồi cũng mới nghe một lần liền nhớ hết toàn bộ?"
Thời Phi lắc đầu nói: "Không phải, trước kia tôi từng đọc qua tài liệu liên quan, có hơi hiểu biết một chút."
Lý Bác Văn: "......"
Sau đó Lý Bác Văn lại liên tục hỏi mấy vấn đề khó hơn, Thời Phi cũng trả lời được hết.
Vốn muốn gây khó dễ cho bọn họ một chút, kết quả người này còn trả lời tốt
hơn người kia, điều này khiến Lý Bác Văn cảm thấy mất hết mặt mũi.
Cuối cùng Lý Bác Văn nói: "Ở nước ta, hiện tại có mấy người được coi là bậc
thầy về quốc họa và đã giành được bao nhiêu danh hiệu cấp quốc gia."
Mấy câu hỏi trước gã hỏi đều có trong sách vở tương quan, nhưng vấn đề này
bình thường sẽ không được liệt kê trong sách, huống chi mỗi năm đều tổ
chức, nếu không phải người trong giới lúc nào cũng chú ý, người ngoài
giới có thể nói ra tên một hai người đoạt giải gần đây đã không tồi rồi, huống chi là nhiều người như vậy.
Cố Việt Trạch híp mắt mắt, nói: "Vấn đề này, vừa rồi anh không nhắc tới khi giảng bài."
Lý Bác Văn nói: "Chẳng lẽ khi các cậu đọc sách, cũng chỉ giới hạn trong
lời giảng của giáo viên sao? Chưa từng chủ động tìm hiểu thêm sao?"
Dư Văn Văn phản bác: "Anh sao có thể không công bằng như vậy, cho dù chúng tôi muốn chủ động tìm hiểu, cũng phải có thời gian mới được, hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc với quốc họa."
Lý Bác Văn cũng gân cổ: "Nếu các cô cậu tới học tập, như vậy thì xin các
cô cậu nghiêm túc học tập một chút. Tự hỏi chính bản thân đi, thật sự
nghiêm túc học tập sao? Vừa rồi khi tôi giảng bài, các cô cậu ở phía
dưới chỉ thiếu mỗi kê giường ra ngủ thôi."
Vốn dĩ gã không thích
đi ra dạy đám minh tinh này, cảm thấy bọn họ đều tới để khoe khoang, căn bản không hiểu nghệ thuật là gì, giảng giải về quốc họa cho bọn họ quả
thực là một loại sỉ nhục đối với nghệ thuật.
Nếu không phải sư phụ bắt gã tới tiếp đãi mấy người này, Lý Bác Văn mới không thèm đến.
Dư Văn Văn không ngờ Lý Bác Văn không hề nể mặt mà mắng mỏ ngay tại chỗ
như vậy, bên cạnh còn máy quay phim đấy, chóp mũi đột nhiên hơi chua
sót.
Giang Dục cũng là một người tính tình ngay thẳng, đáp trả
lại: "Văn Văn nói đúng, vốn là nội dung chưa từng nhắc qua, chẳng lẽ anh trời sinh không thầy dạy mà vẫn hiểu được à?"
Vốn muốn ra oai
phủ đầu với bọn họ một chút, kết quả Cố Việt Trạch và Thời Phi đều biểu
hiện hoàn hảo, khiến gã không có chỗ phát huy.
Lúc này nhìn thấy
bọn họ chống đối mình, cơn giận kìm nén thời gian dài của Lý Bác Văn
cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, bực bội nói: "Rốt cục các cô cậu tới để học tập hay là tới cãi nhau với tôi, đây là thái độ học tập sao? Hiện tại tôi mới là giáo viên, là tôi đang dạy các cô cậu, chẳng lẽ các cô cậu lúc đi học trước kia cũng tranh luận với giáo viên của mình như
vậy sao?"
Thời Phi nhíu mày, đột nhiên đứng lên, nhìn Lý Bác Văn
nói: "Vừa rồi chúng tôi không nghiêm túc nghe giảng là chúng tôi sai,
tôi thay mặt cho mọi người xin lỗi anh. Nhưng tôi cảm thấy đây cũng
không phải do chúng tôi hoàn toàn, từ lúc chúng tôi tiến vào, vẻ khinh
thường như có như không trên mặt anh tôi đều nhìn ra, cảm xúc ảnh hưởng
lẫn nhau, sự thiếu kiên nhẫn của anh sẽ gián tiếp ảnh hưởng tới chúng
tôi."
"Vốn dĩ chúng tôi không quá hiểu biết về quốc họa, cảm xúc
thiếu kiên nhẫn của anh sẽ gia tăng sự kháng cự của chúng tôi đối với
ngành này. Vừa rồi anh ở bên trên giảng bài, có khác gì học sinh tiểu
học học thuộc lòng, nặng nề không thú vị chứng tỏ anh cũng không tốn tâm tư, chỉ muốn nhanh chóng nói cho xong việc rồi còn đi, đây là thái độ
đối xử với học sinh của anh sao? Theo tôi được biết, phong cách giảng
bài của thầy Đường Hướng Dương rất dí dỏm hài hước, mỗi lần còn lấy đạo
lý cuộc đời pha trộn với tinh hoa của quốc họa, để mọi người khi học tập tri thức quốc họa, cũng học được đạo lý làm người. Chỉ mỗi điểm này,
anh thân là học trò của thầy ấy, lại không học được một nửa điểm tinh
thần của thầy Đường Hướng Dương."
Lý Bác Văn không vui nói: "Cậu có tư cách gì mà dạy....."
"Im miệng, tôi còn chưa nói hết." Thời Phi nghiêm khắc quát lớn, nói: "Thân là một lão sư quốc họa, khi học tập tri thức quốc họa, quan trọng nhất
là tu thân dưỡng tính, đề phòng nóng nảy và bồng bột. Không có tâm thái
tốt, tôi không cho rằng có thể vẽ ra tác phẩm tốt. Và điều quan trọng
hơn nữa là, mỗi người đều có lĩnh vực mà mình am hiểu, anh tùy ý chỉ
trích đối phương ở lĩnh vực họ không am hiểu, cũng không chứng tỏ được
anh tài giỏi thế nào, chỉ chứng tỏ được anh chỉ thể hiện được ở trước
mặt những người không am hiểu mà thôi. Có bản lĩnh anh đi so diễn kịch
với Văn Văn đi? Anh và Giang Dục so ca hát? Anh cảm thấy anh có thể bằng được bọn họ sao? Trên hành lang treo nhiều bức tranh xuất sắc như vậy,
xin hỏi bức nào là của anh?"
Thời Phi nói rất nghiêm túc, mỗi một chữ đều đâm trúng vào tim.
Chẳng còn cách nào, một người ngày thường không tranh không đoạt không thích
thể hiện như cậu, nhưng lại có một tật xấu, chính là bênh vực người
mình.
Mấy lời của Thời Phi khiến sắc mặt của Lý Bác Văn cực khó coi, cả khuôn mặt sắp biến thành màu gan heo.
Lúc này Thời Phi tiếp tục nói: "Ngoài ra câu hỏi của anh vừa rồi, thật
trùng hợp, tôi vừa vặn lại biết. Nước H chúng ta bắt đầu tổ chức thi đấu quốc họa từ năm 1954, tính đến nay đã tổ chức tổng cộng 65 lần, người
giành giải nhất toàn quốc là....."
Thời Phi lần lượt đọc tên từng người không sót một ai, khiến mấy người bên cạnh nghe mà sững sờ.