Vì đã có điểm đột phá, nên Kỳ Tử Đồng điều tra chuyện bỏ thuốc trong đêm sinh nhật ấy của Kỳ Dụ Văn hết sức thuận lợi, kết quả này chẳng sai so
với suy đoán của Qua Kim Vũ, chuyện này đã từ phỏng đoán tới bước xác
nhận cuối cùng.
Ngoài cái này ra, thì Kỳ Tử Đồng với cách làm
việc hung hăng tàn nhẫn không có buông tha cho bất cứ một người nào, còn đã tiện thể cho thu mua tập đoàn họ Hàn.
Cái công ty bất lương
này sản xuất loại thuốc đó, còn lưu truyền ra ngoài dùng ở trên người Kỳ Dụ Văn và Vu Cửu, quả thực là tội ác tày trời.
"Bà chủ à, gần
đây cô Vu bị cô cả Lâm bí mật đưa ra nước ngoài rồi, hiện tại ý chí tinh thần cô cả nhà ta sa sút, tình hình không tốt lắm."
Kỳ Tử Đồng
cũng ưu sầu, ngặt nỗi giờ cũng còn chưa tra được Vu Cửu ở đâu. Nếu bà ấy biết, thì dù cho không cần thanh danh nữa cũng phải đi cướp Vu Cửu về
lại cho Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Tử Đồng đâu biết dỗ người, bèn đưa hồ sơ điều tra trên bàn cho quản gia, nói: "Cho con bé nhìn xem cái này trước?"
Quản gia hơi ngẩn ra, cho dù không xem cái này thì Kỳ Dụ Văn cũng biết đứa
bé là của Vu Cửu, bản hồ sơ này đúng thực tế thì chẳng cần thiết gì.
Nhưng ông ấy không thể dìm mặt mũi Kỳ Tử Đồng, bèn nhận tới, nói:
"Vâng."
Sau khi quản gia đi, vốn Kỳ Tử Đồng định gọi một cuộc
điện thoại cho Lâm Thiên Nguyên, nhưng suy nghĩ lần nữa thì lại phát
hiện không thể làm như vậy.
Vỏ mặt nạ dịu dàng hiền lành của Lâm
Thiên Nguyên đã xé xuống rồi, rốt cuộc trong lòng dạ bẩn thỉu cỡ nào thì Kỳ Tử Đồng còn chưa kê ra được. Nếu để Lâm Thiên Nguyên biết được Kỳ Dụ Văn mang thai đứa con của Vu Cửu, thế thì nguy cơ của Kỳ Dụ Văn liền
tăng thêm một phần.
"Lâm Thiên Nguyên......"
Kỳ Tử Đồng
lấy tượng Phật bên cạnh qua. Lúc trước nhớ đến Lâm Thiên Nguyên là con
của Vu Cập Thanh, nên đã bao dung biết bao nhiêu với cô ta, không nghĩ
tới cô ta thế mà động lên tới trên đầu Kỳ Dụ Văn rồi.
"Đúng là giống ba của nó rồi."
Không phải thứ tốt lành.
——
Bắc Âu, nước N.
Người hầu gái ở tầng trệt đang làm vệ sinh, cô gái kia nghe thấy tiếng bước
chân nơi cầu thang, liền quay đầu lại thoáng nhìn, thấy là Vu Cửu thì
liền cười cười: "Cô Vu à, có chuyện gì sao?"
Vu Cửu cũng cười,
trên cánh tay giấu sau người đang quấn một sợi dây ngắn, giọng điệu bình thường lại quen thuộc dần: "Trong nhà có kem chứ?"
"Có, tôi đi lấy cho ngài."
Vu Cửu đi theo phía sau cô gái kia, thừa dịp khi cô ấy ngồi xổm xuống đi
lục lọi ngăn đông thì cánh tay thoáng giũ một chút, dây tuột ra, sợi dây kia lập tức đã tròng vào cổ cô gái nọ, thắt chặt thật mạnh.
"Ặc —— cô Vu......"
Người hầu gái bị sợi dây thít chặt đến trợn trắng mắt, cánh tay mảnh khảnh
tóm vào sợi dây không dùng được tí ti sức lực nào, chân còn đang đạp
lung tung, tủ lạnh phát ra từng tiếng từng tiếng vang rền đục.
Vu Cửu sợ tiếng động to quá, vội nghiến chặt răng, nâng một chân lên tới
giẫm lên trên vai người kia, mãi đến khi làm cho người kia hôn mê rồi
mới buông tay.
"Mệt quá."
Vu Cửu không xác định được bên
ngoài có còn người của Lâm Thiên Nguyên hay không, bèn đã bỏ sức ba bò
chín trâu kéo người hầu gái này vào kho, lại về tới trên lầu, ngó ngó ra hướng ngoài.
Bên ngoài có hai người vận com-lê màu đen đang đứng, khuôn mặt người Á Đông, trông có vẻ là vệ sĩ.
Nghe nói người Á Đông nhìn người phương Tây đều cùng một dạng, Vu Cửu thì
lại muốn thử một lần. Vừa khéo cái mũi của cô khá là thẳng, dựa vào kỹ
thuật của cô để biến đổi thành người nước ngoài thì dường như không phải vấn đề lớn gì.
Đồ trang điểm trong phòng Vu Cửu không nhiều lắm, chỉ có bút kẻ chân mày và son môi. Cô chạy tới phòng người hầu gái kia, đồ trang điểm trái lại thì rất đầy đủ. Cô ngồi ở trước gương trang
điểm, loay hoay mãi một phen, lại vẫn không vừa ý lắm.
Ngũ quan
của người da trắng khác biệt rất lớn với người da vàng, trừ phi trang
điểm hiệu ứng hóa trang đặc biệt (*), nhưng mà nơi này lại không có
những điều kiện đó.
(*) tức SFX Makeup, kỹ thuật trang điểm từ Mỹ, thường dùng để tạo các hiệu ứng trang điểm như hiệu ứng chấn
thương, đầu hói giả,... trong phim ảnh.
"Thôi vậy, liều một phen."
Vu Cửu đã đi cởi quần áo trên người người hầu gái ra, còn không quên lấy
đi di động của cô ấy, sau đó đứng ở phía trong cánh cửa, thoáng hít sâu
một hơi, rồi liền cầm giỏ mua sắm ra cửa.
Vệ sĩ chỗ cửa nghe thấy tiếng bước chân bèn hơi nhìn về sau, Vu Cửu đã cúi đầu xuống trước. Vệ
sĩ hơi ngẩn người, không phát hiện khác thường gì, bèn đã quay đầu về.
Vu Cửu giữ mắt trông đàng hoàng nghiêm túc, đi ngang qua hai người vệ sĩ
kia với vẻ cực kỳ bình tĩnh. Vừa lúc, một phụ nữ da trắng từ căn nhà của hộ dân đối diện ra ngoài, trong tay đang đẩy một chiếc xe đẩy em bé,
thoạt nhìn cũng là muốn đi mua đồ ăn. Vu Cửu liền đã đi cùng một hướng
với người phụ nữ kia.
Mắc công đi nhầm hướng khiến vệ sĩ phía sau nghi ngờ.
Có lẽ là Lâm Thiên Nguyên chưa bao giờ được mở mang kiến thức về hành động lắt léo của Vu Cửu, khiến Vu Cửu dễ dàng giấu giếm qua được đôi mắt
những người đó, đi ra được khỏi khu vực giám sát của Lâm Thiên Nguyên
thành công.
Chờ khi đi qua một chỗ rẽ, Vu Cửu mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô lấy di động của người hầu gái ra, lúc đang muốn
gọi điện thoại đi thì nghĩ tới cái di động này đoán chừng là không an
toàn lắm, bèn đã tìm một lùm cỏ rồi vứt đại vào.
Người ở lân cận
đây rất ít, cho dù gặp được người rồi thì cũng không chắc chắn là người
qua đường bình thường. Vu Cửu tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến đi
khi đến một quảng trường hơi náo nhiệt một tí thì mới dừng bước chân.
Cho dù ở đâu thì người Hoa (Trung Quốc) cũng đều là rất nhiều. Vu Cửu nhìn nhìn khắp nơi, nhìn thấy một cô gái trẻ
đeo ba-lô trên lưng đang vội vã vọt vào một hiệu sách, sau đó trả tiền
xong, chạy ra ngoài cấp tốc. Vẻ mặt từ nôn nóng đã biến thành thỏa mãn,
cuối cùng ngồi ở cửa một quán cà phê ven đường, bắt đầu xem với vẻ mừng
rỡ ra mặt.
Vu Cửu đi qua đến hướng cô gái trẻ kia, ngồi xuống ở trước mặt cô ấy: "Cô à, cô là người Hoa sao?"
Cô gái trẻ ngẩng đầu nhìn vào Vu Cửu, hầu gái à? Từ cái nhìn đầu tiên sẽ
cảm thấy cô là người da trắng, nhưng nhìn kỹ càng chút thì có thể nhìn
ra rõ ràng là một người da vàng, trong miệng còn đang nói lưu loát tiếng Hoa tiêu chuẩn.
"Phải, sao vậy?"
"Có thể cho tôi mượn di động dùng một chút chứ?"
Diện mạo Vu Cửu ngây thơ trong sáng vô hại, lúc híp mắt lại cười thì cho dù là ai cũng sẽ không muốn từ chối đề nghị của cô.
Lúc cô gái trẻ kia đang định đưa điện thoại cho Vu Cửu thì thấy cô móc ra
mấy tờ tiền giấy, cứ đặt tùy tiện lên bàn như vậy: "Tôi muốn gọi điện
thoại quốc tế, đây là tiền điện thoại."
Cô gái trẻ kia là một
người lương thiện, huống chi cô ấy cũng không thiếu tiền, một cú điện
thoại quốc tế cũng không thể gọi cho cô ấy phá sản, bèn chẳng lấy tiền
của Vu Cửu mà liền đưa điện thoại qua đến rồi.
"Đây, cô gọi đi, tôi không cần tiền của cô."
"Cảm ơn."
Vu Cửu lấy được di động, thoáng nghĩ ở trong đầu thật lâu, vậy mà không
nhớ ra số điện thoại của Kỳ Dụ Văn là số mấy, hơn nữa điện thoại của
những người khác cô cũng không nhớ được một ai, di động của bản thân
cũng chẳng mang ra đây, không xem được danh bạ......
"Vãi thật, kẹt chỗ này thì có phải ngu độn quá rồi hay không?"
Cô gái trẻ kia thoáng nở nụ cười, tha hương xứ lạ nghe thấy lời nói tục
của tổ quốc thế mà cảm thấy thân thương vô cùng, bèn hỏi: "Cô muốn gọi
cho người nhà sao? Cô cũng quên mất cả số điện thoại của người nhà rồi
sao?"
"Đúng vậy, hết nhớ ra sao rồi."
Lúc Vu Cửu đang rầu rĩ thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, có thể lên mạng tra số điện thoại chăm sóc khách hàng (đường dây nóng) của tập đoàn họ Kỳ mà!
Trên giao diện trang mạng chính thức của tập đoàn họ Kỳ có ngay số điện
thoại liên hệ, Vu Cửu liền đã gọi qua cái số điện thoại này, điện thoại
'tút' hết vài tiếng thì đã được kết nối, sau đó giọng nói ngọt ngào bùi
tai của nữ nhân viên dịch vụ chăm sóc khách hàng vang lên: "Xin chào quý khách, đây là tập đoàn họ Kỳ."
"Tôi là Vu Cửu, bạn gái Kỳ Dụ Văn nè!"
Chị nhân viên dịch vụ chăm sóc khách hàng bé nhỏ lặng im hết một chút, nói: "Xin đừng đùa giỡn ạ, sếp tổng chúng tôi sẽ tức giận đấy."
Vu
Cửu túm lấy quần áo của mình một cách sốt ruột: "Tôi không có đùa giỡn,
nếu cô không chuyển điện thoại cho Kỳ Dụ Văn thì cô sẽ hối hận, thật
đấy! Chị gái nhỏ chăm sóc khách hàng à, 'đừng đi đường hẹp nữa' (đi vào lòng đất/tự hủy)."
Cô gái chăm sóc khách hàng lại im lìm hết chốc lát, nghe tiếng thì dường
như đang trao đổi với người bên cạnh, sau đó hỏi: "Vậy tôi hỏi quý khách mấy câu nhé."
Vu Cửu: "Chị nói đi."
Nhân viên chăm sóc khách hàng: "Quý khách nói mình là cô Vu Cửu, vậy quý khách biết số màu son môi của cô Vu Cửu chứ?"
Vu Cửu thoáng đảo mắt trợn trắng một cái: "Tôi đi tập đoàn họ Kỳ thì chưa
từng tô son, thuần tự nhiên, nhưng có một khoảng thời gian tôi ăn vận
rất xấu, khi đó cái tôi tô là màu hồng cánh sen chết chóc."
Nhân viên chăm sóc khách hàng: "Vậy quý khách biết số màu son môi của sếp tổng chúng tôi chứ?"
Mấy câu hỏi này đều thật nhàm chán, Vu Cửu đỡ lấy đầu mình: "Cô ấy thường
xuyên đổi thương hiệu, son môi nhiều đến mức có thể đè chết một mình
tôi. Chị hỏi như vậy thì tôi nào đâu đáp lại được? Tôi chỉ có thể nói là cô ấy tô son dạng lỏng khá nhiều."
Nhân viên chăm sóc khách hàng bên kia đột nhiên thoáng bật cười: "Chúc mừng quý khách, vậy tôi liền
chuyển tiếp đến sếp Kỳ chúng tôi cho quý khách, xin chờ một lát, chung
quy thì cần rất nhiều quá trình."
Vu Cửu: "......"
Loại cảm giác vừa nghiêm cẩn lại tùy ý này là chuyện gì đây?
Không bao lâu, tiếng nói lành lạnh liền vang lên trong điện thoại, nhưng
giọng nói thì lại phảng phất như muốn cấp bách vượt qua di động thẳng
suốt đến tới nơi này: "Vu Cửu? Là Vu Cửu sao?"
Vừa nghe thấy
giọng nói của Kỳ Dụ Văn thì Vu Cửu bất giác đỏ mắt, suýt chút nữa là
muốn khóc ra tới. Đầu ngón tay vê vê khóe môi mình, nén cảm xúc vào lại, mới nói: "Kỳ Dụ Văn, giờ tôi bị Lâm Thiên Nguyên giam lỏng ở......"
Vu Cửu bất chợt nhận ra được rằng không biết mình hiện ở nơi đâu, bèn hỏi
cô gái trẻ đối diện: "Chỗ này của chúng ta là ở đâu vậy?"
"Thị trấn nhỏ PC, nước N."
Vu Cửu đã thuật lại một lượt lời của cô gái trẻ kia nói: "Đúng vậy, tôi ở chỗ này."
Sau khi nói xong lời, Vu Cửu mãi cứ vẫn không đợi không được phản hồi của
Kỳ Dụ Văn. Cô hơi nhìn di động, cuộc trò chuyện cũng chưa có kết thúc,
chẳng lẽ là tín hiệu không tốt?
"Người chết, cô đâu rồi?"
Không bao lâu, giọng nói của Kỳ Dụ Văn lại lần nữa vang lên, lần này đã thêm vào giọng mũi dày đậm: "Cô chờ tôi, cô đừng sợ."
"Tôi không sợ."
Ngón tay Vu Cửu nắm vào làn váy trang phục hầu gái của mình, nếu đoán chẳng
sai thì Kỳ Dụ Văn nhất định lại khóc rồi: "Tạm thời tôi vẫn không sao,
cô lo cho bản thân tốt trước đi, tôi rất ổn."
Vu Cửu không nói
lời này còn được, vừa nói thì cảm xúc của Kỳ Dụ Văn như thác lũ bung ra
khắp nơi, giống như thú dữ lao tới vậy, làm thế nào cũng không kéo về
lại.
Tuy rằng cái tìm kiếm nóng về chuyện cô ấy loạn luân kia
không có nhắc đến Vu Cửu, nhưng lại cũng đã hung hăng giáng cho cô ấy
một cái tát. Tuy là đã bị cô ấy làm quan hệ công chúng xóa bỏ cấp tốc,
xóa sạch toàn bộ nội dung liên quan khắp hết trên mạng, nhưng lại không
cách nào xóa sổ ở trong não về những bình luận mà cô ấy nhìn thấy.
Cô ấy cho rằng mình sẽ không để ý ánh mắt người ngoài, dù cho người khác
vạch trần bới móc chỉ trỏ ở sau lưng cô ấy mắng chửi cũng chẳng sao.
Nhưng cô ấy lại phát hiện, Lâm Thiên Song trong tìm kiếm nóng cũng bị cư dân
mạng chỉ trích mắng mỏ nặng nề. Nếu như bị người phơi bày ra là Vu Cửu,
vậy thì người bị chửi nhất định là Vu Cửu.
Cô ấy không để ý người khác mắng cô ấy, lại rất để ý người khác nói Vu Cửu không đúng. Cô ấy
còn phát hiện lòng tham của mình, mong muốn đến mức có được sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Cái mà tai trái Vu Cửu nghe được là âm
thanh đường phố hơi ồn ào náo động, còn tai phải thì nghe được là tiếng
khóc kiềm nén của Kỳ Dụ Văn, làm Vu Cửu luôn luôn tự xưng là cô gái
Gatling thẳng như sắt thép thoáng đỏ viền mắt ngay lập tức, một giọt lệ
treo nơi vành mắt, bị cô giơ tay lên lau đi rất mau.
Tuy rằng Kỳ
Dụ Văn không nhìn thấy, nhưng Vu Cửu vẫn là gắng gượng giương lên một nụ cười, móng của ngón tay khều cào bàn gỗ trước mặt, thẳng thắn thành
khẩn mà nói: "Hy vọng có thể thật nhanh nhìn thấy cô, sau này tôi cứ
miễn cưỡng ở bên cạnh cô rồi vậy."
Mặc kệ tương lai thế nào. Dù
sao cốt truyện đã đi chệch đến âm phủ rồi, vì sao cô không cho Kỳ Dụ Văn một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội đây?
Nếu như có một
ngày cô không nhìn thấy cái bản mặt vắng lạnh lại khó ở kia của Kỳ Dụ
Văn, cũng không thể chọc cô ấy chơi nữa, thì cuộc sống chắc chắn là sẽ
trống rỗng lại vô vị.
Cô không muốn lại ầm ĩ tiếp như vậy với Kỳ Dụ Văn nữa.
Vài phút ngắn ngủi, Vu Cửu đã suy nghĩ xong xuôi vấn đề quấy nhiễu cô thật
lâu. Tiếp theo đó, không màng sự cầu xin của Kỳ Dụ Văn mà đã cúp điện
thoại, rồi kéo theo cô gái trẻ kia đi mua rất nhiều đồ.
Tập đoàn
họ Kỳ ở nước N cũng có một thế lực nhất định, chẳng bao lâu thì họ liền
tìm thấy Vu Cửu, rồi sắp xếp một chiếc máy bay đưa Vu Cửu về nước.
Mà chuyện này dẫu thế nào cũng không giấu được lâu lắm. Vu Cửu bên kia mới lên máy bay chưa bao lâu, thì vệ sĩ chỗ cửa phát hiện được rằng Vu Cửu
đã chạy mất.
Lâm Thiên Nguyên biết được việc này, trên mặt lại
không có biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, cũng không có trút cơn tức giận đối với vệ sĩ. Sau khi hết sức bình tĩnh mà ngắt điện thoại, rồi gọi đi một cuộc điện thoại.
"Chú à, Dụ Văn có ý tưởng cưới tiểu Cửu làm vợ đấy, ngài xác định là không đi ngăn cản sao?"
Lâm Hoa Nguyên đã cúp điện thoại mà không nói một lời. Gần đây có rất nhiều truyền thông chặn kín cửa nhà ông ta. Ông ta đã ly hôn với Kỳ Tử Đồng,
không mượn được sự giúp đỡ của bà ấy, lại gắn sừng cho Lâm Hoa Khôn nữa, giờ trở mặt thành kẻ thù với nhà họ Lâm.
Ông ta chưa bao giờ có ý thức đi phát triển thế lực của mình, đến nỗi mà bây giờ một thân một
mình, không tìm thấy bất cứ ai giúp đỡ.
Trong khoảng thời gian ở
nhà này, ông ta chú ý dư luận trên mạng từng giây từng phút, tất nhiên
cũng thấy được tìm kiếm nóng Kỳ Dụ Văn loạn luân vào hôm nay. Những
tiếng mắng chửi đó khó nghe, xốn mắt khó chịu, ngay cả ông ta cũng khó
mà tiếp nhận, huống chi là đương sự Kỳ Dụ Văn.
Có điều, những cái đó đều không phải điều quan trọng nhất......
Lâm Hoa Nguyên tìm ra một tài liệu đã bị ông ta cất giấu rất nhiều năm,
dùng di động scan lại rồi gửi đến hộp thư của Kỳ Dụ Văn, tiếp theo lại
gọi đến điện thoại Kỳ Dụ Văn.
"Dụ Văn, con không thể yêu nhau với Vu Cửu, con có nghe thấy hay chưa!"
Kỳ Dụ Văn vừa mới nhìn đến tệp tin mà Lâm Hoa Nguyên gửi qua tới, con trỏ
chuột đã đặt lên đó, chỉ cần ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn một cái thì liền có thể nhìn đuợc.
"Bố, bố muốn nói cái gì?"
"Con xem tài liệu bố gửi cho con thì con sẽ biết thôi."
Năm ngón tay của Kỳ Dụ Văn nắm chặt, nhìn vào cái thư điện tử không đặt tên kia, một loại sợ hãi khiến cô ấy không dám mở ra.
Lâm Hoa Nguyên chờ đến độ có hơi nôn nóng, bèn dứt khoát nói trắng ra: "Bố
không phải con nuôi nhà họ Lâm, bố là đứa con ngoài giá thú của nhà họ
Lâm, con là chị em có quan hệ huyết thống với Vu Cửu!"
Lớp vỏ
ngoài của con chuột bị những ngón tay Kỳ Dụ Văn hất lên, nứt gãy, tan
tành ở trên bàn làm việc thuần gỗ. Đầu ngón tay bị quẹt ra một đường,
không có chảy máu, nhưng đã để lại một vệt đỏ làm rách da.
——
Bệnh viện.
Kỳ Dụ Văn nhắm mắt, nằm ở trên giường bệnh. Kỳ Tử Đồng cùng Qua Kim Vũ ở bên cạnh, đứng đó với khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Dì à, đây là chuyện thế nào vậy?"
"......"
Kỳ Tử Đồng chỉ biết khi bà ấy qua đến, cuộc điện thoại của Lâm Hoa Nguyên
còn chưa ngắt, trên màn hình máy tính là một bức thư điện tử chưa có mở
ra. Ôm theo tâm lý tò mò, Kỳ Tử Đồng đã nhấn vào đến nhìn. Đừng nói là
Kỳ Dụ Văn, bà ấy xem rồi cũng run sợ.
"Đứa bé trong bụng Dụ Văn không thể giữ lại, Kim Vũ, con tìm một thời gian làm loại bỏ đi."
Qua Kim Vũ hơi sửng sốt một chút, bắt lấy cánh tay Kỳ Tử Đồng với vẻ hoảng
loạn: "Dì à, dì đang nói gì á? Đứa bé này, sao có thể nói loại bỏ liền
loại bỏ, Dụ Văn sẽ không đồng ý đâu."
Giữa mày Kỳ Tử Đồng nhíu
chặt, là một người mẹ nên đương nhiên bà ấy biết ý nghĩa của đứa con với người mẹ: "Con bé không đồng ý cũng phải đồng ý, thừa dịp đứa bé còn
nhỏ thì mau mau xóa bỏ, tổn thương đối với thân thể còn có thể ít đi một chút."
Qua Kim Vũ lắc đầu, hiếm khi dám tranh luận với người phụ nữ mà bản thân luôn luôn sợ hãi này: "Không được, ngài không cho con
một lý do thì con sẽ không làm. Còn không thì ngài cứ để Dụ Văn chính
miệng nói với con rằng cậu ấy không muốn đứa bé này nữa."
Kỳ Tử
Đồng cười một tiếng lạnh lùng, nhẹ nhàng rũ tay Qua Kim Vũ ra, nói: "Vu
Cửu là chị em có quan hệ huyết thống với Kỳ Dụ Văn, Lâm Hoa Nguyên là
anh em cùng cha khác mẹ với Lâm Hoa Khôn, cái nguyên nhân này có đủ hay
chưa?"
Ánh mắt Qua Kim Vũ đực ra, cái tay bị Kỳ Tử Đồng phất ra rũ ở bên người với vẻ không còn sức lực: "Họ hàng gần......"
"Ừ."
Kỳ Tử Đồng hơi mím môi, nhìn Kỳ Dụ Văn với sắc mặt tái nhợt trên giường,
tất nhiên là đau lòng, nhưng đứa con là kết quả từ họ hàng gần thì không thể giữ lại được. Cho dù đứa bé này không có vấn đề, nhưng không thể
bảo đảm đời thứ ba không có vấn đề.
"Con nhanh nhanh sắp xếp đi, ta ra ngoài đây."
Sau khi Kỳ Tử Đồng rời đi, Qua Kim Vũ cũng cứ đứng ở tại chỗ như hóa đá rồi vậy. Vốn tưởng rằng chuyện tình cảm của Kỳ Dụ Văn là độ khó địa ngục,
không nghĩ tới thượng đế hoàn toàn không có đặt ra happy ending (kết thúc có hậu) tốt cho cậu ấy. Dù cho có đi thế nào, thì cũng chỉ có một đường cùng.
Một tiếng thở than thật dài văng vẳng trong phòng bệnh, Qua Kim Vũ chậm rãi ngồi ở bên giường, hơi vỗ bụng của Kỳ Dụ Văn cách qua tấm chăn: "Tớ vẫn đợi thử quyết định của cậu đi."
-
Trước lúc Kỳ Dụ Văn
tỉnh lại thì Vu Cửu đã về tới trong nước trước đó, người tới đón là quản gia. Mới nhìn thấy mặt Vu Cửu đầu tiên thì liền nóng lòng vội vã chạy
đến trước mặt cô, phong độ quý ông khi trước không còn sót lại chút gì
vào giờ phút này.
"Cô Vu à, cô cả mang thai đứa con của ngài rồi."
Cho dù đứa bé kia không thể giữ lại nữa, nhưng quản gia cũng muốn nói
chuyện này cho Vu Cửu biết. Ông ấy không muốn để một mình Kỳ Dụ Văn lặng lẽ gánh vác vào hết thảy tất cả. Cho dù thế nào thì ông ấy đều hy vọng
Vu Cửu có thể thuơng xót thêm vài phần đối với Kỳ Dụ Văn.
"......"
Đôi mắt Vu Cửu hơi hơi nheo lại. Cô trở về từ nước ngoài thì chẳng sai,
nhưng không cần phải nói chuyện cười kiểu quốc tế này chứ.
"Quản gia, chú đang nói chuyện cười sao? Tôi và Kỳ Dụ Văn lại đều là nữ.".
||||| Truyện đề cử: Yêu Thầm Vợ Cũ |||||
"Ngài từng nghe nói về A7 chứ?"
Vu Cửu định nói chưa từng nghe, nhưng một hồi ức lập tức xuất hiện ở trong đầu cô. Còn nhớ là có một tối ngày nọ, cô đã gặp phải một ả biến thái ở công viên. Cái ả biến thái kia lại đã lấy hai cái lọ ra tới, nói có một lọ là A7, có thể khiến cô ả hoài thai đứa con của cô.
Vu Cửu còn nhớ bên trong đó có một cái là thuốc tiêm vào và một cái thuốc nước
đóng theo lọ nhỏ, hồi ức trong nhà vệ sinh hôm buổi tiệc theo đó xuất
hiện ở trong đầu.
"Tiêm......"
Vu Cửu sờ sờ cánh tay phải
của mình. Lúc ấy, sau khi bị một người phụ nữ ôm lấy, thì cảm giác đau
đớn nhoi nhói liền truyền đến cánh tay của cô. Khi đó thật sự đã tin
theo người phụ nữ kia nói là bị móng tay làm đẹp cạ trúng rồi.
"Phùng Hiểu Nguyệt?"
Quản gia hơi giật nảy, Vu Cửu lại biết cô ả kia: "Ngài biết?"
"Tối hôm Kỳ Dụ Văn sinh nhật ấy, hình như tôi đã bị cô ta chích một phát."
Vu Cửu không thể không nghĩ nhiều, đi đến hướng chiếc xe quen thuộc bên
cạnh: "Dẫn tôi đi gặp Kỳ Dụ Văn, sao cô ấy mang thai rồi cũng không nói
với tôi, rõ ràng hôm qua còn từng liên hệ."
Quản gia cúi đầu, hơi mím môi, nhanh chóng đi theo phía sau cô: "Tôi còn có một việc muốn nói với ngài."
Vu Cửu mở cửa xe ra, ngồi vào đến: "Chuyện gì?"
Quản gia đi ngồi ở ghế sau theo: "Đứa bé này không thể giữ lại, ngài và cô
cả là họ hàng gần, bố của cô cả thật ra là anh em ruột của ngài Lâm,
cũng không phải là con nuôi như được gọi."
Khóe môi Vu Cửu thoáng co giật một chút với vẻ mê muội, lại khinh thường mà khẽ hừ một tiếng: "Sao máu chó như vậy......"
Khi đang bỉ bai mối quan hệ thân thích tùm lum tà la này, Vu Cửu phản ứng
lại kịp với câu nói đầu tiên của quản gia, hô lên kinh ngạc: "Không thể
giữ lại? Xoá bỏ rồi?!"
Cảm xúc lên xuống kịch liệt này của Vu Cửu đã dọa quản gia sững sờ, quản gia vội vàng lắc đầu: "Còn chưa có, cô cả bị kích thích ngất đi giờ còn chưa tỉnh, cho nên hiện tại vẫn chưa
làm."
"Chúng tôi không phải họ hàng gần! Tôi không phải con của Lâm Hoa Khôn, tôi là con gái ruột của bố tôi, Lăng Nhật!"
Vu Cửu không nghĩ tới quan hệ nhân vật của thế giới này lại loạn như vậy.
Cô bắt đầu hối hận vì sao hồi trước không nói toàn bộ chân tướng hết một lần với Kỳ Dụ Văn.
Cho dù nói thế nào thì đấy cũng là một mạng
người, không thể bởi vì lời nói dối của mình làm Kỳ Dụ Văn vô duyên vô
cớ gặp phải sự đối đãi tàn khốc như vậy.
"Đi bệnh viện lập tức, các ông không được phép động vào Kỳ Dụ Văn!"
Quản gia còn chưa hoàn hồn từ trong lời vừa rồi của Vu Cửu, cô không phải con của Lâm Hoa Khôn ư?
Một tia sáng xuất hiện ở đôi mắt quản gia, vừa bảo tài xế lái nhanh chút,
vừa gọi điện thoại cho Kỳ Tử Đồng: "Bà chủ à, cô Vu không có quan hệ
huyết thống với cô cả, mọi người không thể......"
Tiếng nói còn chưa dứt thì một chiếc xe lao tới ở mặt bên, tài xế giật mình hô: "Nắm vững đấy!"
Nháy mắt, thế giới trời đất quay cuồng, tài xế lái trượt bánh chiếc xe một
cú mãnh liệt vào đường một chiều, đã dọa Vu Cửu ngu người: "Vãi thật,
xảy ra chuyện gì vậy?"
Sao màn đua xe quốc lộ lại muốn tới một lần nữa, đã chơi xong chưa vậy? Còn hên là đang thắt đai an toàn.
Vu Cửu nhìn nhìn về hướng hơi mé sau, thế mà phát hiện lại là xe của Lâm
Thiên Nguyên. Quản gia siết chặt nắm tay, nói với Kỳ Tử Đồng bên kia
điện thoại: "Bà chủ à không hay rồi, cô cả Lâm đã lại đây cướp người."
"Cướp người?"
Vu Cửu mở cửa sổ xe ra, xe ở tốc độ cao vận tốc gió cũng cực lớn. Cô không rảnh lo đến đầu tóc bị thổi đến rối loạn của mình, kêu to về hướng Lâm
Thiên Nguyên: "Chị đến độ này sao!"
Lâm Thiên Nguyên mím chặt
môi, nghiêng đầu thoáng nhìn Vu Cửu một cái, sau đó đã nở nụ cười, lẩm
bẩm trong miệng: "Em là em gái của chị, em chỉ có thể ở bên cạnh chị."
"Chị trở nên đen tối cmn rồi chị à, chị nói xem, chị - một vai phụ không
biết là tuyến bao nhiêu thì trở nên đen tối cái quái gì!"
Tuyến
tình thân trong cốt truyện gốc chỉ hơi có cảm giác tồn tại ở màn tréo
ngoe chị em. Lần này thì hay rồi, không hiểu kiểu gì Lâm Thiên Nguyên
lại trở nên đen tối, trực tiếp biến thân thành vai ác rồi thêm một tường ngăn thật lớn cho cô.
Hai chiếc xe cũng không dám giảm tốc độ.
Đây là đường một chiều, quản gia một mặt thì lo lắng sự an toàn của
người trên xe, một mặt thì âu lo Vu Cửu sẽ bị Lâm Thiên Nguyên trực tiếp mang đi.
Dưới sự cân nhắc, ông ấy chọn an toàn, vỗ vỗ ghế dựa bảo tài xế giảm tốc độ, an toàn là trên hết.
Tài xế thoáng gật đầu, không có làm nhiều đắn đo mà giẫm xuống phanh. Nào
ngờ đâu phía sau còn có một chiếc xe của vệ sĩ Lâm Thiên Nguyên. Xe giảm tốc độ đến bất thình lình, chiếc xe chạy với tốc độ cao đằng sau kia
không kịp giảm tốc. Lập tức, nối đuôi tông vào nhau, chiếc xe phía trước bị đâm bay vào con lươn chắn, phát ra tiếng va chạm thật lớn.
Con ngươi Lâm Thiên Nguyên phóng to, trái tim của cô ấy dường như cũng đi theo cùng chiếc xe kia, bị đập tan đến nát bét.
Vào lúc thất thần thì phía trước xuất hiện một chỗ ngoặt gắt, xe của Lâm
Thiên Nguyên chẳng có kịp quẹo, đụng thẳng tắp vào trên vách tường đá
bên đường.
——
Đêm khuya, bệnh viện.
Kỳ Dụ Văn ôm đầu gối dựa vào trên giường xem TV, ánh sáng TV bắn vào trên khuôn mặt lạnh nhạt của cô ấy, chớp nháy từng cái.
Cái phát sóng trên TV là một bản tin, một phóng viên cầm microphone đang tóm tắt về tai nạn giao thông nghiêm trọng ở đằng sau.
【 như hiện trường cho thấy, là chiếc Mercedes Benz này đã tông vào đuôi
chiếc Rolls-Royce phía trước, mà chiếc Bentley hơi ở đằng trước kia hẳn
là chưa kịp rẽ, một người tử vong tại chỗ, sáu người còn lại tính mạng
nguy kịch, đã đưa hết tới bệnh viện, đến nay sống chết chưa rõ. Theo
nguồn tin, đang ngồi trong chiếc Rolls-Royce là quản gia nhà họ Kỳ và
bạn gái chính thức của sếp tổng tập đoàn họ Kỳ. Mà người trong Bentley
đằng trước là sếp tổng tập đoàn họ Lâm......】