Bởi vậy nên anh mới bảo em kệ bà
đi..!! Bao nhiêu năm nay bà luôn nói một là một, chỉ đằng đông không ai
dám đi đằng tây. Sống chỉ biết đến mình, đến cả làng xóm bà con không
chơi cùng thì mình thay đổi được bà sao..?? Em cứ việc chăm con theo
cách của mình, cho con những điều tốt nhất là được. Mình nuôi con như
thế mà còn chưa thấy đâu nữa là giờ nghe lời bà cho con ăn rau thôi thì
làm sao thằng bé đủ chất được. Em cứ kệ bà đi.
Ngày xưa anh vì không chịu nghe theo ý bà nên mới bỏ về bên Nội sống chung
với ông bà Nội rồi theo bác Hai đi làm kiếm ăn. Sau này quyết định cưới
em, muốn cho vợ con nơi chốn đi về đàng hoàng mới về lại bên này đấy
chứ. Nếu như không có em thì giờ anh còn đang lông bông ở ngoài đường
kìa. Chắc gì đã chịu về đây. Anh xoa dịu nỗi ấm ức của vợ, cũng chia sẻ
với Nó nhiều điều hơn về quá khứ của mình.
Nó hậm hực cho qua, nói gì thì nói trong chuyện này anh vẫn là người khó xử nhất.
Từ giờ mình sẽ cố gắng hạn chế không để bà chăm cháu nhiều quá và hạn chế
không để bà can thiệp vào việc chăm con nữa là được..!! Thầm nghĩ như
thế, và mong mọi chuyện sẽ ổn.
Một hôm, khi đang ngồi nói chuyện vui vẻ cùng mẹ chồng trong lúc phụ bà nấu cơm. Nó lỡ miệng nói chuyện tính sử dụng biện pháp để tránh thai.
Thằng Khỉ con giờ còn quá nhỏ để có thêm em, nên con muốn để khi nào nó được 5 tuổi hãy sinh thêm. Hôm nào rảnh con xuống trạm y tế hỏi thử biện pháp
nào phù hợp thì làm, giờ cũng có nhiều loại: đặt vòng, tiêm thuốc, cấy
que...
Để đẻ luôn rồi nuôi một thể, nhiều người nghỉ 5-6 năm sau ngại đẻ nên không muốn đẻ nữa. Thành
ra chỉ có một đứa con. Bà lắc đầu bảo với Nó.
Im lặng không nói gì Nó thầm oán cái mồm nhiều chuyện của mình, chưa gì đã đem ra khai hết với bà. Biết vậy cứ để làm xong rồi mới nói, có phải
lúc ấy cũng xong rồi không.
Chiều đó bà nói với chồng Nó khi anh vừa đi làm về, đang giỡn với con.
Nghe nói tụi bây kế hoạch, không sinh thêm tới khi thằng ** lớn hẳn hả..??
Thì tính vậy..!! Giờ nó còn bé, điều kiện kinh tế tụi con eo hẹp chỉ mong
chăm lo cho nó lớn đến 5-6 năm nữa có điều kiện hơn thì sinh thêm một
đứa nữa. Anh trả lời bà.
Ngày xưa tao không có còn nuôi nổi anh em bây, tụi bây giờ sướng quá..!! Mới bấy nhiêu mà kêu khổ..!! Để đẻ thêm đứa nữa rồi muốn kế hoạch gì thì tự tụi bây tính.. Bà phất tay nói với con trai, bác bỏ suy nghĩ của hai vợ chồng.
Hai vợ chồng không nói
gì..??Đèo nhau ra về..! Trẻ con ngày xưa bỏ đâu cũng sống được, bốc đất
ăn, bốc cứt gà bỏ miệng, chui vào bếp lò ngồi là điều bình thường vẫn
lớn như thổi. Nhưng trẻ con thời nay, để nuôi một đứa trẻ tốn kém biết
bao nhiêu thứ... bỉm sữa, học hành, ăn uống bậc làm cha mẹ ai cũng muốn
lo cho con mình tốt nhất cả. Chưa kể lúc ốm đau bệnh tật, thời nay đủ
các loại bệnh về đường hô hấp, ngộ độc các loại chứ không hề như ngày
xưa bỏ đâu cũng sống. Bà nói thì nghe dễ dàng lắm, nhưng ở trong hoàn
cảnh của vợ chồng Nó mới hiểu được. Nội chuyện sinh con hai vợ chồng Nó
đã tốn hơn chục triệu đồng rồi, giờ chăm con, nuôi con hàng tháng biết
bao nhiêu tiền. Hai vợ chồng mới ra riêng cà phê mới xuống giống cũng
cần phải đổ tiền vào đầu tư vài năm nữa mới thu, lấy đâu ra tiền mà bắt
tụi nó sinh thêm. Sinh là Nó sinh, chăm nuôi cũng là tự vợ chồng Nó, lấy quyền gì mà bà bảo sinh thì phải sinh chứ..!!