Dương Tiểu Nguyên đám người cũng bình an vào bên trong thành, còn chưa
kịp thở thì đằng xa một con tang thi khổng lồ cao hơn hai trượng đang đi đến phía Kinh Đô.
Trong mắt mọi người không khỏi khiếp sợ, vốn
đám tang thi kia đã phân tán,nhưng khi con khổng lồ hình người đó xuất
hiện lại làm kích động bọn chúng.Không khí liền căng thẳng như dây đàn,
thần kinh mỗi người căng chặt lại không dám thả lỏng.
Chỉ là con
tang thi khổng lồ khi chưa kịp làm gì, thì trên trời liền xuất hiện dị
biến bầu trời bỗng tối đen lại.Như thể có gì đó che lấp ánh sáng vậy,
không trung một bóng đen to lớn nhanh như chớp bắt đi con tang thi khổng lồ đó mang đi.
Đến khi bọn họ kịp định hình nhìn lại chỉ thấy
một bóng dáng vật nọ nhìn giống chim cũng chẳng giống, mà lại như một
sinh vật thần thoại là một con rồng!.Chính xác là một con rồng đấy vô
cùng lớn màu đen bay vụt qua chỗ bọn họ.Nó dường như không cảm thấy hứng thú với nhân loại, nếu không lấy sức mạnh có hạn hiện tại nhất định Đại Nam liền diệt vong.
Hình thấy con thú khổng lồ có dáng vẻ là con rồng kia bay qua, đám người liền thở phào nhẹ nhõm.Nếu không thật sự
tiêu rồi, ai có mặt ở đây điều cảm thấy được sự áp bức, một sức mạnh vô
hình đè lên bọn họ, khiến cho hơi thở không thông.
Dương Tiểu
Nguyên tầm nhìn có hơi mờ mờ ảo ảo, đến khi xác định không còn nguy hiểm nữa y mới thả lỏng.Cả cơ thể y theo đó mà đổ ập xuống, may mắn Tư Duệ
Kỳ Vũ đứng bên cạnh nên đõ được y.Nếu không y liền trực tiếp nằm dưới
nền đất lạnh lẽo.
Cánh tay trái không ngừng chạy máu, lúc nãy hỗn loạn được y dấu dưới lớp máu bây giờ đã chạy ướt đến nổi nhỏ giọt xuống nền đất.Mà hai đứa nhỏ thấy cũng liền hoảng sợ, ôm nhau càng chặt hơn.
Mã Hồng Tuấn nhìn con trai mình gây họa, liền xách áo thằng bé lên chạy
theo Tư Duệ Kỳ Vũ " xem thằng nhãi con gây họa gì rồi kìa!" gã tức giận
quát thằng bé.
Mã Xuyên biết mình có lỗi, nhưng nó cũng rất sợ dù sao thằng bé cũng chỉ mới có tám tuổi trong trường hợp này thì đương
nhiên sẽ rất sợ hãi.Chỉ là phụ thân nó không hề an ủi hay hỏi nó có bị
thương không đã mắng nó rồi, Mã Xuyên thấy rất ủy khuất.
Đại Hổ
bế Tư Duệ Tiểu Yên lên, cũng chạy theo sau thiếu gia nhà mình.Nhìn đứa
bé trong lòng không ngừng sợ hãi mà nước mắt trào ra, bản thân Đại Hổ
cũng chỉ có thể thở dài.Phỏng chừng ở Tư Duệ gia người yêu thương thật
lòng Tiểu Yên Nhi chỉ có y mà thôi.
Dù sao khát máu tanh lòng,
bọn họ không phải không yêu Tiểu Yên Nhi.Nhưng nếu so giữa Dương Tiểu
Nguyên và thằng bé thì Tiểu Yên không quan trọng bằng.
’ a ma …’
Tiểu Yên Nhi đương nhiên trong quá trình trưởng thành cũng mơ hồ nhận
thấy, mọi người trong nhà yêu thương mình nhưng cũng không phải có để
tâm.Chỉ có a ma là vô cùng yêu thương, để ý mình.Thằng bé cũng không
hiểu tại sao lại như vậy nữa.
…
" a ma " Tiểu Yên Nhi sợ
hãi không ngừng khóc mà nắm lấy tay y, bé con rất sợ luôn tự trách bản
thân không nghe lời cũng vì mình nên a ma mới bị thương.
Khi nãy
Yên Nhi có nghe loáng thoáng nói là y không sao.Vết thương do tang thi
cào đối với người có năng lực đang biệt có thể đối kháng được.Chỉ cần
đêm nay không có gì thì mọi chuyện sẽ không đáng lo ngại.
Tiểu
Yên Nhi nghe vậy có cái hiểu cái không, nhưng bé không dám ngủ luôn bên
cạnh giường mà nhìn chầm chầm y.Luôn miệng gọi a ma, nghĩ rằng y nghe
tiếng của mình thì sẽ mau chóng tỉnh lại.Không phải bình thường a ma
thương y nhất sao?.
" Tướng quân…có chuyện này ta cần phải nói
với ngài " Lâm Khâm quan sát sắc mặt của hắn, trước đó thiếu phu nhân
dặn là không cho ông nói, nhưng mà tình hình này hắn cần phải biết.
" có chuyện gì?" hắn khẽ nhíu mày hỏi.
" Thiếu phu nhân, ngài ấy mang thai được hơn ba tháng rồi.Trước đó nữa
tháng còn nhờ tôi xem cho ngài ấy.Nhưng thấy tướng quân bận bịu cũng
không dám nói cho ngài hay, muốn chờ mọi chuyện ổn định hơn mới nói cho
những người khác biết" Lâm Khâm vuốt râu thở dài.
Mặc dù y thuật
của Dương Tiểu Nguyên rất hảo,nhưng y cũng không có chuyên về bên mảng
này.Nên phải hỏi ý kiến của Lâm Khâm, mà dạo này tình hình bên ngoài
thành không ổn định, nhìn thấy phụ mẫu cùng phu quân lo lắng y cũng
không muốn bọn họ thêm phiền nên im lặng.
Đương nhiên giai đoạn này bị thai hành cũng không ít a.
" đứa bé thế nào?" hắn đồng tử có hơi mở lớn, giọng cũng có điểm lớn tiếng nói.
" đứa bé rất khỏe mạnh, không sao cả nhưng thân thể của thiếu phu nhân
lại rất yếu " Lâm Khâm lại thở dài dặn dò vài câu nữa rồi rời đi.
Lúc này Tư Duệ Kỳ Vũ mới bước vào phòng,nhìn thấy y sắc mặt tái nhợt cùng
Tiểu Yên Nhi đang khóc thút thít gọi y.Mỗi lần nhìn thằng bé lại làm hắn phiền lòng, đứa bé này vốn năm đó đã chết.Nếu không phải do y cương
quyết cũng không sống đến bây giờ.
Hiện tại phu lang vì nó lại đi mạo hiểm tính mạng, cũng may cả cai không sao.Mỗi lần nghĩ đều cho đứa
trẻ này hắn lại càng không thể nào yêu thương được, nhưng cũng chẳng tức giận lên Yên Nhi nổi.Chỉ có thể nhìn đứa bé bằng ánh mắt phức tạp, đi
lại giường mà chong coi phu lang nhà mình.