Cả ngày ở sân trượt tuyết, người chơi vui
nhất thật ra là Anne, bản thân Lương Tây Văn có công việc của mình,
tranh thủ giờ ăn, thư ký của Lương Tây Văn mang máy tính của anh tới.
Nguyễn Niệm thì không thích vận động, do vậy cùng Lương Tây Văn ngồi ở quán
cafe trong khu vực trượt tuyết, anh xử lý công việc, cô lướt web, cũng
khá hài hòa.
Mãi đến tối, hai người mới dẫn Anne đi ăn, giờ này
đưa cô bé về khó xử, vợ chồng Marquis vẫn chưa về, vì thế cả hai dẫn
Anne đi ăn bên ngoài, lúc này Nguyễn Niệm mới biết trò chơi ở trung tâm
thương mại tuy đã cũ nhưng vẫn có thể dùng để giết thời gian.
Lương Tây Văn đi mua xu, Nguyễn Niệm đựng xu trong một cái rổ nhỏ. Đây là
trung tâm game mới mở, có mấy chục loại máy, thú bông bên trong rực rỡ
muôn màu, nghe nói có rất nhiều thú bông độc nhất vô nhị, bởi vậy giới
trẻ cũng thường tới đây check-in.
Vào giờ này, lượng khách đã giảm bớt.
Anne vẫn còn hào hứng, cô bé dựa vào máy gắp thú bông, vừa nhìn liền nhìn trúng một con mèo thú bông.
Cô bé chơi mười mấy lượt vẫn chưa gắp được, Lương Tây Văn kiên nhẫn ở bên, cuối cùng cô bé chỉ đành nhờ Lương Tây Văn giúp đỡ: "Chú Lương, chú
giúp cháu gắp con thú bông kia được không?"
Nguyễn Niệm đưa cái
rổ, Lương Tây Văn nhét một xu vào khe, anh không ý kiến, khom người xác
nhận lại: "Con thú bông ở phía trước đúng không?"
"Vâng, con mèo đang nằm ngủ đấy!" Anne gật đầu, chờ mong nhìn anh.
Nguyễn Niệm đứng cạnh nhìn xung quanh, cô dựa vào máy gắp thú trước mặt nhìn
con gấu bắc cực bên trong, con gấu ngoan ngoãn nằm một chỗ, trên cổ buộc khăn quàng cổ ô vuông màu xám đậm.
Cô thoáng ngước mắt thì thấy
Lương Tây Văn hơi khom lưng, hôm nay phong cách của anh có hơi khác ngày thường, anh mặc áo khoác len dài màu đen, cổ quàng một khăn quàng cổ
màu xám đậm, quần tây đen bảnh bao, trông như người tan làm đi đón con.
Nguyễn Niệm đang cầm rổ xu, tự mình thử gắp con gấu bắc cực kia để giết thời gian, hoàn toàn không biết Lương Tây Văn đi tới.
"Muốn con đó à?"
Cô nghe giọng anh trước, cực kỳ gần, sau đó ngửi thấy hương nước hoa nhẹ
nhàng trên người anh. Thật kỳ lạ, hình như không phải hương nước hoa phổ biến, rất mát lạnh, vô tình lại là kiểu cô thích.
Nguyễn Niệm
ngẩng đầu, Lương Tây Văn cao hơn cô rất nhiều, từ góc độ này cô có thể
nhìn thấy góc mặt của anh, cổ áo sơ mi cài chỉnh tề, cà vạt sẫm màu thắt nút cổ điển, khăn quàng cổ vắt qua khuỷu tay.
Cô cụp mắt, cổ tay Lương Tây Văn có đeo đồng hồ, cô nhìn thấy thời gian.
7:20.
"Vâng... Chỉ là cảm thấy con gấu bắc cực kia rất đáng yêu." Nguyễn Niệm đột
nhiên mất tự nhiên, không khỏi căng thẳng. Anh ở quá gần cứ như đang ôm
lấy cô. Cô theo bản năng đứng thẳng lưng như muốn được gần ăn hơn.
Sau đó không cẩn thận...
Đầu cô đụng trúng cằm Lương Tây Văn.
"A, em xin lỗi, em không cố ý..."
Mặt Nguyễn Niệm lần nữa nóng lên, cô cảm thấy mình bắt đầu hư rồi, hệt như
trong tiểu thuyết, nam chính ngồi sau bàn thầm yêu trộm nữ chính hay
dùng cách túm lấy đuôi ngựa của nữ chính để vụng về thể hiện tình cảm
của mình.
Lương Tây Văn không nói gì, chỉ nâng tay trái che đầu cô như che chở cô, hoặc là xoa xoa giúp cô.
Nguyễn Niệm ngây ngốc khom người, một tay Lương Tây Văn che chở cô, một tay đặt lên tay cô di chuyển cần điều khiển.
Tay cô hoàn toàn chẳng còn sức lực cứ mặc cho anh hướng dẫn.
Trên pha lê phản chiếu dáng vẫn dáng vẻ túng quẫn của Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn đứng phía sau cô.
Trái tim cô đập điên cuồng, phải cố hết sức khống chế nhịp thở hỗn loạn,
nhưng cô vẫn không thể bỏ qua cảm giác lòng bàn tay anh đặt trên mu bàn
tay cô.
Khô ráo, ấm áp.
Mùi hương thanh mát như ngọn lửa
nhỏ bé chưa tắt dần bùng cháy, Nguyễn Niệm không dám nhìn anh, chỉ có
thể cố giữ bình tĩnh: "Con thú bông kia, chính là con gấu bắc cực quàng
khăn quàng cổ giống anh đấy."
Lương Tây Văn cười cười, anh chỉ cần gắp một lần là đã gắp được con gấu bắc cực đeo khăn quàng cổ.
Anh khom lưng lấy gấu bắc cực đưa cho cô.
"... Hình như có hơi ấu trĩ." Nguyễn Niệm nhận gấu bông, xúc cảm mềm mại hệt như hơi thở của anh còn lưu trên người vậy. Cô như đang tự nói bản
thân, lại như đang nói con gấu bắc cực này.
"Vậy anh ấu trĩ cùng em." Lương Tây Văn vẫn cười, "Đi thôi, đưa hai người về."
Nguyễn Niệm gật đầu, nhìn Lương Tây Văn đi tìm Anne, cô thế mà có cảm giác
không nỡ, thậm chí tại giây phút này, cô đột nhiên hiểu lời Lương Tây
Văn nói.
Mong chờ lần sau gặp lại anh.
Thì ra lúc còn chưa hiểu rõ đã bắt đầu chờ mong cho lần gặp sau.
Rời khỏi trung tâm thương mại, sức lực của cô bé Anne đã không còn, mệt mỏi không đi được, Lương Tây Văn thấy vậy liền cúi người bế cô bé lên.
"Hay là để em đi, anh cũng vất vả cả ngày rồi." Nguyễn Niệm hơi xấu hổ, chủ động hỏi anh.
Lương Tây Văn nghe thế liền đưa khăn quàng cổ trong tay và chìa khóa xe cho cô: "Vậy lấy cái này nhé!"
Một tay Nguyễn Niệm cầm túi, một tay nhận khăn quàng cổ của Lương Tây Văn,
một tay nhận khăn quàng cổ của Lương Tây Văn, khi ấy để tiện đậu xe,
Lương Tây Văn chọn đỗ xe ở dưới đất, Nguyễn Niệm nói: "Thế hai người chờ em bên đường, em lái xe tới được không?"
"Được." Lương Tây Văn không dị nghị, cẩn thận bế Anne chờ cô quay lại.
Chốc lát sau Nguyễn Niệm đã lái xe tới, sau khi dừng xe cô đi xuống, mở cửa hàng ghế sau, Lương Tây Văn khom người bế Anne vào.
Cô bé đã ngủ say, Nguyễn Niệm không yên tâm để một mình cô bé ngồi ở ghế sau nên đã ôm nó.
Lương Tây Văn lái xe đưa Anne về trước, trên đường anh gọi điện cho Marquis,
vợ chồng bọn họ cũng vừa mới về, lần này đến, Marquis chủ động ra mở
cửa.
Lương Tây Văn bế Anne đã ngủ, Marquis mời Nguyễn Niệm vào,
bọn họ còn chưa thay đồ, Marquis đang mặc áo lông màu xanh biển đỡ lấy
Anne.
"Uống ly trà rồi đi nhé?" Một người phụ nữ xuống lầu, trên
người mặc áo măng tô, cổ đeo chuỗi vòng trân châu, khuôn mặt hình thoi
xinh đẹp, hàng lông mi dài rất có cốt cách.
"Không cần đâu, chúng tôi phải về rồi."
"Hai người vất vả quá, sau này có gì cần giúp đỡ cứ việc nói với tôi và Marquis."
Người phụ nữ đi đến trước mặt bọn họ, dịu dàng cười nhưng lại khiến Nguyễn Niệm có chút đề phòng.
Khí chất này... Rất giống Quý Sương.
"Không uống trà thật sao?" Marquis sắp xếp cho con gái xong, quay lại, "Văn Y, pha trà đi."
"Không cần phiền phức như vậy, tôi phải đưa Nguyễn Niệm về." Lương Tây Văn khéo léo từ chối, "Hai người cũng đi ngủ sớm đi."
"À đúng rồi." Marquis tiến họ đến thang máy, trong lúc chờ, anh nghi hoặc
hỏi, "Mấy hôm trước Lục Thiệu Lễ muốn tôi chuẩn bị quà, Lương Tây Văn
cậu định kết hôn hả?"
Còn chưa dứt lời, Nguyễn Niệm đã sửng sốt, lặng lẽ nhìn Lương Tây Văn.
"Cậu cứ chuẩn bị đi." Lương Tây Văn cười cười, "Quà của cậu thì tôi nhận."
"Xem mắt rồi à?" Marquis không dám tin, "Với văn hóa phương đông thì hình
như chỉ cần ăn bữa cơm gặp phụ huynh là có thể kết hôn, trước đây mọi
người còn bảo cậu độc thân đến bốn mươi tuổi vẫn chưa cưới vợ."
Marquis còn duỗi tay: "Cậu lặng lẽ như thế là tốt đấy."
Nguyễn Niệm:...
Marquis bảo họ đợi một lát, bản thân trở về lấy một cái hộp.
Cái hộp trong suốt có nắp nhung đỏ, tay cầm bằng vàng, bên trên có thắt một cái nơ con bướm.
"Hôm nay tôi kể với Văn Y cậu sắp kết hôn, Văn Y đã chọn ít quà cho bà xã
tương lai của cậu, bao lì xì cũng ở bên trong, hi vọng vợ tương lai của
cậu sẽ thích." Nói rồi, Marquis đưa hộp quà cho Lương Tây Văn.
Nguyễn Niệm càng nghe mặt càng nóng, chỉ biết thầm mong Lương Tây Văn đừng ăn nói linh tinh.
Nhưng càng hy vọng điều gì việc đó càng không thể xảy ra.
Lương Tây Văn nhướng mày: "Cô Nguyễn cầm giúp tôi nhé?"
Nguyễn Niệm cúi thấp đầu như đà điểu: "Tự anh Lương cầm đi."
"Hết tay rồi."
"..." Nguyễn Niệm ngẩng đầu thì thấy một tay Lương Tây Văn cầm chìa khóa xe
và khăn quàng cổ, tay còn lại cầm thú bông gấu bắc cực của cô... Vừa rồi chúng rõ ràng đều đựng trong cùng một cái túi, không ngờ Lương Tây Văn
lại lấy ra.
Anh làm vẻ vô tội, trên lông mày và ánh mắt thậm chí
có ý cười nhàn nhạt, dưới ánh đèn vàng, biểu cảm của anh hết sức thoải
mái cứ như tuyết vào xuân không ngừng hòa tan, lại như ánh nến trong đêm dài vắng vẻ.
Nguyễn Niệm phải thừa nhận bản thân xấu hổ, nếu da mặt đủ dày, sợ là cô sẽ nhìn anh thêm vài giây.
Marquis không hề nghĩ nhiều, sảng khoái đưa cho Nguyễn Niệm: "Phiền cô Nguyễn một ngày rồi."
"Không sao." Nguyễn Niệm nhận lấy.
Cô nhìn thoáng vào bên trong hộp quà, mặt đỏ một giây.
Bên trong đa số đều là mỹ phẩm và đồ dùng cá nhân cao cấp.
Còn có một hộp bao cao su màu đỏ.
Dòng chữ Okamoto 0.01 vô cùng chói mắt.
Cứu mạng!
Nguyễn Niệm bỗng cảm thấy trên tay mình nặng tựa ngàn cân, mắt trông mong
thang máy mau tới. Lương Tây Văn và Marquis hàn huyên vài câu, thang máy vừa đến, Nguyễn Niệm lập tức chạy vào.
Lương Tây Văn bất lực đuổi theo, ấn lầu một: "Sao gấp thế?"
"Không không không..." Nguyễn Niệm tìm cái cớ, "Em muốn về nhà cho mèo ăn."
Lương Tây Văn không hỏi nhiều, chỉ nói hôm nay cô cũng ở ngoài cả ngày rồi, nhớ nghỉ ngơi sớm.
Khi xe chạy đến khu chung cư của Nguyễn Niệm, Lương Tây Văn dừng xe,
nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: "... Vậy ngày mai 5:30 chiều anh đến
dưới công ty em chờ em nhé."
"Vâng." Nguyễn Niệm thẹn thùng gật đầu, dường như có chuyện muốn nói nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
"Có gì em cứ nói đi." Lương Tây Văn kiên nhẫn chờ.
Về chuyện ngày mai.
Thật ra Nguyễn Niệm đã suy nghĩ nãy giờ.
Quý Sương đã nói với cô mục đích của bữa tiệc ngày mai, đó là cùng nhà họ
Lương thương lượng việc kết hôn của cô, nếu Lương Tây Văn chịu mở lời,
đối tượng đương nhiên sẽ không còn là Lương Hách Khiêm.
Cô hoàn toàn không ghét Lương Tây Văn, cô chỉ cảm thấy... Cô không hề hiểu anh.
Quý Sương từng nói có một vài khía cạnh tuyệt đối không thể phạm sai lầm,
bà nói khi đi học con không yêu đương, khi đi làm không chịu tạo các mối quan hệ, lần này về đối tượng kết hôn không phải mẹ giúp con tìm người
hiểu rõ tường tận sao? Ít nhất từ nhân phẩm, gia đình, tình hình kinh tế mẹ có thể chọn người tốt nhất cho con, Nguyễn Niệm, hôn nhân của con mẹ sẽ không theo ý con như việc học đại học đâu.
Nếu đối tượng biến thành Lương Tây Văn, Quý Sương sẽ càng vừa lòng.
Thật ra Nguyễn Niệm tán đồng lời Quý Sương nói.
Đi học không yêu đương.
Đi làm không bạn bè không xã giao.
Các mối quan hệ của Quý Sương đều là người có gia thế, dù gì Quý Sương cũng là một nhà ngoại giao với sự nghiệp thành công, con cái của bạn bè
không có ai kém.
Từ lúc cảm thấy đối tượng có khả năng sẽ biến thành Lương Tây Văn... Cô hoàn toàn không hề phản đối.
Chẳng qua đến từ tâm lý, cô cảm thấy mình vẫn chưa biết nhiều về anh.
"Hối hận rồi?" Lương Tây Văn vẫn hiền hòa hỏi.
"Không không... Chỉ là em cảm thấy em mình không hiểu rõ về anh, anh hình như
cũng không hiểu rõ về em." Nguyễn Niệm thẳng thắn, "Dù sao... Đây cũng
là chuyện lớn."
Lương Tây Văn nghiêm túc suy nghĩ, mấy giây sau
anh nói: "Vấn đề này ngày mai rồi nói, ngày mai anh sẽ cho em một câu
trả lời đầy đủ. Nhưng trước đó, anh có thể khẳng định anh có ấn tượng
tốt về em."
Nguyễn Niệm chớp mắt như đang chờ anh nói tiếp. Truyện Mạt Thế
Lương Tây Văn ho nhẹ: "... Em thì sao?"
"... Giống anh." Nguyễn Niệm nhỏ giọng, "Em cũng mong chờ được gặp lại anh."
"Trình tự phát triển chuyện này đúng là có hơi nhanh, nhưng Nguyễn Niệm à..."
Lương Tây Văn lựa chọn từ ngữ, lại cảm thấy có vài lời không tiện nói
thẳng, anh lại hắng giọng, giải thích, "Anh chưa từng ở riêng với người
khác giới như vậy nên lúc này anh có hơi ngại, nhưng dù gì anh cũng lớn
hơn em mười tuổi, theo lý anh nên mở lời trước..."
"Mở lời... Mở
lời nói gì..." Nguyễn Niệm bị anh làm cho căng thẳng, đặc biệt là lúc
vừa ngẩng đầu, không biết từ khi nào tai của Lương Tây Văn đã đỏ ửng, cô suy nghĩ miên man, "Không lẽ anh muốn... A, em còn chưa chuẩn bị tâm
lý."
"Gì cơ?" Lương Tây Văn sửng sốt, hai giây sau mới hoàn hồn,
nở nụ cười, "Không phải, anh muốn nói là trình tự của chúng ta đại khái
là được người nhà đồng ý trước, sau đó mới bắt đầu tìm hiểu và yêu
đương, trình tự sẽ không thiếu bước nào, nhưng trước đó chúng ta đều có
ấn tượng tốt về nhau, anh cảm thấy với mình... Như thế không hề quá đột
ngột. Em thì sao? Có cảm thấy đột ngột không?"
"Em cũng..."
"Nguyễn Niệm, em có thể nói thật với anh." Sợ cô căng thẳng mà nói bậy, Lương
Tây Văn nhẹ giọng, "Anh sẽ không khiến em khó xử, cũng không muốn làm em không vui, anh chỉ muốn nghe xem em nghĩ thế nào."
"Thì là... Em vốn không muốn kết hôn chỉ vì không muốn đối tượng kết hôn là Lương
Hách Khiêm, nên... Nếu là anh thì em sẽ suy nghĩ lại... À, Lương Tây
Văn, anh ngủ ngon, em về đây! Ngủ ngon!"
Nguyễn Niệm một hơi nói
hết, cuống quít mở cửa muốn xuống xe. Nhiệt độ trong xe khá cao, cô cảm
thấy cứ nói chủ đề này với Lương Tây Văn, nhịp tim của cô không chịu
nghe lời!
Nhưng nói xong, cô lại cảm thấy bản thân không lễ phép.
Nguyễn Niệm vòng về lại mở cửa xe, Lương Tây Văn vẫn giữ tư thế ngước mắt nhìn cô, không hề tức giận.
Nguyễn Niệm xấu hổ ho khan: "... Dưới công ty của em có tính phí đậu xe."
Lương Tây Văn:?
Nguyễn Niệm nhắm mắt: "Ngày mai gặp. Lương Tây Văn, anh chờ em đi rồi mới được cười em đấy."