Trong căn phòng khách sạn hơn 40 mét vuông, tràn ngập mùi mỳ Ý.
Thời Phi cầm nĩa nhanh cóng ăn mì trong đĩa, thỉnh thoảng lại cầm cốc sữa
bên cạnh uống một ngụm, lại ăn hai miếng salad rau củ, miệng nhỏ giống
như hamster vẫn luôn không dừng.
"Em ăn từ từ thôi, không đủ thì lại gọi tiếp." Cố Việt Trạch lại rót thêm sữa bò cho đầy cốc của Thời Phi
"Tôi sắp đói chết rồi, anh nhìn xem bây giờ gần 4 giờ rồi. Vì thi đấu, hôm
nay tôi chưa được ăn gì ngoài bữa sáng, bận rộn đến tận bây giờ." Vốn
nghĩ quay về khách sạn có thể ăn một bữa no nê, ai ngờ lại gặp Vịt con
nhỏ tốn một chút thời gian.
"Vậy tôi lại gọi thêm chút đồ ăn cho
em." Cố Việt Trạch rút một tờ khăn giấy xoa xoa môi Thời Phi, đứng dậy
định đi tới đầu giường dùng máy để bàn gọi điện.
"Không cần, ăn hết chỗ này là đủ rồi, bụng tôi cũng không lớn như vậy." Thời Phi giữ chặt tay Cố Việt Trạch ngăn lại.
Cố Việt Trạch nói: "Vậy nếu em ăn không hết thì tôi ăn."
Hai người cứ ngồi như vậy, một người ăn một người nhìn.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ kính vào trong phòng, bao trùm lên đỉnh
đầu Thời Phi, hôn lên khuôn mặt cậu, khiến làn da vốn trắng nõn lại càng giống như phát sáng.
Đôi môi phấn nộn lúc đóng lúc mở ăn đồ vật, chu môi hút một sợi mì vào trong miệng.
Cố Việt Trạch nhìn mà nuốt nuốt nước miếng, trong đồng không khỏi nghĩ tới hình ảnh nào đó.
Thời Phi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Cố Việt Trạch nuốt nước miếng, hỏi: "Anh đói à? Anh có cần ăn một chút không?"
Cuộn một chút mì Ý đút tới trước mặt Cố Việt Trạch.
Mùi mì Ý quẩn quanh chóp mũi, Cố Việt Trạch hơi cúi đầu, ăn mì vào trong
miệng, vị hải sản hơi cay tan trong miệng lại có một cảm giác ngọt ngào
khó tả.
Cái nĩa dính nước bọt của đối phương, giống như cuốn cả môi lưỡi của người nào đó vào trong miệng vậy.
Thời Phi giơ tay quơ quơ trước mặt Cố Việt Trạch, nói: "Cố lão gia, tôi biết tôi vô cùng tú sắc khả xan, nhưng ánh mắt của anh cũng đừng giống như
chết đói như vậy, tốt xấu cũng phải che giấu một chút."
Cố Việt
Trạch bị vạch trần cũng không có nửa điểm xấu hổ, thu lại tâm tư của
mình, rút một tờ khăn giấy bên cạnh, vươn tay lau đi tương mì ở khóe môi Thời Phi đi.
"Như hũ nút." Thời Phi liếm liếm khóe miệng của mình, tiếp tục ăn uống.
Không lâu sau cậu đã xử lý xong đĩa mì Ý và salad rau củ, thỏa mãn uống ngụm
sữa bò, xoa xoa cái bụng đã hơi nhô ra của mình, kéo kéo cạp quần nói:
"Không ăn được nữa, bụng hơi căng, buổi tối phải đi chạy bộ mới được,
tôi phải giữ dáng."
"Em còn đang phát dục, ăn nhiều một chút cũng không béo, lát nữa bụng sẽ nhỏ lại."
Lần trước khi ôm Thời Phi đã cảm thấy cậu quá gầy, ôm trên tay không có mấy cân thịt.
"Vậy sao? Nhưng tôi cũng không ăn được nữa, thân là một nghệ sĩ vẫn phải
nghiêm túc quản lý dáng người." Thời Phi đứng lên chuẩn bị đi vài vòng
trong phòng, thúc đẩy tiêu hóa.
Thời Phi đi tới đi lui trong
phòng, giảm bớt cảm giác trướng bụng của mình, vừa đi vừa hỏi: "Đúng
rồi, Cố lão gia, sao anh lại tới đây?"
Cố Việt Trạch: "Vừa vặn đi công tác ở gần đây, nhìn thấy Weibo không yên tâm nên tới."
Thời Phi duỗi tay bắt đầu mát xa bụng để thúc đẩy tiêu hóa, đỡ no quá, cười
đáp lại: "Chắc anh biết tôi sẽ không thiệt thòi, tôi không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi."
Cố Việt Trạch nhướng mày nói: "Em sẽ không thiệt thòi, nhưng em rất thu hút, vừa rồi còn không phải có một cô gái
nhỏ đi từ trong phòng em ra sao?"
Thời Phi phụt cười ra tiếng:
"Cô nhóc ấy có tí tuổi đầu mà anh còn ghen, còn là học sinh cấp hai, một đứa trẻ mà thôi." Người nào đó quen thói ông cụ non, hoàn toàn quên mất bản thân cũng chỉ là một học sinh cấp ba.
Cố Việt Trạch: "Em cũng chỉ mới 18 tuổi, hai người hơn kém nhau 4 tuổi rất thích hợp."
Thời Phi xoa xoa cằm mình, ra vẻ thận trọng suy xét, nói: "Nói như vậy cũng
đúng. Chi bằng tôi và cô bé thử hẹn hò xem? Tôi là thần tượng của cô
nhóc, nếu tôi thổ lộ với cô ấy, hẳn là sẽ đồng ý nhỉ."
Đôi mắt thâm thúy của Cố Việt Trạch nhìn chằm chằm Thời Phi: "Em dám."
Thời Phi hất cằm, ngạo kiều dỗi lại: "Vì sao tôi không dám, anh quản tôi kỹ như vậy?"
Cố Việt Trạch tiến lên bắt lấy bả vai Thời Phi, cúi đầu hôn lên môi cậu,
khẽ cắn môi dưới của cậu một cái để trừng phạt, đầu lưỡi tiến quân thần
tốc quét ngang.
Vừa ăn xong mì Ý, cả khoang miệng đều là mùi vị
mì Ý, mang theo một chút cay tê. Cố Việt Trạch không phải người thích ăn cay, bình thường thức ăn của hắn chủ ý là thanh đạm một chút, lúc này
lại giống như người lữ hành đói khát trong sa mạc nhìn thấy nguồn nước,
tham lam hút lấy hơi nước trong miệng Thời Phi, dường như hận không thể
hút khô nó.
Thời Phi cũng không phải người thích yếu thế, hai tay không khách khí ôm lấy cổ Cố Việt Trạch, hôn lại.
Ôm eo Thời Phi, hai người xoay hai vòng trong phòng, lưng Thời Phi dựa lên vách tường, vách tường hơi lạnh lẽo xuyên qua quần áo truyền lên trên
người cậu.
Hai người hô hấp giao triền, gắn bó như môi với răng,
Cố Việt Trạch thật muốn nhét tiểu yêu tinh này vào trong ngực mình,
tránh cho cậu cứ luôn khiến hắn nhọc lòng như vậy.
"Chờ, chờ tôi một chút, để lại cho tôi một cái mạng." Thời Phi thở phì phò, hai tay bám lên vai Cố Việt Trạch đẩy hắn ra.
Cố Việt Trạch buông lỏng Thời Phi ra, ôm eo cậu, sau đó lại sờ từ trên
xuống dưới, đau lòng: "Sao eo này lại gầy như vậy, quá nhỏ."
"Nhỏ cái gì? Mấy ngày trước tôi mới đo eo xong, 71 cm." Thời Phi hơi kiêu
ngạo vén vạt áo hoodie của mình lên trên nói: "Nhìn thấy chưa, tôi còn
có cơ bụng đấy."
"71cm? Tôi còn tưởng ít nhất phải được 75cm." Cố Việt Trạch nhíu mày, quả nhiên đúng là quá gầy, sờ soạng thịt trên bụng Thời Phi một hồi nói: "Cái này mà gọi là cơ bụng, tất cả đều là xương."
"Ngày nay làm idol eo đều phải nhỏ, eo quá thô lên kính khó nhìn." Thời Phi buông áo hoodie của mình xuống, không thèm để ý nói.
"Em không phải Idol, em là phái thực lực. Cho dù không làm idol em cũng còn rất nhiều lựa chọn." Cố Việt Trạch đau lòng nói.
"Lời này của anh mà để fan của tôi nghe được, có lẽ bị đánh. Vốn dĩ bọn họ
mỗi ngày đều lo lắng tôi sẽ lui vòng chạy trốn." Thời Phi khom lưng chui ra khỏi vòng tay Cố Việt Trạch, sửa sang lại quần áo của mình.
Sau đó Thời Phi quay đầu nhìn về phía Cố Việt Trạch, đôi mắt phượng đẹp như tranh vẽ híp lại nói: "Cố lão gia, chúng ta thực hiện hợp đồng đi."
Ánh mắt thâm thúy của Cố Việt Trạch hơi lóe lên.
Thời Phi chắp hai tay sau lưng, nghiêng người về phía trước, hơi nhướng mày
nói: "Tiếp theo công việc của tôi rất bận, anh lại càng bận hơn, nếu đêm nay không thực hiện hợp đồng, nói không chừng sẽ phải chờ thật lâu về
sau."
Kỳ thật buổi tối hôm nay Cố Việt Trạch còn có một hạng mục
quan trọng phải bàn bạc, giờ phút này nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thời
Phi không ngừng dựa sát vào, khuôn mặt hơi non nớt, lại có lực hấp dẫn
khiến hắn không thể từ chối, đôi môi mỏng hé mở: "Được."
Lúc sau
Thời Phi đi quanh Cố Việt Trạch một vòng, lại lần nữa ghét bỏ cách ăn
mặc của hắn: "Anh mặc quá nghiêm túc, không giống như hẹn hò, bình
thường hẹn hò phải ăn mặc tùy ý một chút."
Cố Việt Trạch bất đắc
dĩ, quần áo hắn mặc đều là tây trang cao cấp mấy trăm nghìn, lại luôn
Thời Phi ghét bỏ: "Tôi không mang theo hành lý."
Khóe môi Thời Phi cong lên: "Không sao, tôi sai trợ lý của tôi mua cho anh. Nào, tới đây, tôi đo ba vòng cho anh trước đã."
Nói xong Thời Phi liền ra tay đo ba vòng cho Cố Việt Trạch, ngón tay thon
dài cực kỳ thích hợp chơi đàn piano tùy ý đo đạc kích cỡ trên người Cố
Việt Trạch.
Nói là đo kích cỡ, nhưng không khác nào châm lửa, bàn tay sờ soạng eo Cố Việt Trạch một vòng: "Cảm giác thật tốt, chẳng trách lại chê tôi không có cơ bụng, anh luyện tập thế nào vậy. Tôi thấy eo
anh cũng phải 78cm nhỉ, cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, nhưng cảm giác thật là tuyệt."
Thời Phi cảm thấy chỉ bằng cái eo này, mình cũng đã không nỡ để Cố Việt Trạch đi.
Người nào đó tùy ý châm lửa, căn bản không phát hiện sắc mặt Cố Việt Trạch
càng thêm căng thẳng, thậm chí sống lưng còn thẳng tắp.
Thời Phi
duỗi tay định đo vòng mông của Cố Việt Trạch, nhìn cặp mông vểnh kia,
đôi mắt cậu lộ ra vẻ si mê, tay vừa sờ lên đã bị người nào đó bắt được.
Cố Việt Trạch ho nhẹ một chút, nói: "Không cần đo, tôi trực tiếp nói số đo ba vòng của tôi ngày thường cho em là được."
Thời Phi chu chu môi, có chút tiếc nuối.
Sau đó gọi điện cho Hứa Trạch Minh, để cậu ta tới gần đó mua quần áo thoải mái và giày tới, mặt khác mua thêm ít đồ hóa trang.
Khi Hứa Trạch Minh cầm quần áo giày đưa đến, vẻ mặt khiếp sợ không dám tin, do dự hồi lâu mới quyết tâm hỏi: "Thời Phi, hai người đang hẹn hò à?"
Tuy nói việc của minh tinh cậu ta không thể quản, nhưng thân là trợ lý, có một số việc phải biết trước để còn ứng phó.
"Coi như là hẹn hò đi." Dù sao hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, cũng không phải con gái không cần phải quá mức làm ra vẻ.
"Nhất định muốn ra ngoài hẹn hò sao? Trên Weibo lúc này còn đang treo hot
search về cậu đấy." Ngụ ý là lúc này ra ngoài quá chói mắt, đặc biệt còn là ra ngoài hẹn hò với nam giới.
"Không sao, tôi đã thành khách
quen của hot search Weibo rồi, quen là được." Thời Phi phất phất tay với Hứa Trạch Minh, nói: "Anh đi ra ngoài trước đi, lát nữa anh đi ra cửa
đón chúng tôi."
Cửa phòng khách sạn đóng lại.
Cố Việt
Trạch đang cầm di động dặn dò Trương Vụ hủy bỏ hạng mục hợp đồng sẽ ký
tối nay, nhìn thấy Thời Phi đi tới, tự nhiên thả lại di động vào trong
túi.
Thời Phi xách theo hai cái túi cho hắn, nói: "Đi vào toilet thay, tôi không nhìn trộm anh."
Cố Việt Trạch nhận lấy túi, đôi chân thon dài đi vào toilet thay quần áo.
Thời Phi khom lưng nhẹ bước như mèo, đi tới toilet, muốn trộm mở cửa nhìn lén, kết quả phát hiện bên trong khóa trái.
Bên trong truyền tới tiếng sột soạt thay quần áo: "Không phải em nói không nhìn trộm sao?"
Thời Phi xoay người dựa vào lên cửa, khoanh tay trước ngực, ra vẻ chính trực nói: "Lời nói của tôi không thể tin, sắc đẹp trước mặt, nào có đạo lý
không nhìn, không nhìn thì phí."
Cố Việt Trạch: "Nhìn sợ không nhịn được."
Thời Phi nói: "Không đâu, tôi nhịn được."
"Tôi sợ mình không nhịn được." Cửa phòng lập tức mở ra, trong tình huống đột nhiên không kịp đề phòng, cơ thể đang dựa trên cửa của Thời Phi đều ngã ra sau.
Một cánh tay rắn chắc kéo lấy Thời Phi, vững vàng dừng trong lòng ngực Cố Việt Trạch.
Thời Phi lui ra phía sau hai bước nhìn kỹ khuôn mặt Cố Việt Trạch: "Rất đẹp trai."
Hứa Trạch Minh cũng không mua kiểu dáng quá khoa trương, hẳn là dựa theo sở thích ăn mặc ngày thường của Thời Phi để mua.
Một chiếc áo thun trắng mặc lót bên trong, bên ngoài là áo sơ mi màu lam
nhạt, bên dưới là một chiếc quần jean thoải mái màu đen.
Người đẹp trai, thì mặc cái gì cũng được.
Sau đó hai người hóa trang sơ qua một chút, Thời Phi lấy hai cái râu giả
dán lên cho mình và Cố Việt Trạch, lại lấy ra hai gọng kính đen cho mỗi
người đeo lên, rồi lại thêm hai cái mũ lưỡi tra màu đen.
Nhìn
ngắm trong gương, không hài lòng với tượng mạo của mình cho lắm: "Không
được, mặt tôi quá non, dễ bị lộ. Phải đổi mới được."
Sau đó lại
bỏ râu giả ra, cầm đồ trang điểm vỗ vỗ quét quét trên mặt, làm cho làn
da vốn trắng nõn bị đen đi ít nhất ba tông, lại chấm một ít tàn nhang
lên.
Lần này thì vừa lòng rồi.
Cố Việt Trạch nhìn cậu tự
làm xấu mình, đau lòng nói: "Tôi có thể trực tiếp bao cả rạp chiếu phim, không cần cải trang vất vả như vậy."
Thời Phi cầm lấy mũ lưỡi
trai đội lên đầu rồi nói: "Vất vả gì đâu. Huống hồ xem phim cần phải có
không khí, nếu bao cả rạp chiếu phim, im ắng xem rất nhàm chán."
Chuẩn bị xong, Thời Phi nhấc tay lên, bày ra tư thế nam giới cùng nữ giới bước lên thảm đỏ.
"Vậy chúng ta xuất phát đi."
Cố Việt Trạch duỗi tay búng một cái lên trán Thời Phi, ánh mắt hiện lên cưng chiều: "Chỉ biết nghịch ngợm."