Diệp Cơ Uyển nghe thấy lời nói như không liên quan gì đến mình này liền nở nụ cười bất đắc dĩ mà thở dài đáp lời .
" Mình chỉ sợ rằng sau khi nói ra , thì yêu thì chẳng có được mà đến cơ hội làm bạn củng không còn !"
Lưu Vũ Thần nghe thế liền ngậm miệng lại chẳng biết phải nói sao mới đúng
bỡi ở trong trường hợp này hắn thật sự củng bất lực , chuyện của mình
hắn còn lo chưa xong huống chi là việc của người khác cơ chứ .
" Reng..reng...!"
Trong không khí yên tĩnh ấy âm thanh điện thoại của Diệp Cơ Uyển vang lên
truyền đi khắp xung quanh , Diệp Cơ Uyển nghe thế liền bắt máy nói nhỏ .
" Alo...! Cháu nghe đây chú có việc gì hay sao ?"
Đầu truyền bên kia chú Hạo lại cười ngại ngùng đáp .
" Thật ngại quá ,khi nảy đi vội quá nên chú quên mang cặp tài liệu của
mình ! Cháu có thể mang đến khách sạn xxxxx được không ? Chú đang nghĩ
ngơi ở đó mai còn phải ra nước ngoài nữa ? Nếu cháu thấy không tiện thì
có thể cùng đi với cậu Vũ Thần ! Cháu thấy thế nào ?"
Diệp Cơ Uyển nghe đâu truyền bên kia nói ra nguyên nhân vì sao lại nhờ hai
người thì khuôn mặt xinh xắn có hơi giãn ra , nhưng mà ánh mắt cô hướng
sáng phía Lưu Vũ Thần xem thử cậu có đồng ý hay không ? Đương nhiên cuộc nói chuyện vừa rồi hắn đều nghe vào trong tai .
Lưu Vũ Thần liền gật đầu nhẹ nhàng không suy nghĩ gì sâu xa cả , bỡi vì theo hắn thấy đây củng chỉ là một cuộc nhờ vã mà thôi .
Diệp Cơ Uyển thấy Lưu Vũ Thần đồng ý liến đáp lời .
" Vâng ạ , chú đợi một lác tụi cháu sẽ đem qua ngay !"
Nói xong hai người liền cúp
mày , Diệp Cơ Uyển gọi nhân viên đến thanh toán rồi cùng Lưu Vũ Thần
đứng dậy không quên mang chiếc cặp chứa tài liệu kia rồi rời đi .
Phía bên ngoài khung cảnh người và xe qua lại làm bầu không khí càng thêm
náo nhiệt , ánh mặt trời tuy đã vào giữa trưa nhưng đã là cuối thu nên
rất dịu mát chẳng còn gay gắt như mùa hạ .
Trên con đường giành cho người đi bộ ấy có hai hình dáng gái xinh trai ưa
nhìn đang cười nói viết thời gian mà bước chân không ngừng tiến tới ,
Lưu Vũ Thần cùng Diệp Cơ Uyển trò chuyện rất vui vẽ mà lướt qua không
biết bao nhiêu ánh mắt người nhìn .
Nhưng hai người lại mang tâm tình khác nhau Lưu Vũ Thần thì chỉ xem cô là
một người bạn mà thôi , nhưng ánh mắt si mê kia của Diệp Cơ Uyển khi
nhìn hắn cho dù là kẻ ngốc củng biết đây là tình yêu , nhưng mà người
trong cuộc như Lưu Vũ Thần lại chẳng nhận ra được .
Thấm thoát hai người đã đứng trước một khách sạn được trang trí bên ngoài
bằng một màu xám , nhìn chiều cao của nó chẳng biết là bao nhiều lần nữa và đương nhiên phía bên ngoài có hai người đang bảo vệ .
Lưu Vũ Thần và Nghiêm Á Hiên chậm rãi bước đến nhanh chóng nói ra nguyên
nhân và lý do kèm theo bằng chứng tại sao mình lại đến đây và cần vào
bên trong , sau khi hai người bảo vệ kiểm tra thông tin rất khớp với bên trên mới được cho vào bên trong .
Bỡi vì nơi này là chỗ nghĩ dưỡng đặc biệt của các khách lớn nếu muốn vào
phải đặt trước hoặc là thuê một phòng bên trong ,nếu người ngoài tiến
vào thì phải được khách bên trong cho mời thì mới được nha .
Lưu Vũ Thần và Diệp Cơ Uyển mang tài liệu vào bên trong nhanh chóng bấm
tầng hai mươi chín , bỡi vì lúc nảy chú Hạo đã nói tầng hai mươi chín
phòng số bảy .
Một lác sau , từ phía trong khách sạn ấy sau khi giao tài liệu giúp xong thì hình dáng
Lưu Vũ Thần và Diệp Cơ Uyển lại bước ra ngoài đương nhiên là đến giây
phút này thì ai đều về nhà mình mà thôi .