Nhã Hân đang trên đường tới siêu thị mua một ít trái cây để đến thăm
Thiến Vy, lúc nãy Trương Dũng có gọi điện nhờ vả cô chuyện này,
tính ra nhà họ Dịch này cũng lợi hại thật, cô không cho họ số điện
thoại họ cũng biết số của cô mà liên lạc.
Tin tức ngày hôm qua
cô đã đọc rồi, thật sự cô không biết chuyện gì đang xảy ra với Thiến
Vy, tại sao cậu ấy lại dính líu với Nghiêm Dực Thần một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn như vậy, mặc dù tin tức nói là vậy nhưng cô vẫn
tin Thiến Vy không phải loại người đó.
Cậu ấy xưa nay đối với
những người trong giới thượng lưu chỉ luôn muốn tránh ra thật xa,
nhưng mà hình như càng muốn tránh thì lại càng bị nó ám gần, để lát
nữa đến bệnh viện hỏi cậu ấy luôn một lượt, nhưng trước khi đến đó cô phải đến điểm hẹn gặp Lăng Thiên Phàm.
Mới sáng cô đã nhận
được tin nhắn hẹn gặp mặt của hắn ở một quán trà gần bờ hồ Thiên
Thủy, cũng khá lâu rồi hắn chẳng có liên lạc gì với cô, bây giờ chủ
động hẹn gặp không biết là có chuyện gì nữa, nghĩ tới cô lại không khỏi
cảm thấy bất an.
Sau khi đến siêu thị mua đồ, Nhã Hân bắt luôn
taxi chạy tới điểm hẹn, cô ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa kính, bây
giờ là giữa trưa, nắng cũng không có gắt lắm, Nhã Hân thả lỏng tâm
trạng, lắng nghe thấy tiếng vù vù bên ngoài cùng tiếng người ồn ào
nhộn nhịp qua lại.
Khoảng 30 phút sau, gần đến hồ Thiên Thủy, nơi này không cho phép xe chạy vào, nên cô nói vội với người lái xe : "Bác tài, dừng ở đây được rồi."
Chiếc xe vài giây sau dừng lại, Nhã Hân xoay qua tháo nhanh dây an toàn mở cửa bước xuống, cô đi khắp
xung quanh quét mắt tìm kiếm. Lăng Thiên Phàm đang ngồi trên chỗ ghế
đá không xa ở bờ hồ, phía sau còn có một quán trà nhỏ, hiện tại hắn
đang chăm chú dán mắt vào tờ báo đọc vụ bê bối của Thiến Vy, không để ý lúc này người trong lòng hắn đang bước tới bên cạnh.
"Thiên Phàm !"
Nghe thấy giọng nói ấm áp đầy quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền xuống
hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, rõ ràng hắn là người hẹn cô đến đây
nhưng khuôn mặt lại không hề có một chút biểu cảm nào gọi là chào
đón. Gấp tờ báo lại rồi cất ra một câu lạnh lùng. "Cũng đúng giờ lắm."
Với cách nói chuyện lạnh lùng này của hắn, Nhã Hân cũng lần đầu mới thấy, cô tự thầm trong đầu có lẽ là do lâu ngày không gặp nên mới vậy, sau đó nói : "Thời gian qua anh đã đi đâu vậy, sao bây giờ mới liên lạc với
em, anh có biết em rất lo lắng cho anh không ?"
Lo lắng ? Tim
Lăng Thiên Phàm như thể bị một nhát dao đâm vào, hắn hẹn cô ra đây là
để đường ai nấy đi với cô, bây giờ nghe cô nói thế này hắn lòng dạ nào nỡ đây, hắn không muốn kéo dài thêm nữa, nhân lúc mọi chuyện vẫn chưa
quá trễ hắn phải đẩy cô ra xa, nếu đợi đến khi cô yêu hắn sâu đậm rồi
lúc đó mới đẩy cô đi thì e rằng đã muộn.
"Nhã Hân, chúng ta nói chuyện một chút."
"Anh có chuyện gì, cứ nói đi."
Lăng Thiên Phàm làm một tiếng thở dài, còn chưa kịp nói thì nghe thấy
tiếng của một người phụ nữ từ đằng xa vọng tới. "Lăng nhị thiếu !
Anh đợi tôi không lâu đó chứ." Là Trần Nhược Quân, cô ấy đang đi đến
chỗ hai người, thật ra cô ấy cũng được Lăng Thiên Phàm hẹn ra đây.
Nhã Hân nhìn cô gái ăn mặc nho nhã vừa vẫy tay với hắn, không biết là
ai, bèn hỏi :
"Thiên phàm, cô gái đó là ai vậy ?"
Câu này cất ra là hỏi
Lăng Thiên Phàm nhưng Trần Nhược Quân lại giành trả lời. "Ây ! Cô hỏi
cái tên đưa đám này làm gì chứ, hỏi tôi là được rồi, tôi tên là Trần
Nhược Quân và tôi là bác s..."
"Cô ấy là bạn gái của tôi !" Lăng Thiên Phàm thấy phản ứng của Trần Nhược Quân không khỏi sợ xanh
mặt, lo lắng người nọ sẽ nói ra mọi chuyện liền cắt ngang bằng một
câu kinh thiên động địa. Câu này vừa dứt cả hai người phụ nữ đều ngơ ngác bất động, Trần Nhược Quân hoang mang, Lăng Thiên Phàm đang nói
cái gì vậy ? Cô là bạn gái của hắn ta hồi nào ?
Nhã Hân cũng hoang mang không kém, chẳng biết lúc nãy cô đã nghe cái gì. "Anh vừa nói gì vậy, ai là bạn gái của anh ?"
Lăng Thiên Phàm lúc này đứng lên, dáng vẻ đường đường chính chính
như chẳng làm ra chuyện gì đáng hổ thẹn, nhìn chăm chú cô, nói : "Cô
nghe chưa rõ sao ? Tôi nói cô ấy là bạn gái của tôi, Trần Nhược Quân
là bạn gái của tôi, Lý Nhã Hân chúng ta chia tay đi !"
Trước
khi Lăng Thiên Phàm nói ra những lời này chắc chắn đã suy nghĩ
rất kỹ, giọng nói cũng không có một chút tình cảm nào, đôi mắt
kia vừa kiên định vừa diễn rất chân thực, hoàn toàn không nhìn ra
được sơ hở.
Nhã Hân nghe xong cả người bỗng trở nên cứng ngắc,
ngay cả phản ứng cũng không kịp, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của
Lăng Thiên Phàm mà không khỏi kích động.
Trước kia, chính đôi
mắt này, chính khuôn mặt này đã đứng trước mặt cô nói suốt đời
suốt kiếp sẽ luôn ở bên cạnh cô, còn chưa đến nửa năm đã muốn chia tay ?
Trong đầu cô xuất hiện lại những ký ức, ngoài lần đó cô và hắn ngọt ngào ở biệt thự thì những ngày về sau đã trở nên rất xa cách, càng ngày
càng lạnh nhạt, không liên lạc, không gặp mặt, bây giờ gặp lại đã nói có bạn gái mới, muốn chia tay.
"Tại sao ?" Nhã Hân khó khăn mở
miệng, trái tim cô bây giờ giống như đang nằm trên mặt thớt, chỉ hi
vọng câu trả lời của Lăng Thiên Phàm không phải là con dao băm nát
trái tim cô.
"Tại vì..." Hắn nhìn mặt cô tái nhợt, còn cảm nhận
được cả sự sợ hãi của cô khi đang chờ hắn nói ra câu trả lời, không
muốn làm tổn thương cô, nhưng càng không muốn cô vì một kẻ sắp chết
như hắn mà khổ cả đời, nên dứt khoát trả lời tàn nhẫn : "Tôi chán
cô rồi."