Nhưng Lê Thương lại lập tức nghĩ tới, nếu mình không ngăn hắn lại thì bộ quần áo của vị dẫn đường kia mà anh vừa mặc chắc chắn sẽ bị bẩn.
Anh chỉ có hai chiếc áo của vị dẫn đường ấy, nhất định phải trân trọng.
Mỗi lần áo bẩn thì sẽ cần giặt, mà qua mỗi lần giặt thì mùi hương của vị
dẫn đường ấy sẽ nhạt đi một chút. Anh không biết mùi hương trên áo có
thể giữ được bao lâu, cho nên nếu không cần giặt thì sẽ cố gắng không
giặt.
Trước khi mùi hương của vị dẫn đường ấy hoàn toàn biến mất, anh nhất định phải khiến Nghiêm Qua chấp nhận mùi hương của mình.
Nếu không thì lần trị liệu này sẽ hoàn toàn vô ích khi mùi hương ấy biến mất.
Quay trở về hiện tại.
Anh nhìn con sói đang rầu rĩ trước mặt, cảm giác nếu mình không nghĩ cách
an ủi nó thì giây tiếp theo nó có khóc ra đấy cũng không bất ngờ.
Nhớ tới hiện giờ Nghiêm Qua chỉ là một bệnh nhân không hiểu gì cả, giọng
anh dịu hơn, trên mặt cũng lộ ra biểu tình ôn hòa, vỗ đầu hắn một lần
nữa: "Đừng buồn, cùng tôi về nhà tắm rửa sạch sẽ nhé?"
Sau khi
thấy anh không tức giận nữa, Nghiêm Qua hơi do dự một lát rồi nhanh
chóng khôi phục lại dáng vẻ vui sướng vừa rồi, lập tức nhảy bổ tới đè Lê Thương ngã nhào xuống đất, đồng thời dùng thân thể và cằm của mình ra
sức cọ lên người anh, kết quả cả người đầy bùn đất dính hết lên người Lê Thương.
!!!
Lê Thương muốn tránh nhưng hoàn toàn không kịp nữa.
Anh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt vô hồn nhìn lên bầu trời, trông như đã từ bỏ việc chống cự rồi.
...
Trong lúc hai người đi về thì Lê Thương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn con sói bên cạnh cái nào.
Mà con sói đi bên cạnh mặc dù không biết mình đã làm sai điều gì nhưng cảm nhận được tâm tình, biểu cảm cùng với động tác của Lê Thương cũng biết
có lẽ mình đã làm sai điều gì khiến anh không vui.
Nó ủ rũ đi bên người Lê Thương, thỉnh thoảng lại nhìn anh bằng vẻ mặt bất an, cũng thử dùng đầu mình cọ cọ bàn tay Lê Thương để anh vui lên.
Nhưng Lê Thương lại không chịu sờ nó cái nào.
"Wu~" Nghiêm Qua phát ra tiếng kêu vừa rầu rĩ vừa tủi thân, giống như đang
nhận lỗi, cũng giống như đang lên án tại sao Lê Thương lại không để ý
tới mình.
Tới tận khi bước đến cửa thì Lê Thương mới dừng lại,
anh hít sâu một hơi sau đó thở ra. Cuối cùng anh cũng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, quay đầu nghiêm túc nói với Nghiêm Qua: "Sau này không
được làm như vậy nữa, đã biết chưa?"
Tất nhiên là Nghiêm Qua
không biết. Hắn nghe hiểu từng chữ mà Lê Thương nói, nhưng hắn lại không thể nào hiểu được những chữ này kết hợp lại thì có nghĩa là gì.
Nhưng mà thông qua việc quan sát cảm xúc lộ ra trên mặt đối phương, hắn biết
hiện giờ Lê Thương không quá tức giận như ban nãy, thế là cuống quít đi
tới cọ đầu mình vào eo Lê Thương.
Lê Thương túm gáy Nghiêm Qua
lại nhéo mấy cái, cuối cùng dùng sức vuốt ve đầu hắn cho hả giận, lau
sạch bùn trên tay lên người hắn.
Quậy xong một hồi thì anh mang
Nghiêm Qua ra vòi nước ở cổng rửa sơ qua bùn đất trên người, sau đó mới
mang hắn tới phòng tắm trên lầu.
Chuyện tắm rửa kiểu này trước lạ sau quen.
Lê Thương để hắn đứng giữa vòi nước xối một lượt sạch hết bùn, bôi một lượt sữa tắm rồi xả qua nước hai ba lần là sạch sẽ.
Tắm xong cho sói ngốc thì anh đuổi nó ra ngoài, còn bản thân thì ở trong tắm rửa một mình.
Sau khi bị đuổi ra ngoài thì sói ngốc vẫn luôn dùng móng cào cào cửa phòng
tắm kêu wu wu, Lê Thương ở bên trong nghe được đau đầu không thôi.
Anh chỉ có thể vội vàng tắm rửa trong vòng năm phút, quấn khăn tắm bên hông rồi đi ra ngoài, tóc cũng chưa kịp lau.
Thấy cuối cùng anh cũng mở cửa, hai mắt sói ngốc sáng lên lại chạy tới cọ cọ.
Lê Thương hơi sợ nhột, trên người Nghiêm Qua lại toàn là lông. Thấy hắn
lại muốn tiến thêm bước nữa, Lê Thương vội dùng giọng nói nghiêm túc tỏ ý không cho phép lại gần mình.
Trên mặt sói ngốc lại lộ vẻ ủ rũ buồn bã.
Lần nào thấy dáng vẻ này của hắn, Lê Thương cũng cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Anh lộ vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: "Rồi rồi." Anh đi tới xoa đầu sói ngốc, mang
nó tới phòng sấy ở bên cạnh sấy khô lông. Sau khi sấy khô rồi thì anh
nhanh chóng về phòng, nhốt con sói ngốc nào đó ở bên ngoài, còn mình thì thay bộ đồ sạch sẽ hôm qua mới giặt, chưa đợi sói ngốc tru lên hai
tiếng đã mau chóng mở cửa ra ngoài.
Lê Thương cảm thấy con sói
này rất kỳ lạ, ban ngày chỉ hận không thể dính chặt lấy mình, nhưng cứ
khi đêm tới thì lại cố tình ra bên ngoài phòng và ngủ trên sàn nhà?
Tối nay anh chuẩn bị sẽ quan sát xem Nghiêm Qua có còn như vậy nữa không.
Lê Thương cầm đồ bẩn đi giặt, sau khi giặt xong thì bắt đầu quét tước căn nhà.
Thời đại này trên thị trường có rất nhiều robot giúp việc, nhưng bởi vì Lê
Thương luôn ở một mình cộng với thích tự tay dọn dẹp nhà cửa, dọn dẹp
xong thì căn nhà sạch sẽ trong một khoảng thời gian dài nên vẫn không
mua robot giúp việc.
Nhưng bây giờ thấy bùn đất trên sàn nhà, thỉnh thoảng còn có cả lông sói, anh cảm thấy mình nên sắm một con robot giúp việc.
Về đến phòng, sói ngốc lại tự chơi một mình, chạy tới chạy lui trong nhà khám phá thế giới mới.
Lê Thương phát hiện Nghiêm Qua cực kỳ thích biến thành dạng sói.
Thật ra như vậy cũng không tốt.
Tuy nói lính gác có thể hóa thú, nhưng chỉ lúc chiến đấu cần thiết thì bọn
họ mới hóa thành mãnh thú thôi. Khi ấy bọn họ sẽ trở nên mạnh hơn, da
thịt cũng dày hơn.
Nhưng nếu thời gian giữ ở dạng thú vượt mức quy định thì nhân tính sẽ dần bị thú tính áp chế.
Nghiêm Qua lại biến thành bộ dáng mất đi lý trí như thế này rồi, mặc dù một
phần là do mất đi dẫn đường nhưng phần nhiều hẳn là do hắn đã duy trì
dạng thú trong hai năm trời, ảnh hưởng chắc chắn cũng không nhỏ.
Hiện giờ trông hắn có vẻ rất bình thường, vẫn chưa bị thú tính áp chế đến
mức tấn công người khác, nhưng Lê Thương mong sau này hắn vẫn có thể duy trì được như vậy.
Là một dẫn đường, Lê Thương từng tiếp xúc với
rất nhiều lính gác, có thể tới tìm anh khai thông tinh thần phần lớn đều là người bình thường, cho nên anh cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Chỉ là trong lúc chữa trị cho những lính gác ấy, có lúc anh cũng tâm sự với bọn họ.
Vì anh chỉ ở trong tháp một năm, một năm ấy anh chỉ miễn cưỡng học được cách xây dựng tấm chắn cho mình, đồng thời học được một
ít kiến thức cơ bản về lính gác.
Lẽ ra anh có thể tiếp tục học
tập trong tháp năm năm nữa, nhưng anh lại không may gặp phải sự kiện
biểu tình đó, gần như những nhân loại ở lại trong tháp đều đã bị giết.
Mà một người mất đi nơi học tập như anh thì kiến thức về lính gác và dẫn đường cũng dừng lại ở đó không học được thêm.
Sau này may mắn có thể mở một phòng khám khai thông tinh thần cho lính gác ở đây. Ban đầu
chỉ được những lính gác già dặn có kinh nghiệm hướng dẫn, bọn họ ít hiều cũng đã từng có kinh nghiệm hợp tác với dẫn đường. Lê Thương cứ vậy tìm tòi được cách làm sao để làm một dẫn đường thông qua những chia sẻ của
bọn họ.
Tới hiện giờ vẫn có rất nhiều kiến thức chưa hiểu rõ, nhưng một ít vấn đề thông thường thì không làm khó được anh.
Ví dụ như lính gác hóa thú.
Nếu lính gác thường xuyên hóa thú mà lại không được khai thông tinh thần
trong một thời gian dài thì thế giới tinh thần của bọn họ sẽ bị ảnh
hưởng nghiêm trọng. Cho nên là một lính gác, dưới tình huống bình thường không cần hóa thú thì phần lớn mọi người đều sẽ không hóa thành dạng
thú.
Nếu hóa thành thú trong một thời gian dài thì lính gác sẽ hoàn toàn biến thành dã thú.
Lê Thương thật sự không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra với Nghiêm Qua, thế
nên hiện tại anh cần phải sửa lại cái thói hở tí là biến thành thú này
của hắn.
Nhưng mà trước đó, anh tuyệt đối không cho phép trong nhà có chút vết bẩn nào.
Lê Thương đi lấy đồ dọn dẹp, đầu tiên lau sạch bùn đất trên sàn nhà, sau đó mới chú ý tới Nghiêm Qua.
Nghiêm Qua thấy anh nhìn về phía mình đột nhiên dở chứng nghịch ngợm, nhảy
trái nhảy phải muốn tránh né Lê Thương, hoàn toàn làm như đang chơi đùa.
Lê Thương đuổi theo hắn một hồi mới nhận ra mình bị con sói này trêu đùa,
thế là quả quyết đi lên lầu không làm chuyện vô ích nữa.
Trên lầu ngoài hai căn phòng và một phòng tắm thì còn một gian được thiết kế riêng để đọc sách.
Tới phòng đọc sách, Lê Thương tìm quyển sách tâm lý mình chưa đọc xong rồi
tới ngồi bên cạnh cửa sổ, yên tĩnh ngồi đọc sách trong làn gió thổi nhè
nhẹ.
Anh cực kỳ thích hưởng thụ thời gian giữa trưa yên bình như thế này.
Mà Nghiêm Qua đang chơi đùa bên dưới lầu rộng lớn chờ mãi không thấy Lê
Thương đâu, thế là hứng thú của hắn với nơi này cũng bay sạch.
Thấy Lê Thương không để ý tới mình, hắn cắn chiếc gối trên sofa mấy lần như
muốn trút giận, tới khi cắn nát chiếc gối rồi mới ném nó qua một bên,
lắc lư thân thể ngửi mùi hương quen thuộc rồi chậm rãi bước lên bậc
thang.
Đến khi nhìn thấy Lê Thương thì cảm xúc nóng nảy trong lòng hắn mới dịu đi.
Hắn đứng ở một chỗ vô cùng dễ thấy trước mặt Lê Thương, đợi một lúc lâu
cũng không thấy Lê Thương để ý tới mình, thế là hết sức bất mãn tru lên
một tiếng muốn thu hút sự chú ý của anh.
"Wu wu~~~~"
Lê
Thương vẫn cúi đầu đọc sách như trước, không ngẩng đầu lên cái nào. Đến
tận khi con sói ngốc nào đó khó chịu dùng đầu sói che đi quyển sách của
anh thì anh mới ngẩng lên nhìn nó, chậm rãi nói: "Thế nào, hiện giờ chịu tới rồi à?"
Sói ngốc nghe không hiểu, chỉ là hiện tại vẫn rất
bất mãn nên dùng móng vuốt hất bay quyển sách sang bên cạnh, rất là cố
chấp đứng trước mặt anh kêu "Wu wu~~" tiếng nữa.
Lê Thương cười
khẽ, đi tới một tay nhặt quyển sách lên, một tay vỗ lên đầu hắn: "Được
rồi được rồi, để tôi xem xét thế giới tinh thần của anh, chút nữa vẫn
còn có việc."
Nói rồi đặt quyển sách trở lại kệ, ngồi xuống mặt
đất kéo đầu sói tới, bắt đầu vận dụng tinh thần lực của bản thân khai
thông tinh thần giúp hắn.
Nghiêm Qua cảm nhận việc Lê Thương đang làm có lợi cho mình, thế là ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, cằm cũng dựa vào đùi anh.
Lê Thương cứ ôm hắn như vậy, vừa dùng tay vuốt lông vừa dùng tinh thần lực bao phủ lấy thế giới tinh thần của hắn, từng chút xua tan mây đen trong thế giới tinh thần rộng lớn của Nghiêm Qua.