Châu Duệ từng nghe người ta đồn đại đến thế lực của tổ chức Z, cũng từng
biết đến cái tên “Tôn Thượng” chỉ là không hiểu Quách Tử Tôn này bằng
cách nào lại có thể quen biết bọn họ.
Nhưng dựa vào sự xuất hiện của hắn trong lúc này thì cũng không khó để thấy được quyền uy cũng như thế lực tuyệt đối từ tổ chức kia mang lại, nên vội vàng tiến lên, khẽ
nở nụ cười làm lành:
“Tử Tôn có chuyện gì chúng ta từ từ nói, sao
con lại mang nhiều người về nhà thế này, còn làm ầm ĩ lên như vậy, chẳng phải con biết rõ bệnh tình của cha con thế nào sao?”
“Tôi nói lại đây!” Ngữ âm của Quách Tử tràn đầy nộ khí, vẻ như không còn kiên nhẫn thêm được nữa.
Châu Duệ kinh ngạc đến tột độ, dường như chưa thể tiếp nhận được mệnh lệnh
của Quách Tử Tôn nên hai chân cứ thế chôn tại một chỗ.
Bà ta rất
ít khi tiếp xúc với Quách Tử Tôn, số lần chào hỏi cũng chỉ đếm trên đầu
ngón tay, tuy vậy hắn lại chưa bao giờ có thái độ này với đối với bà.
Cho nên trong lòng không tránh khỏi cảm giác lo lắng.
Uri thì
không có thời gian nhẫn lại như vậy, hắn ngay lập tức tiến lên, không
chút kiêng nể mà nắm lấy mái tóc xoăn của Châu Duệ một cách thô bạo, đem ép bà ta quỳ xuống trước mặt chủ nhân của mình.
“Tử Tôn, sao con dám! Mau sai người buông bà ấy ra!” Quách Thiết Lâm trông thấy cảnh
tượng như vậy bèn chỉ tay vào Quách Tử Tôn, hùng hổ bước đến trước mặt
hắn.
Ông ta biết trong lòng Quách Tử Tôn không ưa gì người mẹ
trên danh nghĩa này, nhưng hai người trước giờ chưa từng xảy ra hiềm
khích, mà cho dù bây giờ có đi chăng nữa thì trước mặt người làm chủ
Quách gia như ông, hắn cũng không được phép làm như thế.
Tuy
nhiên chỉ trong một cái chớp mắt, Uri một tay ấn chặt đầu Châu Duệ, một
tay giơ súng trực tiếp chĩa thẳng vào mi tâm của Quách Thiết Lâm.
“Đứng yên đó! Bất kỳ ai nếu chưa được lệnh mà tự ý tiếp cận Tôn Thượng của chúng tôi, đều sẽ bị bắn bỏ mà không cần lý do nào.”
Thần trí Quách Thiết Lâm bàng hoàng…
“Tôn… Tôn thượng?” Cả Châu Duệ lẫn Quách Thiết Lâm như không tin vào tai
mình, giờ mới nghe rõ thân phận của người đang đứng trước mặt, liền kinh ngạc đến mức chao đảo hồn vía.
Trong chốc lát tin tức này khiến
Quách Thiết Lâm suy sụp. Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ đứa con trai
này vậy mà lại là nhân vật truyền kỳ, một tay có thể che trời.
Kinh ngạc hơn là Quách Tử Tôn không hề có ý định nương tay, giống như đứng
trước mặt Quách Thiết Lâm hắn không còn là đứa con trai mà ông quen
biết, mà giống như kẻ trị vì lạnh lùng, đáng sợ. Trên người có một loại
lãnh khốc vượt qua mức độ của một con người.
“Lưu Y đâu?” Giọng nói tựa như băng quất sâu vào trong da thịt.
“Tại sao lại hỏi tôi, người phụ nữ của cậu chạy đi đâu cậu còn không biết
thì làm sao tôi biết được!” Châu Duệ xem ra vẫn chưa ý thức được sự nguy hiểm trước mắt mà vẫn ngang nhiên trả lời.
Đáp lại Quách Tử Tôn không nói gì, chỉ hất hàm ra hiệu. Lập tức một tên vệ sĩ bước tới, thận trọng nói:
“Đã chuẩn bị xong thưa ngài, 6 quả bom kích nổ không dây đã đặt rải rác
khắp biệt thự, còn đây là hệ thống điều khiển, chỉ cần chạm vào điểm đỏ
trên màn hình, bom sẽ lập tức sẽ phát nổ.”
Nghe thấy vậy, Quách
Thiết Lâm không còn đứng vững được nữa, cả người loạng choạng trực ngã
xuống, cũng may được người quản gia kịp thời đỡ ông ngồi xuống ghế. Thân mình lúc này mới hơi cử động một chút, cột sống đã rịn ra một tầng mồ
hôi lạnh.
Thì ra truyền thuyết không phải là không có thật, ngay
đến cả người thân cận với hắn như ông, giờ khắc đối diện với dáng vẻ đầy sát khí này cũng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
“Tôi cho bà trả lời lại một lần nữa!”
Châu Duệ quỳ dưới sàn, hai tay đã lạnh toát, khí thế từ người đàn ông này toát ra khiến bà không thể nào chống đỡ được.
“Tôi….”
BÙM———.
Một âm thanh lớn vang lên làm rung chuyển toàn bộ Quách gia, khu
vườn phía Tây mất 3 năm mới hoàn thành nay chỉ trong một cái chớp mắt đã bị san thành bình địa, Châu Duệ sợ hãi tay ôm chặt lấy đầu hét lên một
tiếng.
“Châu Duệ! Bà đang giấu tôi chuyện gì hả?” Thân mình Quách Thiết Lâm run rẩy, giận dữ quát lên. Nếu như còn chậm trễ chọc giận
hắn, nhất định sẽ khiến Quách gia hôm nay toàn bộ bị xóa sổ.
“Tôi… tôi… nói… người bị cướp đi rồi!” Châu Duệ cưỡng ép ý sợ hãi đang dần xuất hiện mà nhìn lên Quách Tử Tôn.
“Ai cướp?”
“Tôi không biết! Đến quốc lộ Vân An thì chúng tôi gặp tai nạn, hôm đó trời
mưa to cho nên không nhìn rõ là kẻ nào ra tay!” Châu Duệ gấp rút lắc
đầu.
“Nhất định không nói?”
“Là tôi không biết thật mà!”
Bà ta vừa nói xong thì bầu không khí liền trở lên lạnh lẽo, đáng sợ. Quách Tử Tôn không thèm tra hỏi nữa, mà nhìn Uri ra lệnh:
“Thông báo với bọn họ nếu tìm thấy chúng, giết ngay không cần truy hỏi.”
“KHÔNG ĐƯỢC!” Đột nhiên Châu Duệ trừng mắt hét lớn, sau đó di chuyển bằng đầu
gối đến trước mặt Quách Tử Tôn, hai tay túm chặt lấy ống quần của hắn,
điên cuồng lắc đầu:
“Không được giết! Tôi xin cậu! Xin đừng giết! Là Thiên Thành, người đưa cô ấy đi là Thiên Thành đấy. Nhưng thằng bé
tuyệt đối không làm hại cô ấy đâu.”
“Sao bà dám chắc con trai mình không giống người mẹ độc ác của nó?” Âm thanh trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
“Cậu… cậu nói thế là ý gì?” Khoé mắt Châu Duệ ửng đỏ, bà ta thất thần nhìn lên.
“Từ 12 năm trước nó đã biết giết người, ai dám chắc 12 năm sau tay có nhuốm máu nữa hay không?”
Miệng nói lời cay độc là vậy, nhưng trong giờ phút này tâm trạng Quách Tử Tôn lại nhẹ đi phân nửa.
“Không thể nào! Thiên Thành chưa bao giờ giết người. Nó là một đứa trẻ ngoan hiền, hiểu chuyện, tuyệt đối không thể làm thế!”
Đến lúc này Quách Thiết Lâm không nhịn được bèn ho lên vài tiếng, sau đó cất lời:
“Tử Tôn con nói như vậy có phải đã điều tra ra được gì rồi không?” Hay là
con nghi ngờ cái chết của Diệp Dư Uyển có liên quan đến Thiên Thành?
Thật sự chuyện đó không liên quan đến em trai con đâu, tất cả là do
chúng ta mà ra.”
“Kìa lão gia, ông định…”
“Châu Duệ đến nước này mà bà còn che giấu nữa sao? Hay bà muốn Quách gia diệt vong bà mới
hài lòng?” Quách Thiết Lâm một tay ôm ngực, tức giận chì chiết.
Quách Tử Tôn hướng ánh mắt như chim ưng về phía cha mình, lạnh lùng tuyên cáo:
“Chuyện lên kế hoạch bắt cóc Dư Uyển, chuyện thuê tổ chức Thiên Sát đi cướp số
vàng của Diệp gia, ông tốt nhất nên kể cho rõ, nếu tôi phát hiện ra nửa
câu dối trá, đừng trách tôi không nể tình cha con.”