Nói rồi cô bé lập tức ngậm chặt miệng, nhắm chặt mắt. Rất nhanh, đồng hồ
sinh học của Nhiên Nhiên đã khiến bé con chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ có
Tần Minh là đôi mắt vẫn mở thao láo.
Hàn Thần dỗ dành Hàn An Nhiên ngủ xong thì qua bên cạnh Tần Minh, anh ngồi
bên cạnh mép giường nơi cậu nhóc nằm. Kéo nhẹ tấm chăn phủ ấm cho con,
bàn tay to lớn đặt bên ngoài tấm chăn ngay bên trên bàn tay nhỏ của cậu
nhóc. Vuốt ve một hồi…
Tính ra… đây là lần đầu tiên anh được dỗ dành Tần Minh đi ngủ, tránh không được
cảm xúc bồi hồi khó tả. Sự lạ lẫm khiến anh không biết làm cách nào
nhanh nhất để thằng bé ngủ ngoan.
Cho dù trước đó có vỗ về Nhiên Nhiên vô số lần, từ lúc Nhiên Nhiên còn nhỏ
phải uống sữa đến khi có thể nhai được cơm… anh đều tham gia vào quá
trình chăm sóc con bé cùng Hàn Trạch và Hàn An Tư. Nhưng con bé dù thế
nào thì vẫn chỉ là cháu gái, càng không phải con ruột của anh.
Hàn An Nhiên là Hàn An Nhiên, không phải Tần Minh.
Mỗi lần anh chăm sóc Hàn An Nhiên, đều tự tưởng tượng rằng… nếu trong vòng
tay anh là Tần Minh… là một đứa bé trai, là con trai ruột của anh thì sẽ như thế nào? Tưởng tượng đến phát điên… Và, đã không thể đếm được số
lần anh lặng lẽ theo dõi, ngắm nhìn mẹ con Hứa Đào Nhi từ xa…
Vài lần trong siêu thị, có lẽ người ta sẽ bắt gặp cảnh tượng một người đàn
ông đeo kính râm, khẩu trang đen, tay đẩy xe hàng đi đằng sau một cô gái trẻ xinh đẹp dắt theo một đứa bé trai đáng yêu vừa đi vừa chọn đồ…
Hay là những lần tại bệnh viện, con trai ốm đau bất kể ngày hay đêm. Hứa
Đào Nhi ở trong phòng khám bệnh bên cạnh con trai cùng bác sĩ thì bên
ngoài hành lang lạnh lẽo hiu quạnh… chưa một lần nào thiếu bóng dáng của anh… Người cha có nỗi lòng riêng, chỉ biết âm thầm ‘nhờ vả’ bác sĩ chữa bệnh cho con trai của mình, âm thầm chuẩn bị thuốc thang rồi nhờ y tá
gửi cho mẹ con cô…
Rất nhiều những lúc khác nữa.
Chịu đựng nỗi đau dằn xé tâm can vì không thể tới gần người anh yêu thương…
Bất kể là làm gì, thì vẫn không thể cho anh có được trải nghiệm thực tế, được chăm sóc chính con trai ruột của mình.
Cảm giác dày vò từng đêm… anh biết, đây chính là quả báo. Quả báo do chính
bản thân gây ra, quả báo cho những giây phút bồng bột, khiến anh không
thể bên cạnh con trai những ngày tháng non sữa, những ngày cần được che
chở bảo bọc nhất. Dù sau này, có được ôm con vào lòng, có được dỗ dành
con thì cũng không thể bù đắp được khoảng trống của những ngày tháng ấy.
Có lẽ… đây chính là cảm giác của người làm cha chân thực nhất!
Tận mắt chứng kiến Hứa Đào Nhi một mình vất vả nuôi con… Chỉ khi nhìn cô
khổ sở, chỉ khi nhìn con trai tủi thân, anh mới nhận ra rằng mình đã
sai… sai thật rồi. Ví như, anh tính được ý trời, nhưng không thể tính
được cho người anh thương yêu một cuộc sống thật tốt…
Cả đời này, có lỗi với con, có lỗi với em.
Chữ ‘thương’ ấy là bao gồm toàn bộ cảm xúc yêu hận, khổ đau… của anh dành cho hai mẹ con cô.
Anh nhỏ giọng thầm thì, cũng may Tần Minh không thể nhận ra chất giọng xúc động của anh:
“Bình thường mẹ sẽ ôm con đi ngủ, con muốn được ôm mẹ…”
“Vậy để ba ôm con nhé?”
Tiếng ‘ba’ anh nói rất nhỏ, có lẽ Tần Minh không nghe rõ, nên thấy cậu bé ngoan ngoãn gật đầu:
“Bác ôm con, con sẽ tưởng tượng bác là mẹ con.”
Hàn Thần khẽ bật cười, lòng dạ đều vì cái gật đầu của Tần Minh mà xáo động. Anh nằm xuống bên cạnh thằng bé, từng chút từng chút dỗ dành:
“Có muốn nghe kể chuyện không?”
Tần Minh nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy người đàn ông to lớn. Dù rằng mùi
hương thơm lành lạnh khác xa mẹ, cảm giác cũng khác hoàn toàn nhưng cậu
bé lại cảm nhận được sự ấm áp.
Tần Minh bị ám ảnh cưỡng chế, cậu nhóc mong cầu sự ngăn nắp sạch sẽ, nhiều
khi chơi với Hàn An Nhiên vẫn không tránh được nhăn mày nhăn mặt thầm
chê. Nhưng đối với Hàn Thần, lại vô cùng thỏa mãn, bởi cậu nhóc có cảm
giác bác Thần rất sạch sẽ, dường như một hạt bụi cũng không dính được
vào người bác. Bác rất đẹp trai, gương mặt sáng bừng, trên người còn có
hương thơm mát lạnh.
“Bác có thể kể chuyện sao?”
“Tất nhiên rồi. Con muốn nghe gì ta cũng có thể kể được.”
Hàn Thần đáp rất thản nhiên.
Từng bài ca dao, bài hát dỗ dành trẻ nhỏ hay những câu chuyện cổ tích anh
đều học thuộc, ai cũng nghĩ anh một lòng vì cháu gái Nhiên Nhiên, thực
chất là anh vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể dùng chút tâm tình nhỏ
nhoi của người cha để dỗ dành con trai mình đi ngủ…
Tần Minh suy nghĩ một chút, câu trả lời lại làm cho Hàn Thần bất ngờ:
“Bác kể chuyện của bác đi. Con muốn nghe chuyện của bác.”
“Con muốn nghe chuyện kinh doanh của ta sao?”
Tần Minh lắc đầu:
“Con muốn nghe về chuyện tình yêu của bác.”
Những câu chuyện cổ tích Tần Minh nghe mòn tai rồi, cậu nhóc muốn nghe thứ gì mới mẻ hơn.
Hàn Thần yên lặng suy nghĩ một lúc. Trong đầu cẩn thận nhớ lại ‘tình yêu
của mình’... hình như anh chưa từng có tình yêu, nhưng cũng không hẳn…
Nếu đơn phương một người nào đó vẫn tính là yêu, thì xem ra anh đã nhận
lấy thứ tình yêu đau đớn mà không ai muốn nhất rồi.
Từng ánh mắt, nụ cười, giọng nói mềm mại, đôi chân dài… Trong đầu anh lúc này chỉ toàn hình bóng của Hứa Đào Nhi.
Đương nhiên, anh sẽ không nói những chuyện này cho Tần Minh.
“Tình yêu à? Con mới tí tuổi đầu mà đã muốn nghe chuyện tình yêu của người lớn ư?”
Tần Minh thật hiếm hoi cười ra tiếng trước mặt anh.
Hàn Thần nghe tiếng cười của cậu con trai, anh luồn bàn tay to lớn vào bên trong chăn, đặt ngay trên bàn tay của nhóc rung nhẹ.
“Hư lắm, mẹ con mà biết, chắc chắn sẽ dạy dỗ con một trận.”
Tần Minh bị nhột, cậu nhóc cản lại bàn tay to lớn của bác Thần.
“Bạn cùng lớp của con còn có cả bạn gái rồi, nhưng con sẽ không yêu sớm
giống bạn đâu. Dù mẹ muốn làm bà nội sớm, nhưng con không thể làm theo ý mẹ. Đợi con lớn lên, kiếm được thật nhiều tiền, lo được cho mẹ, lo được cho con và vợ… khi ấy con mới tìm một người vợ xinh đẹp giống như mẹ,
và sẽ chăm lo cho cô ấy sau.”
Sắc mặt Hàn Thần vì câu nói của nhóc mà biến đổi liên tục. Tần Minh… mới chỉ có năm tuổi thôi đấy!
Tần Minh nhớ đến những chuyện xảy ra ở Tần gia, giọng ỉu xìu hẳn đi:
“Con sẽ không để vợ con phải ở riêng, con sẽ không để vợ con phải buồn giống như những gì ba con đã làm với mẹ…”
Tần Minh khẽ xoay người, quay lưng về phía Hàn Thần. Cậu nhóc ngáp một
tiếng, xong nhìn thấy gương mặt mũm mĩm của Hàn An Nhiên đang say sưa
ngủ, lớp chăn vì hơi thở đều đặn của cô bé mà lên lên xuống xuống.
Đứa bé gái nghịch như quỷ này mà cũng có lúc yên tĩnh ngoan ngoãn đến lạ.
Cậu nhóc ngán ngẩm lại nằm ngửa ra, mắt nhìn lên trần nhà cao cao. Ở trong
vòng tay của người đàn ông giống như có một ma lực vô hình bao bọc khiến cậu bé cảm thấy rất an toàn, dần dần kéo cậu vào cơn buồn ngủ. Có lẽ
Hàn Thần không cần làm gì cả, bởi thứ Tần Minh thiếu chỉ là tình cảm của ba mà thôi.
“Bây giờ con chỉ muốn được lớn thật nhanh để chăm sóc cho mẹ thôi…”
Hàn Thần vì nhận ra Tần Minh đã quá trưởng thành so với độ tuổi thật, vậy nên anh buồn bực không vui.
“Ở Tần gia, họ đối xử với mẹ con thế nào?”
Anh hỏi rất khẽ, thực sự không mong muốn nghe được những điều tồi tệ mà Hứa Đào Nhi phải chịu đựng, nhưng một lòng anh vẫn muốn biết… biết để có
thể thay mẹ con cô trả lại sự ấm ức này.
Tần Minh buồn ngủ rũ mắt, phải mất một lúc cậu bé mới mơ màng trả lời anh:
“Ba… bác gái… ông bà nội đều không thích mẹ. Nhất là bác gái… hôm trước, bác gái còn đánh mẹ của con.”
Đôi mắt Tần Minh rơm rớm nước mắt, nhưng cơn buồn ngủ đã bao phủ lấy cậu,
khiến hai mắt cậu bé nhắm chặt, vừa vặn ép giọt nước mắt chảy ra. Tần
Minh ở trong vòng tay Hàn Thần, đã ngủ say giấc… Cảm giác ấm áp nhẹ
nhàng này khiến cho cậu nhóc thật yên lòng mà ngủ sớm hơn đồng hồ sinh
học.
Hàn Thần khẽ khàng lau đi
giọt nước mắt trên vầng thái dương của Tần Minh, anh ngắm nhìn gương mặt Tần Minh đến trầm mặc. Đặt một nụ hôn lên trán thằng bé, sau đó nhẹ
nhàng xuống giường. Sau khi đắp lại chăn cho hai đứa bé cẩn thận anh mới mở cửa ra ngoài.
Cô gái kia vẫn chưa tới.
Từ trên lan can tầng lửng nhìn xuống căn nhà rộng thênh thang, sự yên tĩnh của màn đêm như làm tăng thêm cảm giác trống rỗng trong thâm tâm người
đàn ông.