"Chào mọi người, tôi tên là Tưởng Mộng Hoàn, năm nay tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, tôi là một cô nàng tiểu thuyết gia ngôn tình lãng mạn. Nghe có vẻ
hay ho lắm đúng không? Nhưng thật ra mọi thứ không như mọi người đang
tưởng tượng đâu, vì... tôi chỉ viết tiểu thuyết vì đam mê thôi chứ...
không hề có bất kì danh tiếng nào cả."
"Cũng như cái danh tiểu thuyết gia của tôi cũng chỉ là hư ảo thôi vậy! À mà
phải rồi, mọi người đừng cho rằng tôi viết tiểu thuyết ngôn tình thì sẽ
có đường tình duyên thuận lợi và mang theo trên người đầy kinh nghiệm
nha! Vì thật ra tôi... nói ra thì ngại nhưng... tôi thật sự chưa yêu
đương bao giờ."
"Haiz! Nhắc đến chuyện tình cảm thì tôi lại... cảm thấy buồn á!! Vì... ôi trời! Thật sự thì tôi rất muốn yêu đó, tôi cũng muốn nếm trãi hương vị của tình yêu
đấy, nhưng tôi là một cô gái vô cùng nhút nhát và hay tự ti về bản thân, tôi cũng là một dạng người hướng nội, cũng rất là trầm tính đấy. Trước
giờ tôi chỉ thích ở nhà ôm viết những bộ tiểu thuyết tình yêu đẹp đẽ do
mình tưởng tượng ra, không thích đi ra ngoài ồn ào náo nhiệt, nói nhỏ
nè... có khi một tuần tôi không ra ngoài cũng được luôn đấy!"
"Có lẽ rất khó tin khi ở cái thời hiện đại này lại có một cô gái như vậy đúng không, nhưng là thật đấy, đó chính là tôi."
Đúng thế, đó chính là cô ấy - Tưởng Mộng Hoàn, cô ấy thật sự là một người trầm tính, nhút nhát và hay tự ti về bản thân mình.
Nhưng đó là đối với những người xa lạ không thân thiết thôi. Còn khi ở một
mình hay với bạn thân thì... cô ấy vô cùng sôi nổi, vô cùng hài hước và
đáng yêu, thậm chí là có tí điên khùng.
Còn đối với tiểu thuyết thì.... đấy là công việc chính thức, là chén cơm manh áo của cô ấy chứ không chỉ là đam mê thôi đâu nha!
Nhưng phải nói thật một điều là cô ấy rất kiên trì, nỗ lực và cố gắng, cho dù đã bao năm rồ cô vẫn chưa được biết đến, chưa có danh tiếng nhưng... cô vẫn không từ bỏ mà đeo đuổi đam mê của mình. Cũng chẳng hiểu nổi là cái nhiệt huyết đó của cô đã bắt nguồn từ đâu nữa.
Chẳng lẽ cô thật sự không muốn từ bỏ? Cô chưa bao giờ tuyệt vọng sao??
"Đương nhiên là có rồi! Nhưng... nó dường như đã thấm sâu vào máu của tôi rồi, mỗi khi có ý tưởng là tôi lại viết, thật sự không có cách nào từ
bỏ..Còn tuyệt vọng hả? Tôi đã từng có một thời gian vô cùng trầm cảm,
lúc đó tôi rất thất vọng cũng đã rất rất là mệt mỏi luôn. Nhưng cũng nhờ nhỏ bạn thân của tôi và gia đình động viên, giải thích và khuyên nhủ
cho tôi hiểu nên tôi đã tốt hơn. Và bây giờ, tôi đã không còn quan tâm
đến việc rốt cuộc là tiểu thuyết của tôi có người đọc, có người biết đến không nữa rồi, vì hiện tại... tôi chỉ muốn thoả mãn đam mê của mình cà
kiếm một ít tiền thôi, không cầu mong thêm nhiều."
Nhìn xem, cô ấy tuy nhút nhát nhưng rất kiêm cường và nỗ lực phải không??
Ha!! Nhưng có nhiều thứ bạn vẫn còn chưa biết đến cô ấy đâu.
Thật ra cô ấy hay tự ti là vì... cô ấy không có một thân phận tốt. Thật ra
cô là trẻ mồ côi cha từ nhỏ, nhưng rồi, vào năm cô bảy tuổi, mẹ cô đã
mắc bệnh ung thư mà qua đời, từ đó, cô đã thật sự trở thành trẻ mồ côi
và sống trong cô nhi viện.
Nhưng vào bốn năm trước, ba ruột cô, người mà cô chưa từng biết đến đã tìm ra cô và nhận lại.
Ông ấy là một thương nhân giàu có, cũng gọi là có tiếng tăm, vợ của ông ra đã sinh cho ông một cậu cả
và một nhị tiểu thư, còn cô đã trở thành tam tiểu thư của nhà họ.
Cơ mà... cái danh tam tiểu thư này không hề vẻ vang một tí nào đâu. Vì...
trong gia đình đó, lẫn ngoài xã hội đều không ai thừa nhận cô, ai ai
cũng nói rằng tôi là một đứa con hoang do hồ ly tinh sinh ra. Bọn họ
nói: "Là con của kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác
thì cũng chả có tốt lành gì đâu."
Cô sống trong cái nhà đó một năm thì thật sự không chịu nổi nữa nên đã dọn ra ngoài sống độc lập và từ chối mọi khoản chu cấp của họ. Nói là từ
chối thế thôi, nhưng, thật ra họ cũng chẳng thèm để ý đến cô - một đứa
con hoang được hồ ly tinh dạy dỗ. Ha! Cả ba cô nữa, ông ta cũng không để ý đến cô, vì cô.. chính là chứng cứ cho vết nhơ trong cuộc đời ông ta
mà, nhưng cô thật sự không hiểu tại sao ông ta lại muốn nhận lại vết nhơ khó xoá này.
Nhưng cho dù là
lí do gì thì ông ta vẫn là một người cha tồi, vô trách nhiệm. Vì từ ngày cô ra sống độc lập đến bây giờ, họ, chẳng ai thèm quan tâm đến cô cả,
cũng đã ba n rồi còn gì, có lẽ... họ đã thật sự quen đi sự tồn tại của
cô, cô cũng không biết là đó là tốt hay xấu, nhưng, đối với cô bọn họ
cũng chẳng là cái gì đối với cô hết, gia đình mà cô nhớ cũng chỉ có cô
nhi viện mà thôi.
Hơn nữa, cô
cũng không dám khiến họ nhớ đến. Vì, sẽ làm mất mặt họ, sẽ làm họ bẽ
mặt, thậm chí người bị khinh thường chính là cô.
Bởi, hồi đi học thì thứ coi quan tâm là học hành, còn ra trường thì thứ cô
ôm ấp hi vọng chỉ có tiểu thuyết. Nên, ngoại những thứ đó ra thì cô
không quan tâm đến gì cả, cô không quan tâm đến bề ngoài của mình đến
mức đáng sợ.
Một cô gái mà
không biết trang điểm sao? Cô ấy không biết ăn diện, không biết đi giày
cao gót? Bây giờ còn ai đeo chiếc kính cận dày cộm thế nữa không?? Và,
ôi trời!! Cô thật sự không biết gì về quán bar, không biết uống rượu và
chưa từng mặc những bộ đầm sexy???
Đấy!!! Cô ấy đấy!! Ở cái thời hiện đại này tìm ra được một cô gái ngoan ngoãn như cô nàng Tưởng Mộng Hoàn này thật sự là rất khó nên cô ấy chính là
một loại hàng cực hiếm. Nhưng, loại hàng hiếm này không bán được đắt
giá, cũng không có ai thèm để ý đến vì... cô ấy quá quê mùa và xấu xí
đi!
Xấu xí??! Đúng, cũng chính
vì cô không biết sửa soạn cho bản thân, vì cô xấu xí như thế nên... rất
hay bị đồng nghiệp chê cười, họ thường gọi cô là "vịt xấu xí". Và thật
ra... cô không ra đường ít nhiều cũng là vì sợ hãi ánh mắt khinh thường, kù thị của mọi người, cô không muốn nghe họ bảo "cô gái đó xấu xí thật
đó, ăn mặc quê mùa, luộm thuộm thế này mà cũng dám đi ra đường sao? Còn
để mặt mộc nữa ư? Can đảm đấy!!" Những lời nói đó thật sự khó nghe,
nhiều lúc cô tự hỏi "nhan sắc thật sự quan trọng thế sao?" Nhưng đương
nhiên, cô biết rất rõ câu trả lời, vì...
"Nữ chính không phải bình thường cũng là rất xinh sao? Cho dù có bị tác giả áp đặt trong hoàn cảnh nào thì họ cũng là người có nhan sắc cả. Bởi
vậy... người như mình không xứng để yêu đương, mộng mơ vào những bộ tiểu thuyết như thế là đủ rồi."
Thật ra nhiều lúc.... nhân vật nữ chính mà cô tạo ra cũng chính là... bản
thân mà cô mong muốn, còn nam chính cũng chính là nam thần hay... kiểu
tổng tài bá đạo mà cô mơ ước. Và những câu chuyện tình yêu thiếu nữ
kia... cũng có lẽ là thứ mà cô mộng mơ muốn có được.