Hôm nay là sinh nhật của Vu Cửu, sau khi giờ học buổi chiều kết thúc thì Lăng Thập liền tính đi tìm Vu Cửu, tổ chức sinh nhật cho chị mình, mà
Kỳ Dụ Tinh đã từng xem hồ sơ về Vu Cửu từ lâu cũng có cái quyết định
này.
Hai đứa không hẹn mà đã cùng chạm trán ở cổng trường trung học Bắc Quý.
Suốt từ khi gặp phải bạo lực học đường, Lăng Thập tất nhiên rất sợ đầu gấu
trường là Kỳ Dụ Tinh, phản ứng đầu tiên lúc nhìn thấy Kỳ Dụ Tinh chính
là trốn.
Kỳ Dụ Tinh cũng chẳng nhận ra được rằng mình đã bị người ta sợ một chút nào, ngược lại thì tay đút túi, thản nhiên mà đi về phía Lăng Thập, hỏi: "Cô là đang đi tìm chị của cô sao?"
Lăng Thập
buộc cái tóc đuôi ngựa dài, cơ thể gầy yếu bởi vì suy dinh dưỡng quanh
năm, vóc dáng bất quá cũng 1m5 có lẻ, đứng ở trước mặt Kỳ Dụ Tinh 1m75
thì có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng.
"Ừm...... tôi muốn đi mừng sinh nhật cho chị tôi."
Kỳ Dụ Tinh hơi ngước cằm, cô bé luôn luôn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách: "Tôi cũng đi, cùng nhau đi."
Lăng Thập: "......"
Kỳ Dụ Tinh có hơi bất mãn: "Thế nào? Cô không muốn sao? Chị ấy không chỉ là chị của cô, cũng là chị của tôi."
Lăng Thập vẫn không nói lời nào, nghĩ thầm: Chị của tôi đã có người em gái như cô vậy hồi nào, sao tôi không biết?
Kỳ Dụ Tinh kéo lấy tay áo của cô bé, nói với vẻ nôn nóng: "Đi chứ, đừng cứ ngây ngốc đó nữa."
"À."
Kỳ Dụ Tinh lấy ra chìa khóa xe từ trong túi của mình: "Ngồi xe của tôi đi."
Lăng Thập hơi nhìn cái chìa khóa xe được khắc logo hiệu lạ lẫm, trong lòng có chút thấp thỏm: "Cô có bằng lái sao?"
"Tháng tư tôi đã thành niên rồi, đương nhiên là có bằng lái!"
Lăng Thập hơi mở miệng, rồi lại cảm thấy kỳ quái. Người này còn lớn hơn chị
mình bảy tháng, sao còn làm em á? Này không đúng nhỉ, hay là vốn dĩ chưa phát hiện?
Lăng Thập đã đoán đúng. Khi xem hồ sơ của Vu Cửu, bởi vì quan niệm từ ấn tượng ban đầu, Kỳ Dụ Tinh đã tự động lướt qua năm
sinh của Vu Cửu, tầm mắt tự động tập trung vào ngày và tháng.
Mà Kỳ Dụ Văn thì hoàn toàn đã quên mất sinh nhật em gái mình, tất nhiên
cũng không phát hiện sự thật là Vu Cửu còn nhỏ hơn Kỳ Dụ Tinh mấy
tháng......
Lăng Thập ôm giữ túi của mình ở trong lòng, luống
cuống tay chân mà ngồi vào trong chiếc xe với nội thất xa xỉ này, chỉ lo một hành động nhỏ của mình sẽ liền làm hỏng thứ gì trong xe.
"Cô căng thẳng cái gì? Chúng ta đều là em gái của chị Vu Cửu, đương nhiên hai người chúng ta cũng là chị em."
Kỳ Dụ Tinh cong môi khẽ cười, khởi động xe, xe nháy mắt vọt đi giống như
tên bắn, Lăng Thập ở ghế phụ phía trước sợ tới mức lập tức gồng tay ở
đằng trước.
"Nhìn cô nhát gan như vậy, cũng chả có khí phách của chị Vu Cửu một chút nào."
Lăng Thập thu tay về, thoáng vén tóc mái trên trán mình, vẫn không nói lời
nào, cũng không biết Kỳ Dụ Tinh có hiểu lầm gì với chị của mình.
"Vì sao cô cũng không nói gì hết? Đúng rồi, chị ấy bảo tôi ở trường trông nom cô thật tốt, cô ở cấp lớp nào?"
"Lớp 1 năm nhất."
"Lớp trọng điểm à, xem ra cô còn là một học sinh giỏi, suýt chút nữa thì coi thường cô rồi. Cố gắng học tập, đến lúc đó tranh thủ thi đậu vào trường đại học Bắc Khai của chị ấy."
Lăng Thập thoáng ngó Kỳ Dụ Tinh
một cái, sao mà cảm giác như thân phận độc tôn của mình đã nhận được sự
khiêu khích? Người này còn thổi phồng chị của mình quá mức hơn mình, đó
rõ ràng là chị gái ruột của mình mà!
Kỳ Dụ Tinh thấy Lăng Thập là một hũ nút (người kiệm lời), nên không định nói chuyện thêm với cô bé nữa. Trường trung học rất gần
với đại học Bắc Khai, lái xe không đến ba phút liền đến rồi. Sau khi
dừng xe xong, liền đi đến cổng trường, chẳng nghĩ tới là đã gặp được một người ngoài dự liệu.
"Vãi lúa! Sao Kỳ Dụ Văn cũng ở chỗ này?"
Kỳ Dụ Tinh muốn trốn theo tiềm thức, bước chân vừa mới lùi về sau một bước thì liền nhớ tới hôm nay mình qua đây là hợp lý hợp pháp rồi, đã không
có trốn học, cũng không có làm chuyện xấu, mình sợ cái gì?
Ngược lại là Kỳ Dụ Văn, không yên ổn làm việc ở công ty, chạy đến đại học Bắc Khai để làm cái gì?
Kỳ Dụ Văn đứng ở bên kia, cứ thường hay phải xem đồng hồ đeo tay của mình
một cái, quản gia thân cận đứng ở một bên giống như một cây cột vậy.
Nhìn từ góc độ của Kỳ Dụ Tinh, có thể nhìn thấy loáng thoáng nụ cười
nhàn nhạt nơi khóe môi của quản gia.
Đây là đang làm gì?
Lăng Thập không rõ cớ sao dáng vẻ Kỳ Dụ Tinh sợ hãi nhường này, cô bé đeo cặp sách ra sau người: "Cô làm sao vậy?"
"Không có gì."
Lăng Thập nghiêng đầu, thoáng ngó Kỳ Dụ Tinh đứng đằng sau mình nửa bước.
Chuyện tới lúc này, cô bé vẫn rất không thích ứng như cũ, bèn thu tầm
mắt về, mím môi rồi gọi một cuộc điện thoại.
"Chị ơi, em đến cổng trường rồi, chị đang ở đâu đấy?...... À? Chị ở cửa Tây à, dạ dạ, vâng, vậy em qua đến liền."
Sau khi Lăng Thập ngắt điện thoại thì nói với Kỳ Dụ Tinh: "Chị ấy đã chạy tới đến cửa Tây rồi, chúng ta qua đấy tìm chị ấy đi."
"Thật tốt quá, chúng ta đi thôi."
Cửa Tây cách cổng chính này khá xa, Kỳ Dụ Tinh lại nổ máy xe của mình lần nữa, chở Lăng Thập đến cửa Tây, đi tìm Vu Cửu.
Bên kia sắp sửa đón một buổi sinh nhật vui vẻ hoà thuận, còn Kỳ Dụ Văn đứng ở cửa Bắc có thể nói là sầu não quá độ rồi.
"Cô cả à, chúng ta vào trong xe chờ đi, bên ngoài lạnh."
"Ừ."
Kỳ Dụ Văn xoay người đi vào xe của mình, hệ thống sưởi trong xe ngay lập
tức bao quanh đến. Cô ấy lấy ra một cái hộp để ở trong túi, những ngón
tay thon dài mở cái nắp ra, bên trong là một sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc.
Cô ấy đậy lại hộp "bộp" một tiếng, đầu ngón tay bấu giữ thật chặt: "Cô ta đây là đã cho tôi leo cây đúng không?"
Quản gia ngồi ở ghế lái, nhìn Kỳ Dụ Văn ở ghế sau thông qua gương chiếu hậu, ngập ngừng phút chốc mới nói: "Có thể là cô Vu có việc đột xuất."
Trong lòng quản gia lại nghĩ, đâu phải là cho leo cây? Có thể càng muốn
nghiêm trọng hơn một chút, chắc là Kỳ Dụ Văn bị lừa rồi. Nói rõ 6 giờ
gặp, nhưng hiện tại đã 7 giờ rồi.
Kỳ Dụ Văn suýt nữa thì nghiến
gãy răng, cô ấy chạy qua tới chúc mừng sinh nhật cho Vu Cửu với lòng tốt ý tốt, tuy rằng mục đích của cô ấy không trong sáng, nhưng cũng không
cho phép Vu Cửu lừa gạt cô ấy như vậy.
"Có phải gọi cú điện thoại cho cô ấy không?"
Kỳ Dụ Văn ngẫm nghĩ, rồi vẫn lấy di động ra, bấm số điện thoại của Vu Cửu, vậy mà còn gọi được rồi?
"Vu Cửu, cô còn dám tiếp điện thoại của tôi à?"
Vu Cửu bên kia thỉnh thoảng có tiếng còi xe, Kỳ Dụ Văn đen mặt rồi: "Cô đang ở ngoài?"
Vu Cửu không trả lời, ngược lại là dùng âm thanh mỏng manh yếu đuối mà
nói: "Trùng hợp lạ kỳ, cô nói xem chuyện này có khéo hay không? Tôi bị
bệnh rồi."
Tay Kỳ Dụ Văn gác ở trên tay nắm cửa xe: "Bị bệnh rồi? Ra đây tôi mang cô đi bệnh viện."
"Không được, tôi đây là tâm bệnh!"
Kỳ Dụ Văn thoáng ngẩn người, lúc này mới phản ứng kịp rằng Vu Cửu lại đang lừa cô ấy, lại thu tay về đặt ở trên đùi mình: "Tâm bệnh? Tôi thấy là
đầu óc cô có bệnh, mặc kệ là cô bị bệnh thật hay bệnh giả, cho cô mười
lăm phút để ra đây."
"Được, mười lăm phút."
Nói xong Vu Cửu thì liền cúp điện thoại rồi.
Kỳ Dụ Văn ngược lại cũng chả tức giận, nếu Vu Cửu đã hứa hẹn xuất hiện
trong mười lăm phút, vậy cô ấy liền cho Vu Cửu một cơ hội.
Mười lăm phút sau......
Cổng trường vẫn chẳng có bóng dáng Vu Cửu như cũ, Kỳ Dụ Văn đã lại gọi một
cuộc điện thoại qua đến, còn chưa mở miệng liền nghe Vu Cửu nói: "Tôi
đang định gọi điện thoại cho cô, tôi vừa mới té ngã trên nền tuyết, nên
tôi về ký túc xá thay quần áo rồi, cô chờ thêm một chút."
"......"
Vu Cửu lại cúp điện thoại nữa.
Quản gia thoáng nở nụ cười, lần này rốt cuộc có thể xác định là Vu Cửu đang đùa bỡn Kỳ Dụ Văn rồi.
Tất nhiên Kỳ Dụ Văn cũng nhận ra, dường như có gân xanh nổi lên trên trán,
hùng hổ mà mở cửa xe ra, tiếp đó cửa bị quăng vào một cách hung hăng,
nói với quản gia: "Đi, đi ký túc xá của cô ta, lần này không cho cô ta
một bài học thì tôi không phải họ Kỳ."
"Vâng."
Kỳ Dụ Văn
mò đến ký túc xá của Vu Cửu suốt cả một đường, đúng lúc Vu Cửu vừa mới
trở về từ bên ngoài. Thời tiết rét lạnh khiến cô rụt cổ lại, đang cắm
đầu đi vô hướng ký túc xá một cách kém sang, trong lòng còn không quên
tính toán đợi chút lừa gạt Kỳ Dụ Văn như thế nào.
"Vu Cửu!"
Lưng Vu Cửu chợt cứng đờ, sao cứ khéo như vậy? Làm như không biết đi.
"Cô còn giả bộ? Vừa rồi cô đứng hình, tôi thấy cả rồi."
Kỳ Dụ Văn bước vội, đuổi theo cô, túm lấy nón áo lông vũ của cô một phen, hỏi: "Cho tôi leo cây vui lắm sao?"
Vu Cửu bị ép phải dừng bước chân lại, mặt không đỏ, tim không thót mà nói: "Tôi không có cho cô leo cây, tôi đã quên mang đồ, vừa lúc phải về ký
túc xá lấy, nào ngờ đâu là cô tới liền rồi."
Kỳ Dụ Văn cười lạnh lùng, nói trào phúng: "A, quên mang đồ, là cô đã quên mang theo lương tâm chứ nhỉ?"
Vu Cửu thoáng cười một chút với vẻ thích thú xấu xa, quay người qua phất
tay Kỳ Dụ Văn ra, rồi dứt khoát nhận: "Là một người bình thường cũng
biết tôi sẽ không cùng ra ngoài với cô, cô còn tin là thật rồi?"
"Là một người bình thường cũng sẽ không làm như thế giống cô!"
Lần đầu tiên Kỳ Dụ Văn bị một người lừa gạt như vậy, vừa nghĩ tới việc mình ngu ngốc chờ ở bên ngoài, liền cảm thấy bị sỉ nhục.
Cô ấy nhìn thấy mũi của Vu Cửu bị lạnh đến đỏ bừng, liền túm lấy tay cô đi về hướng xe của mình: "Đời này chưa từng có một ai cho tôi leo cây, Vu
Cửu cô còn là người đầu tiên đấy."
Vu Cửu hiện tại không ổn vì lạnh, sức lực cũng không dùng được, chỉ có thể đi theo Kỳ Dụ Văn.
Tới cạnh xe rồi, Kỳ Dụ Văn kéo cửa xe ra, tóm Vu Cửu vào trong xe: "Vu Cửu, cô thành công rồi, cô đã chọc giận tôi thành công."
Tay Vu Cửu chống đỡ thân thể lạnh lẽo kiệt sức của mình: "Nếu như tôi là
một cái cây, thì tôi đây nhất định gieo vào trong tay cô, bởi vì cô thật quê mùa (*)."
(*) Ở đây là chữ thổ 土: có nghĩa là đất, từ lóng là quê mùa.