Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Dịch Thừa Phong nhàn hạ nằm dài trên
chiếc giường của mình, thật sự bây giờ anh đã rảnh rỗi đến không
chịu nổi rồi, tuy đã khiến cho Lưu Minh Lãng mất đi một người mẫu
nhưng anh không cam tâm nhìn thấy hắn vẫn còn ngồi yên ổn trên chiếc ghế CEO của anh, thật sự không cam tâm chút nào.
Nghiêm Dực Thần quá cứng đầu, hắn muốn đấu với anh tới như vậy anh lại không có cách
nào đấu với hắn. Con đàn bà Lâm Thiến Vy này tại sao trước kia anh
không nhìn ra sớm cô ta là mối tai họa chứ, thật lòng mà nói nếu cô ta
không phải con gái của ân nhân đã cứu mạng anh thì anh đã cho cô ta
đi đoàn tụ với người thân từ lâu rồi.
Lần đó Dịch Kính Đình
đuổi cô ta đi quá nhanh báo hại anh không kịp ly hôn. Đáng lẽ anh đã
chuẩn bị đơn ly hôn từ trước nhưng vì sợ bị nghi ngờ nên lại thôi.
Bây giờ không biết cô ta đang ở đâu, nếu không tìm được cô để ly hôn
đợi đến khi cô thật sự bắt tay hợp tác với Nghiêm Thần thì người
mất mặt lúc đó chỉ có thể là anh.
Dịch Thừa Phong đột nhiên
ngồi dậy, chân mày khẽ chau lại dường như đang suy tính chuyện gì đó,
mép môi dần dần nhếch lên thành một nụ cười âm hiểm. Phải chăng anh
đã có mưu kế gì rồi.
Biệt thự của Lăng Thiên Trì.
Ngoài
sân vườn biệt thự, Diệp Ngọc đang tỉ mỉ cắt tỉa mấy bông hoa, hành
động này của cô đã vô tình lọt vào đôi mắt của Lăng Thiên Trì, hắn đứng ở phía sau khoảng sáu mét vô thức nhìn ngắm cử chỉ linh hoạt,
yêu kiều của cô.
Biệt thự của hắn không có người hầu, chỉ có
vài tên thuộc hạ quanh qua quẩn lại, những chuyện lặt vặt này ít khi
làm hắn đoái hoài tới, Diệp Ngọc từ sau khi tới đây đã tập làm quen
với môi trường xung quanh, thỉnh thoảng cảm thấy chán không biết làm gì thì ra đây đi dạo hoặc tỉa hoa.
Hắn cho một tay vào túi
quần, vẫn nhìn cô khéo léo tỉa hoa, bàn tay cầm kéo trắng trẻo cắt bỏ
những cành hoa xấu, hai người phụ nữ này chỉ có ngoại hình là
giống nhau, nếu nói về tính cách, cô ấy dịu dàng hiền thục còn Diệp
Ngọc thì lại có chút hung dữ, lạnh lùng.
Dạo gần đây thấy cô ít
nói hơn, dễ sai bảo hơn, không hiểu sao lại làm cho hắn có cảm giác
không quen, ngày trước hành hạ đánh đập cô, để cô cho đám thuộc hạ
tùy tiện ra tay vũ nhục, còn đẩy cô xuống hầm tối cho tất cả thuộc hạ của hắn tha hồ ***** ***, mặc cho cô khóc lóc thảm thiết quỳ lại van
xin hắn cũng không một chút nương tay.
Cô từng nói hắn là ác quỷ, nhưng chưa từng mở miệng thốt ra lời nói hận hắn, nhưng hắn thừa
biết trong lòng cô nghĩ gì, một mực muốn thoát khỏi hắn, một mực
muốn rời xa cái tên ác quỷ này. Trước kia hắn không để ý, thì ra cô
gái này còn có một mặt dịu dàng như vậy. Trong lòng thầm tự hỏi, lúc
đó vì sao hắn lại có thể ra tay tàn nhẫn với cô như vậy ?
Lăng Thiên Trì bước tới chiếc ghế sofa mây nhựa đặt trên thảm cỏ xanh
đằng kia ngồi xuống, Diệp Ngọc đứng gần đó, quan sát biểu cảm của hắn
hôm nay khá thoải mái làm cô cũng cảm thấy yên tâm hơn, bởi vì ngày
thường mỗi lần tâm trạng không tốt đều đem cô ra để kiếm chuyện này
nọ.
"Cô có thể qua đây rót trà cho tôi không ?"
Diệp Ngọc
nghe xong cũng bỏ chiếc kéo xuống ngoan ngoãn qua rót trà cho hắn, bây giờ nhìn dáng vẻ cam tâm phục tùng của cô Lăng Thiên Trì chỉ thấy
khó chịu, không còn cảm giác vui vẻ như ngày trước nữa, bản thân cũng
không biết rốt cuộc là vì sao.
"Trà của anh đây !"
Hắn nhận lấy ly trà bé xíu cô đưa qua,
khẽ ngửi một chút hương thơm của nó, vừa mới nhấp một ngụm đã nghe
thấy tiếng của Ảnh Lang truyền đến.
"Ông chủ, Dịch Thừa Phong đến rồi, nói muốn gặp ông và Diệp Ngọc."
Hắn đặt ly trà xuống, vui vẻ mở miệng : "Dẫn anh ta vào đây."
Người nọ cúi đầu xoay đi, Diệp Ngọc hết sức bất ngờ, nhìn qua Lăng Thiên
Trì vẫn không đổi kinh ngạc. "Không ngờ anh còn có tài liệu sự như
thần, Dịch Thừa Phong thật sự đã tìm đến."
"Tôi biết thế nào
anh ta cũng sẽ đến mà." Nghiêm Thần có Lâm Thiến Vy cùng hợp tác,
Dịch Thừa Phong muốn đấu với hắn thì chỉ có thể lấy lại vị trí
tổng giám đốc, mà Diệp Ngọc chính là sự lựa chọn tốt nhất bây
giờ của anh. Lưu Minh Lãng mặc dù có quyền hành trong tay nhưng suy
cho cùng cũng chỉ là một kẻ giữ ghế.
"Cô ở đây một mình đối phó với anh ta đi, đừng làm tôi thất vọng." Hắn đứng lên, liếc cô một cái rồi bỏ đi.
Diệp Ngọc mệt mỏi chẳng thèm nhìn theo bóng lưng của hắn, tại sao ân oán
của bọn họ lại lôi cô vào ? Cô rốt cuộc đã làm gì nên tội ?
Một lúc sau Dịch Thừa Phong vào tới, không thấy Lăng Thiên Trì đâu, chỉ
thấy bản sau của Tiểu Ngọc đang đứng tỉa hoa ở bụi hoa đằng kia. Anh đi một vòng quan sát cũng không thấy ai, rồi lặng lẽ bước tới gần
Diệp Ngọc, khoanh tay nhìn ngắm cô một hồi.
Lần trước gặp
người phụ nữ này được có một lần, bây giờ gặp lại nhìn kĩ hơn quả
nhiên là giống không sai một sợi tóc, ánh mắt, đôi môi, hai bên gò má,
cả cách trang điểm cũng giống y hệt. Không biết Lăng Thiên Trì đã
tốn bao nhiêu công sức để tạo ra được một bản sau hoàn mỹ như vậy.