Tối, Lâm Đình đã chuẩn bị tất cả cho Mộng Hoàn để có thể đi đến bữa tiệc.
Bây giờ chỉ cần cô ấy bước ra khỏi phòng thay đồ là bọn họ có thể đi
ngay lập tức.
- Phụ nữ các cô đúng là lề mề.
Lâm Đình đã đợi Mộng Hoàn trang điểm, làm tóc và thay đồ cả một buổi chiều
vẫn chưa xong nên anh ta đã bắt đầu quạu quọ, không còn một chút kiên
nhẫn nào nữa.
Vừa đúng lúc, Mộng Hoàn vén màn bước ra khỏi phòng thay đồ.
Như một nàng công chúa, đúng vậy, Mộng cứ như một nàng công chúa vậy. Chiếc lễ phục màu trắng tinh khôi này thật sự rất hợp với vẻ ngoài ngây thơ,
trong sáng của Mộng Hoàn, cùng với mái tóc tết dài càng khiến cô trở nên thuần khiết hơn bao giờ hết.
Ngay cả Lâm Đình cũng phải đứng ngồi không yên. Quả nhiên là trên đời này
không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết ăn diện cho bản thân.
- Cũng đâu ai bắt anh phải đợi tôi, anh có việc thì cứ đi trước, lát nữa tôi có thể tự đến mà.
- Im miệng! Cô bị điên hay là giả ngu vậy, cô còn không rõ dư luận có sức ảnh hưởng đến mức nào sao? Cô muốn đám phóng viên đó lại đăng tin nhảm
nhí à?
- Cho dù là vậy thì anh cũng đâu cần đợi tôi cả buổi chiều rồi tự mình không vui.
Nói thật thì Lâm Đình không phải vì rảnh rỗi nên mới cùng cô đến đây và
ngồi không cả một buổi, anh chỉ sợ nếu anh đi rồi thì đám nhân viên ở
đây sẽ không xem cô ra gì. Bọn họ là vậy, chỉ biết nhìn mặt bắt hình
dong, nếu anh còn tỏ ra lạnh nhạt với Mộng Hoàn thì lại càng có cơ hội
cho họ làm bừa.
- Nhưng mà...
cái câu "người đẹp vì lụa" không ngờ lại đúng đến như vậy. Xấu xí, bần
tiên như cô mà dát vàng lên cũng có thể biến thành công chúa cao quý.
Mộng Hoàn im lặng, khẽ cuối đầu.
"Công chúa? Là công chúa lọ lem sao? Vốn dĩ những thứ này không thuộc về
mình, sau 12 giờ đêm thì phép màu cũng sẽ biến mất thôi."
- Anh không định đi à? Còn không đi thì sẽ trễ đấy!
- Biết vậy mà còn chậm chạp, đi thôi!
...----------------...
Đến nơi, Lâm Đình thong thả xuống rồi vòng qua mở cửa xe cho Mộng Hoàn và
anh đưa tay ra muốn dìu cô, nhưng Mộng Hoàn lại chần chừ. Cô... có hơi
sợ hãi.
Lúc này Lâm Đình cau mày, anh có chút không vui, khẽ nói.
- Cô còn muốn giở trò gì? Còn không mau nắm lấy tay tôi.
Mộng Hoàn nhìn quanh, thấy mọi người đang chỉa ánh mắt vào mình nên không
suy nghĩ gì thêm, nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Đình và bước ra khỏi xe.
"Tay cô ta... lạnh vậy? Sợ đến thế à?"
Bước vào bên trong bữa tiệc, mọi thứ xung quanh đều xa hoa, lộng lẫy khiến
cô bị choáng ngợp đến khó thở. Chân càng lúc càng run rẩy, không vững
nên cô đã va trúng một người phục vụ đang cầm chai rượu vang.
Xoảng!!!
- Á!!!
Cũng may Lâm Đình đã đỡ kịp cô nên cô không bị thương gì cả, chị có chai rượu là bị vỡ.
- Cô đang làm gì vậy, bình tĩnh một chút. Có sao không?
- À... à... tôi không sao. Nhưng...
- Không sao, chút nữa tôi sẽ đền, chỉ cần cô đừng làm gì khiến tôi mất mặt nữa là được.
Sự cố lúc nãy đã khiến cho bọn họ trở thành tâm điểm bị chú ý trong bữa
tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mộng Hoàn khiến cho Mộng Hoàn càng căng thẳng hơn. Cô đúng thật là không giỏi cũng chả có kinh nghiệm gì trong
những bữa tiệc cao cấp như thế này.
Đột nhiên, Lâm Đình nắm chặt lấy tay cô và kéo cô vào lòng mình, cẩn thận che chắn.
- Đừng để tâm đến bọn họ, cũng đừng sợ hãi, cô cứ việc bước đi, mọi chuyện... đã có tôi rồi. Cứ tin tôi!