Dùng đèn pin quan sát khắp nơi,
nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả, Miên Dương liền hơi ngưng thần, dự định tìm kiếm phương hướng mà thanh âm phát ra.
Thế nhưng, đây rõ ràng cũng chỉ là tốn công vô ích, bởi vì giọng hát đó
liền tựa như là từ bốn phương tám hướng truyền tới, không ngừng văng
vẳng bên tai, căn bản không thể xác định vị trí cụ thể được.
Cầm chắc đèn pin, Miên Dương liền thả nhẹ bước chân, tiếp tục tiến sâu vào
trong tiệm vải, vượt qua từng tầng tủ gỗ, đi đến trong hành lang.
Vừa bước vào, Miên Dương liền đã bị một đống bụi bặm xộc thẳng vào mũi, khiến y vội vã che mũi, nhịn xuống cảm giác muốn hắt xì.
Cùng lúc đó, vốn còn đang dùng rất tốt, chỉ nghe 'ba' một tiếng, đèn pin
trong tay Miên Dương cũng đã đột ngột dập tắt. Mặc cho y có dùng sức lắc lư hay đập mạnh thế nào, đều vẫn không thể sáng lên.
Cuối cùng, Miên Dương liền dứt khoát cất đèn pin đi, tự dùng âm đồng của
mình đến nhìn đường. Tuy rằng như vậy sẽ khiến tầm nhìn bị hạn chế hơn,
nhưng ảnh hưởng kỳ thực cũng không phải là quá lớn.
Vừa rồi, đứng bên ngoài, Miên Dương vẫn cảm thấy diện tích nơi này không
lớn lắm. Cho đến khi đi vào, y mới biết, thì ra phía sau cửa tiệm chật
hẹp, còn có một không gian lớn đến như vậy.
Không cần nói cũng biết, theo đèn pin hỏng mất, cả hành lang cũng đã chìm vào trong bóng tối.
Đương nhiên, theo thiết kế, hai bên vách tường thật ra cũng có treo rất nhiều giá nến. Nhưng bởi vì niên đại cổ xưa, những giá nến này đều đã sớm rỉ
sét, phủ lên một tầng tro bụi, nên mới không còn sử dụng được nữa.
Chầm chậm đi dọc theo hành lang, bị tiếng khóc của trẻ con làm cho phiền
lòng khôn cùng, Miên Dương liền vô thức tăng nhanh bước chân, muốn sớm
hoàn thành nhiệm vụ này.
Ngoại
trừ hai loại thanh âm quỷ dị, không tìm được đầu nguồn đó ra, thì động
tĩnh duy nhất đang vang lên ở xung quanh, cũng chỉ còn lại tiếng bước
chân của Miên Dương.
Thời gian kế tiếp, thứ được Miên Dương nắm chặt trong tay không rời nửa bước, đã đổi thành Lục Bạc.
Bởi vì trước khi An Vũ Hiên rời đi đã thuận tay giúp Miên Dương, nên khẩu
súng trong tay y, cũng đã được chứa đầy sáu viên đạn như lúc ban đầu.
Mấy ngày qua, y không dám sử dụng lãng phí, cũng liền chính là vì chờ đợi thời khắc này.
Miên Dương rất nhanh đã đi được đến cuối hành lang.
Ở đây là một ngõ cụt, hai bên là hai gian phòng tương đối cũ kỹ đã được đóng kín cửa, không nhìn thấy được bố trí bên trong.
Nhiệm vụ của hệ thống cũng không phải để y sống sót, mà là chủ động tìm đường chết, đi tìm mẫu tử của Thất Nương. Cho nên, đứng trước hai căn phòng,
Miên Dương chỉ có thể bị ép lựa chọn một trong hai, trước tiên tiến vào
tìm tòi.
Sau vô số lần đấu
tranh tâm lý ở trong lòng, cuối cùng, Miên Dương liền sử dụng khái niệm
đơn giản nhất mà người người đều biết để làm ra lựa chọn.
Nam tả nữ hữu.
Là một nam nhi thân cao bảy thước...đang mặc đồ nữ, Miên Dương rất nhanh cũng đã quyết định xong.
Đó chính là...rẽ phải.
Tay phải cầm lấy Lục Bạc, tay trái của Miên Dương cũng đã nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ của gian phòng bên phải ra.
Ngay lập tức, ánh vào mắt Miên Dương liền đã là một căn phòng tương tự với
phòng tạp vật, chứa đầy vật dụng may mặc như khung thêu, bàn dệt vải,...
Bởi vì diện tích không lớn, nên gần như chỉ cần đưa mắt, Miên Dương cũng đã có thể xác định, con hồng y lệ quỷ kia, căn bản không hề ở đây.
Cho nên, thời khắc này, mục tiêu chỉ còn có một, Miên Dương đã không chút
do dự đem đầu mâu nhắm ngay căn phòng đó, chuẩn bị tâm lý đối đầu với lệ quỷ, từng bước, từng bước một, cẩn thận tiếp cận.
Không biết là do thần kinh quá căng thẳng, hay là do đâu, theo không ngừng
đến gần cửa phòng, tiếng hát ru trong đầu Miên Dương cũng đã càng lúc
càng lớn.
Cuối cùng, giây phút
cửa phòng bị đẩy ra một khe hở nhỏ, ngoài trừ tiếng khóc tê tâm liệt phế của trẻ con, một âm thanh 'kẽo kẹt' 'kẽo kẹt' lạ thường, tựa như hai
thanh gỗ ma sát vào nhau cũng liền đã truyền vào tai y.
Âm thanh gì?
Miên Dương từ từ đẩy cửa, bởi vì biết khả năng rất cao, Thất Nương đang ở
đây, nên y cũng không dám tiến vào ngay lập tức, mà là lựa chọn nấp ở
sau cửa. Đợi khi bốn phía sóng yên biển lặng mới, y mới chậm rì rì thò
mặt ra.
Không có nguy hiểm, nhưng đồng thời, đám tạp âm kia, cũng không hề vơi đi chút nào.
Cuối cùng, giây phút bước vào trong phòng, nhìn thấy được hình ảnh bên
trong, Miên Dương cũng đã không khống chế được mà đờ người ra.
Chỉ thấy, trong bóng tôi, cả một gian phòng, thế mà lại chất đầy đầu người!
Từng chiếc, từng chiếc xếp dài thành hàng trên kệ gỗ vô cùng nghiêm chỉnh, nhưng lại càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Nhất là khi mỗi chiếc đầu, đều đã khô cằn như rễ cây, tử trạng vô cùng thê thảm.