Lúc Vu Cửu tỉnh lại thì Kỳ Dụ Tinh cùng Qua Kim Vũ đứng ở bên giường, Kỳ Dụ Tinh còn đang ôm một em bé trong lòng.
Qua Kim Vũ vội vàng ngồi ở rìa giường, giống như là nhìn thấy mẹ già nằm
liệt giường nhiều năm rốt cuộc đã tỉnh lại, nói với vẻ mừng vui kinh
ngạc: "Vu Cửu, rốt cuộc cô tỉnh rồi!"
Kỳ Dụ Tinh ôm em bé chạy
đến bên còn lại kia ngồi xuống, dùng y kiểu giọng điệu mừng vui bất ngờ
mà nói với em bé: "Bé à, mẹ con tỉnh rồi, mau nhìn đi."
Vẻ mặt Vu Cửu cứng đờ, nhìn em bé khoảng tầm hai tuổi trong lòng Kỳ Dụ Tinh kia, rồi rơi vào tuyệt vọng......
"Tôi đã hôn mê cmn lâu như vậy à?!"
Vu Cửu từ trên giường bò dậy, nhìn em bé này lâu thật lâu mà vẫn không bình tĩnh được, cũng muốn văng tục chửi thề rồi.
Em bé trong lòng Kỳ Dụ Tinh muốn chui đến trong lòng Vu Cửu, Vu Cửu ngơ
ngác mà ôm bé vào trước ngực, luôn cảm thấy cái mình ôm chính là bom, mà không phải em bé: "Dụ Văn đâu?"
Qua Kim Vũ vịn một tay lên giường, nói: "Cậu ấy ở công ty làm việc, còn có thể ở đâu?"
Đôi mắt Vu Cửu đờ đẫn, em bé trong lòng ôm cổ Vu Cửu, mà cô thì cứ tựa như
một món đồ chơi, để mặc em bé kéo quần áo của cô, hôn mặt cô.
Kỳ Dụ Tinh cùng Qua Kim Vũ ngoảnh đầu đi, nín cười nín đến mức bụng cũng đau cả rồi.
Lúc này, một cô gái thoáng gõ cửa phòng bệnh, lịch sự lễ độ mà nói: "Bác sĩ Qua à, làm phiền mọi người rồi, tôi mang em bé đi trước đây."
Qua Kim Vũ cười, gật gật đầu: "Được, không có gì."
Cô gái đi vào tới, rồi ôm em bé trong lòng Vu Cửu đi, cũng hơi gật đầu lịch sự với Vu Cửu rồi liền rời đi.
Sợi dây rớt đứt trong đầu Vu Cửu đã được nối lên lại, trừng mắt mà nhìn vào Qua Kim Vũ: "Cô gạt tôi! Dụ Văn đâu?"
Qua Kim Vũ ôm đôi tay trước ngực, nụ cười hứng thú xấu xa vẫn còn ở trên mặt: "Ở phòng bệnh đấy."
Vu Cửu nhanh chóng xuống giường, vừa mang giày vừa nói: "Hai người đúng là 'vải thưa chùi đít, còn 'giở trò' (*) với tôi'."
(*) chỗ này chính xác là 漏一手 (lòu yī shǒu): rỉ ra tay một cái. Đây cũng là
đồng âm của cụm 露一手 (lòu yī shǒu), có nghĩa là thể hiện tài năng ở một
mặt nào đó. Để giữ nguyên ý nghĩa mà vẫn mang ý của cụm đồng âm thì mình để ở đây là 'giở trò' và chú thích ra rõ hơn.
Có vệ sĩ nhà họ Kỳ ở ngay cửa, trông thấy Vu Cửu thì liền dẫn cô đi đến phòng bệnh của Kỳ Dụ Văn.
Giờ Kỳ Dụ Văn đã sinh nở xong, đang nghỉ ngơi trên giường bệnh, ở nơi khuỷu tay còn có một bé sơ sinh mới ra đời đang ngủ.
Kỳ Tử Đồng ngồi ngay trên giường sát bên, vẫy vẫy tay với Vu Cửu.
Vu Cửu đi qua đến hướng bà ấy, thì lỗ tai lập tức bị véo lấy: "Con cái cũng sinh xong xuôi rồi cô mới tỉnh?"
"A a a đau đau đau!"
Vu Cửu che miệng thật chặt, không dám kêu quá lớn tiếng, quấy rầy một lớn một nhỏ kia nghỉ ngơi.
Kỳ Tử Đồng buông tay ra, rồi thở dài bất đắc dĩ. Suy cho cùng thì Vu Cửu
không phải là cố ý, cũng té đến rất thảm, một cái đầu đang yên đang lành lại bị thương hết ba lần.
Vu Cửu quay đầu lại nhìn nhìn Kỳ Dụ
Văn, sắc mặt tái nhợt làm hốc mắt Vu Cửu lập tức đỏ hết nửa vòng, thấp
thỏm đến độ nói lắp: "Cô...... cô ấy sinh được thuận lợi chứ?"
Kỳ Tử Đồng kéo Vu Cửu đến ngồi xuống bên cạnh mình: "Cũng không tệ lắm,
điều dưỡng được tốt trong thời gian mang thai, chỉ là trước khi tiêm (làm) 'không đau' thì đã bị giày vò một tí."
Vu Cửu thoáng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ mãi nghĩ mãi rồi lại ôm mặt cúi đầu
xuống với vẻ xót xa ân hận, thống khổ mà nói: "Con cũng quá ngu ngốc
rồi, thế mà đã để vuột mất thời khắc quan trọng như vậy."
Lúc này, em bé trong lòng Kỳ Dụ Văn thoáng khóc ra tới, không chỉ đã dọa phải Vu Cửu, còn đánh thức với Kỳ Dụ Văn rồi.
"Ô đệt, sao khóc rồi?"
Kỳ Dụ Văn mở mắt ra, có chút phiền lòng. Cho dù đứa bé là do cô ấy sinh
ra, nhưng hiện tại thì thực sự chưa thể nói là tình cảm gì.
Lúc đang định lật cái người ngủ tiếp, thì liền trông thấy Vu Cửu ngồi xổm mép giường, đang nhìn mình với mắt tha thiết mong chờ.
Đôi mắt Kỳ Dụ Văn chợt nóng lên, chóp mũi bỗng nhiên trở nên đỏ, tủi thân
nén ở trong lòng kiểu giống xả lũ rồi vậy, không rảnh lo đến em bé khóc
thút thít trong lòng, mà thoáng vươn tay về phía Vu Cửu.
Vu Cửu mau mau dắt lấy tay Kỳ Dụ Văn, Kỳ Tử Đồng bế em bé khóc ầm ĩ không ai quan tâm lên để dỗ.
"Có đau không?"
Kỳ Dụ Văn hơi lắc đầu, đặt tay Vu Cửu tới bên gương mặt mình, khẽ cọ: "Đầu cô có đau không?"
Trán Vu Cửu đắp một miếng băng gạc, đến bây giờ nhớ lại đến một chút cú Vu Cửu té phải hôm qua thì vẫn là sợ hãi không thôi.
"Chẳng đau bằng nửa phần của cô."
Một cái tay khác của Vu Cửu lau đi nước mắt nơi khóe mắt Kỳ Dụ Văn, tự
trách, áy náy. Tình trạng yếu ớt hiện tại của Kỳ Dụ Văn giống như là mấy nhát dao thọc vào ngực, mỗi một nhát đều đang trách cứ sự thiếu trách
nhiệm của cô, giọng nói của Vu Cửu không khỏi nghẹn ngào hơn: "Xin lỗi,
tôi thật không đáng tin cậy rồi......"
Vẫn là lần đầu tiên Kỳ Dụ Văn nhìn thấy Vu Cửu khóc. Vốn nên đau lòng, lại thoáng bật cười thành tiếng: "Cô khóc cái gì?"
Vu Cửu cúi đầu, chùi nước mắt ở mu bàn tay Kỳ Dụ Văn, chẳng mấy chốc thì
viền mắt lại ướt rồi. Cô dứt khoát không lau nữa, để mặc nước mắt chảy
xuôi.
"Chẳng muốn khóc, chỉ là hối hận quá rồi. Kết hôn thì quên mất, còn bỏ lỡ thời điểm cô sinh đẻ nữa."
Sao đời người có thể quái đản lại hoang đường thế này!
Tầm mắt Kỳ Dụ Văn quây lấy Vu Cửu thật chặt. Trước giờ cô ấy cũng không
biết, Vu Cửu rơi nước mắt sẽ làm cô ấy rung động như vậy.
Cô ấy chắc không phải là biến thái nhỉ?
Kỳ Tử Đồng đứng ở bên cạnh cố gắng hết sức không quấy rầy đến hai người
kia, em bé trong lòng thì lại không vui vẻ, vừa mới được dỗ yên thì lại
khóc ra tới rồi.
Lúc này Vu Cửu mới nhớ tới mình còn có một đứa con.
"Sao bé khóc rồi?"
Kỳ Tử Đồng gọi bảo mẫu bên ngoài vào tới pha sữa bột cho bé bi, bấy giờ Vu Cửu mới hiểu được, thì ra là đói rồi.
Vu Cửu thoáng chùi nước mắt, khẽ vỗ tay Kỳ Dụ Văn: "Tôi đi nhìn em bé chút?"
Kỳ Dụ Văn chẳng một lời, tay không bằng lòng buông ra, đã nói câu trả lời
cho Vu Cửu biết. Vu Cửu thoáng cười một chút, đành phải thôi: "Không
nhìn nữa, nhìn cô."
Kỳ Tử Đồng cảm thấy buồn cười, sau khi sinh con xong thì Kỳ Dụ Văn lại càng dính người hơn.
Sau khi bảo mẫu pha xong sữa bột, Kỳ Tử Đồng vừa đút cho bé, vừa hỏi Kỳ Dụ Văn: "Thật sự không nuôi con bằng sữa mẹ sao?"
Kỳ Dụ Văn thoáng "vâng" một tiếng, tiếp theo đã lại bổ sung một câu giống như là muốn nói với Vu Cửu vậy: "Đau lắm rồi."
Người cô ấy vốn chính là sợ đau, hôm qua cho bú sữa mẹ một lần thì suýt chút
nữa cô ấy bị đau chết. Vì thế, cô ấy đã quyết đoán từ bỏ nuôi con bằng
sữa mẹ. Cô ấy vẫn chẳng vĩ đại đến độ dùng đau đớn của mình đổi lấy nuôi bằng sữa mẹ cho con.
Đầu mày Vu Cửu chợt nhíu, nhìn em bé vừa
uống sữa bột vừa ưm a bên kia với vẻ ghét bỏ: "Đau? Còn sẽ đau à? Đậu
xanh, uống sữa bột chút là được rồi, dù sao thì hiện tại sữa bột làm
được cũng không kém so với sữa mẹ."
Kỳ Tử Đồng cũng muốn nghi ngờ rằng đứa bé là đã được nhặt về, hai bà mẹ đều không để tâm như vậy. Có
điều, đứa bé không phải là của bà ấy, bà ấy cũng chả có tư cách gì.
"Hai đứa đã nghĩ xong tên em bé hay chưa?"
Vu Cửu là một vẻ mặt không để ý: "Con vô văn hóa."
Giờ Kỳ Dụ Văn đâu có tâm trạng đặt tên cho con, im lặng không lên tiếng mà chơi với ngón tay của Vu Cửu.
Kỳ Tử Đồng lại đặt tầm mắt nơi Vu Cửu: "Vu Cửu, đang học chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc, lấy cái tên thì không khó nhỉ?"
Vu Cửu đã thờ ơ nói một cái tên: "Kỳ Bát." (số 8:v)
Kỳ Tử Đồng: "......"
"Kỳ Hài Tử." (em bé)
"Kỳ Anh Nhi." (bé sơ sinh)
"Kỳ Bảo Bảo." (em bé/cục cưng)
"Kỳ Ái Khốc." (ưa khóc)
"Kỳ Tùy Tiện."
Kỳ Dụ Văn đã chõ vào một câu: "Kỳ Phiền Nhân." (thấy phiền)
Kỳ Tử Đồng: "......"
Kỳ Dụ Tinh đột nhiên lú đầu ra tới từ ngoài cửa, giơ tay lên nóng lòng muốn thử: "Để con để con, con biết."
Nghe xong một loạt cái tên không đáng tin cậy kia, thì ánh mắt Kỳ Tử Đồng
nhìn Kỳ Dụ Tinh nhiều thêm vài phần mong đợi, trông chờ cô sinh viên
cũng học Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc giống vậy này có thể nói ra một
cái tên hay.
"Kỳ Tinh Tinh." (những ngôi sao)
Kỳ Tử Đồng nghẹn lời hết chốc lát: "...... con đi về học bài (cũng có nghĩa là đọc sách) đi."
Qua Kim Vũ cũng đã qua đây, dựa vào khung cửa, ngón tay xuôi dọc xuống theo sống mũi, làm bước chuẩn bị màu thật màu, cái tên nói ra đến lại khiến
người ta cực sốc.
"Kỳ Kiên Cường, đứa nhỏ này trải qua nhiều trắc trở như vậy không dễ dàng mà sinh ra được, tớ cảm thấy Kỳ Kiên Cường không tồi."
Vu Cửu thoáng đảo mắt trợn trắng một cái: "Thôi bỏ đi, còn không bằng của tôi đâu."
Hiện trường đám gà mờ mổ nhau cỡ lớn, Kỳ Tử Đồng lấy di động của mình ra, tính mời một cao tăng lấy một cái tên hay.
Lăng Thập lững thững tới muộn đã đến đứng bên cạnh Kỳ Dụ Tinh, dùng giọng
nói trong trẻo rõ ràng của cô bé nói ra một cái tên: "Kỳ Tuân (*), hy
vọng bé nhã nhặn, ngoan ngoãn."
(*) Tuân (恂): cung kính, thành thật, nghiêm túc, thông đạt (theo Từ điển Hán Nôm & vtudien)
Người nghe thương tâm, kẻ thấy rơi lệ, chênh lệch (trình độ) văn hóa giữa người với người thật sự rất lớn.
Kỳ Tử Đồng nhìn Lăng Thập với vẻ tán thưởng, thầm nghĩ rốt cuộc có một
người bình thường rồi: "Vậy cứ cái tên này rồi đi, Vu Cửu, Dụ Văn, hai
đứa có ý kiến không?"
Vu Cửu đương nhiên không có ý kiến, tên
Lăng Thập đặt thì cô trăm phần trăm đồng ý. Kỳ Dụ Văn thì vốn đã không
để tâm đến tên của đứa trẻ, dù cho thật sự đặt tên gọi là Kỳ Anh Nhi hay là Kỳ Bát thì cô ấy cũng không nói thêm lời nào.
Kỳ Dụ Văn sinh
con xong còn chưa được 24 tiếng, thân thể vẫn chưa khôi phục, lại ngủ
thiếp đi trong tiếng nói chuyện phiếm của mọi người rồi. Sau khi nhận ra thì mọi người đã yên lặng xuống hết, Vu Cửu cũng cẩn thận dè dặt mà bỏ
tay Kỳ Dụ Văn vào trong chăn.
"Được rồi, tôi đến xem khỉ con (*) xấu xí này chút."
(*) Khỉ con: 猴子(hóu zi), là từ lóng đọc trại đi của em bé: 孩子(hái zi)
Vu Cửu vừa vào cửa thì đã nhìn thấy mặt mũi em bé ngay. Không thể không
nói, đứa bé mới sinh ra thật sự rất xấu, gien tốt đẹp từ hai người mẹ
cũng chẳng có thể hiện ra nửa phần ở cái giai đoạn này một chút nào.
Kỳ Tử Đồng cẩn thận từng li từng tí đưa đứa bé đến trong lòng Vu Cửu. Thời gian khi Kỳ Dụ Văn mang thai thì Vu Cửu đã học cách ôm em bé như thế
nào từ sớm rồi, hiện tại lại cũng thuận buồm xuôi gió.
Em bé vẫn
đang luôn ưm a trong lòng, vừa vào đến trong lòng Vu Cửu thì liền yên
tĩnh lại, rất mau thì ngủ mất tiêu trong lòng cô rồi.
"Em bé để ở chỗ nào? Dù sao cũng không nuôi bằng sữa mẹ, vậy cứ đưa bé về nhà đi, tránh kẻo làm ồn đến Dụ Văn."
Kỳ Tử Đồng thoáng do dự một chút, rồi thì vẫn chấp nhận. Kỳ Dụ Văn cũng
không có ý gần gũi với đứa bé này bao nhiêu, để bé cách xa một chút thì
ngược lại Dụ Văn sẽ vui vẻ hơn một tí.
Vì thế, thành viên mới Kỳ
Tuân còn sớm xuất viện sớm hơn Kỳ Dụ Văn. Mấy ngày sau đó, Vu Cửu cực
nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn mà ở bên cạnh Kỳ Dụ Văn trong
bệnh viện, chu đáo tỉ mỉ.
Hôm xuất viện ấy, Kỳ Dụ Văn mặc một áo
khoác ngoài màu đen, bên trong phủ áo cardigan màu trắng, thân dưới là
một chiếc quần màu đen, phong cách bà chị ngầu lòi vẹn phần, hoàn toàn
nhìn không ra là một người phụ nữ vừa mới sinh con xong chưa được mấy
ngày.
Mấy ngày nay không có Kỳ Tuân khóc ở bên tai cô ấy, với lại Vu Cửu thì ở bên cạnh, nên thân thể Kỳ Dụ Văn hồi phục rất mau.
Sau khi ngồi lên xe, rất nhanh thì Vu Cửu dựa vào vai Kỳ Dụ Văn ngủ mất rồi.
Có lẽ là quá áy náy, mấy ngày nay Vu Cửu vẫn luôn căng thẳng thần kinh,
làm việc gọn gàng ngăn nắp, không có nảy sinh nửa điểm sai lầm.
Chất lượng giấc ngủ của Vu Cửu vẫn luôn rất tốt, bây giờ ban đêm Kỳ Dụ Văn
vừa hơi động đậy một cái thì sẽ tỉnh lại liền, cho dù có vài bảo mẫu,
người phụ chăm nom, người làm cũng đang chăm sóc cùng một lúc. Cô cũng
không dám lơi lỏng nửa phần, sợ lúc Kỳ Dụ Văn cần cô thì cô lại không có mặt.
Kỳ Dụ Văn hơi nghiêng người, ôm Vu Cửu vào trong lòng, để
tiện cô có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút, trong lòng đã tính không cho phép Vu Cửu tiếp tục chăm sóc cô ấy thêm nữa.
Sức khỏe của Vu
Cửu vẫn luôn là một cái dằm trong lòng Kỳ Dụ Văn. Dẫu cho điều dưỡng như thế nào, thì các mục chỉ số cơ thể (*) chính là không đi lên được, ngay cả Qua Kim Vũ cũng bất lực.
(*) tức BMI (Body Mass Index) Chỉ số BMI chuẩn được tính dựa trên chiều cao và cân nặng, áp dụng cho nam
và nữ trưởng thành. (theo vinmec)
Kỳ Dụ Văn đều vẫn luôn sợ Vu Cửu sẽ rời bỏ mình quá sớm, đâu nỡ để Vu Cửu nhọc nhằn vất vả thêm nửa phần.
Sau khi về đến nhà thì Vu Cửu vẫn chưa tỉnh. Giờ thân thể Kỳ Dụ Văn không
thuận tiện, chỉ có thể bảo Kỳ Dụ Tinh tới cửa đón, bế Vu Cửu về phòng
nghỉ ngơi.
Tất nhiên Kỳ Dụ Tinh không có ý kiến. Sau khi ôm Vu
Cửu xuống xe, cô bé lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỳ Dụ Văn, trong
mắt biểu lộ ra lo lắng cùng khó ngờ dày đặc: "Sao chị Vu Cửu nhẹ như
vậy? Cảm giác cũng chả có trọng lượng gì."
Kỳ Dụ Văn mím môi, ánh mắt sâu thẳm: "Đi thôi."
Kỳ Dụ Tinh không nói gì nữa, sau khi bế Vu Cửu về phòng thì đi rồi.
Kỳ Dụ Văn thay quần áo xong rồi cũng lên giường, ôm Vu Cửu vào trong lòng, thiếp ngủ cùng cô.
Sau đó, Vu Cửu được sắp xếp ở một phòng ngủ khác, tuân thủ nghiêm ngặt chế
độ chăm sóc tới-chín-về-năm (*), thời gian còn lại thì cưỡng chế nghỉ
ngơi, không cho phép cô trông coi bên cạnh.
(*) tức đi học/đi làm lúc 9h giờ, tan ca/tan học lúc 17h.
Vu Cửu nhìn thấy Kỳ Dụ Văn mặt nặng mày nhẹ, cũng không dám nói gì nữa, có điều cô cũng không rảnh xuống được một chút nào.
Mấy ngày mới sinh ra, Kỳ Tuân không có cảm giác an toàn sẽ khóc ầm ĩ một
tí, hiện tại đã yên tĩnh được rất nhiều. Đói đã có người cho ăn, tè ị đã có người thay tã, hoàn toàn không còn lý do muốn khóc nữa.
Không ầm ĩ không quấy phá, nên Vu Cửu hết sức vui vẻ đi ghẹo chọc em bé.
Vu Cửu ghé vào phía trên nôi em bé, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trên đôi
má bé: "Sau này nhớ phải gọi ta là chị, đừng kêu ta là mẹ, dẫu gì thì ta còn trẻ thế này."
Lúc đang ghẹo đến hứng lên, thì một giọng nữ lành lạnh vang lên bên tai Vu Cửu: "Vậy cô muốn kêu tôi là mẹ sao?"
Vu Cửu thoáng dừng một chút, quay đầu lại nhìn Kỳ Dụ Văn. Áo ngủ hơi rộng rãi, khom eo xuống tới thì lộ ra khoảng lớn ngực.
Vu Cửu hơi mím môi, giơ tay ấn giữ cổ áo Kỳ Dụ Văn, rồi nói một câu với hàm ý sâu xa: "Lộ hàng rồi, mẹ à ~"