Sâu Gạo Hoàng Gia, Sâu Sâu Sâu
Trà Cúc Dưa Leo
Một tiếng cha nói ra, làm Ngụy Vũ ngây ngẩn cả người.
Lý Mộc Cẩn nhảy dựng lên đánh đầu Lý Tỉ, "Gọi mê cái gì vậy!"
Lý Tỉ cười hì hì, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, "Hắn giống một quản gia quản đủ chuyện vậy, không phải giống như cha vậy sao?"
Lý Mộc Cẩn ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.
Lý Tỉ chưa từng gặp qua Định Vương, khi còn bé thỉnh thoảng sẽ dùng giọng
nói non nớt dễ thương hỏi: "Cha là người như thế nào? Đệ rất muốn biết
nha!"
Các tỷ tỷ không có biện pháp trả lời, chỉ có thể quay người đi trộm lau nước mắt.
Cuối cùng, vẫn là Lý Tỉ đến an ủi bọn họ: "Không có cha cũng không sao, ta còn có a tỷ mà, còn có tận ba người!"
Trộm nghĩ như vậy, Lý Mộc Cẩn liền nhịn không được đỏ vành mắt.
Lý Tỉ cười dỗ nàng: "Sao lại khóc? Được được, đệ không gọi bậy nữa." Một bên dỗ một bên lấy khăn giúp nàng lau.
Trong yến tiệc có rất nhiều quý nữ, trong nhà cũng có đích thứ huynh đệ,
nhưng không ai đối xử với bọn họ như Lý Tỉ đối xử với Lý Mộc Cẩn vậy,
nghĩ đến lời Lý Mộc Cẩn vừa rồi lại cảm thấy chua xót.
Người chua nhất là Sài Lam Lam, người thường tự hào về huynh trưởng, nhưng bây giờ ngồi tại bên người, lại bị đệ đệ người ta so không lại.
Càng nghĩ càng ghen tỵ, oán hận mà véo Sài Dương một phen.
Sài Dương vô duyên vô cớ gặp tai bay vạ gió, cười khổ, bóc một con tôm cho muội muội bảo bối nhà mình.
Sài Lam Lam hừ một tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.
Bên này, Ngụy Vũ cũng bóc một con cho Lý Tỉ. Không thể nói được là âm trạng gì, chính là...... Muốn đau lòng cho y.
Thình lình bị người ta kêu một tiếng cha, cho nên phải tận tâm tận lực mới được.
——Tự an ủi mình như vậy, liền cảm thấy tiếng "Cha" nghe có vẻ thú vị hơn một chút.
Những người khác nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nguyên nhân chủ yếu là do tiểu Phúc vương này chưa bao giờ theo lẽ thường, năm ngoái trong tiệc Trung thu, khi thánh nhân có mặt, lại dám để chó cắn
sứ giả nước ngoài, một tiếng cha thật đúng là không tính là cái gì.
Bầu không khí sau đó rất thoải mái.
Một đám người trẻ tuổi, uống chút rượu, viết viết thơ,tâng bốc nhau vài câu, quan hệ cũng liền hòa hoãn.
Người duy nhất không thể vượt qua là Dương Hi Hi.
Ả lặng lẽ rời khỏi bàn ăn, lúc đi không phát ra tiếng động, mà là đi lững thững, không biết là không muốn người ta phát hiện, hay là hi vọng có
người đuổi kịp.
Cuối cùng, đương nhiên không có ai đuổi theo an ủi ả, ngược lại đụng phải Lý Mộc Cẩn đi ra ngoài thay quần áo rửa tay.
Lý Mộc Cẩn vì để cho trong sạch lỗ tai, cố ý không để ý tới ả.
Dương Hi Hi ngược lại cảm thấy ủy khuất, "Hôm nay ta mất mặt, ngươi nhất định rất vui vẻ đúng không? Phương diện nào cũng không thể so với ta, cho
nên ước ta làm trò cười, đúng không?"
Lý Mộc Cẩn buồn cười nói:
"Dương Hi Hi, ta thừa nhận ta so với ngươi kém xinh đẹp hơn, không tài
năng bằng ngươi, nhưng mà, ta so với ngươi thông minh hơn."
Dương Hi Hi mặt đầy châm chọc, "Ngươi thông minh? Ta không nghe lầm đi?"
Lý Mộc Cẩn cười một chút, chậm rãi nói: "Ngươi chính là quá tự cho mình
thông minh, biến người khác đều trở thành đồ ngu, cho nên mới bị lần
lượt vả mặt."
"Ta nói ta so với ngươi thông minh hơn, là bởi vì
ta so với ngươi có tự mình hiểu lấy mình hơn. Ta rất rõ ràng, ta không
phải anh hùng hào kiệt trong thoại bản, không có tài học tướng mạo như
vậy, càng không có tâm tư lả lướt như vậy.
"Ta chỉ là một người
bình thường, sẽ có lúc cãi vã, hơn thua, sẽ có lúc mắt nhìn không thấy
lòng người, nhưng ta thừa nhận, ta sẽ không viển vông, càng sẽ không vì
tư tâm của bản thân mà hại người khác."
Lý Mộc Cẩn hếch cằm, hiếm khi lộ ra một chút kiêu ngạo, "Ngươi cho rằng ai sẽ coi thường ta như
vậy? Ai sẽ có tư cách coi thường ta?"
"Ngược lại là ngươi......"
"Ngươi đã cũng đủ may mắn, biểu tỷ."
Một phen lời nói đâu ra đó, từng câu từng chữ đánh vào tâm Dương Hi Hi. Phàm là ả có một tia ăn năn, lúc này nên tỉnh ngộ.
Nhưng mà, Dương Hi Hi từ trước đến nay lòng tự trọng rất cao, lời thú nhận
chân thành của Lý Mộc Cẩn không những không khiến ả cảm thấy biết ơn mà
còn khơi dậy trái tim nổi loạn của ả.
Tên ngu xuẩn Lý Mộc Cẩn, có cái gì tư cách giáo huấn ả?
Trong trường hợp này, nàng sao có thể nghĩ ra?
Nhất định là ai dạy nàng rồi!
Dương Hi Hi mặt mày đen thui đến khúc thủy đài, đúng lúc gặp Dương Hoài từ nội sảnh đi ra.
Nhắc mới nhớ, Dương Hoài và Dương Hi Hi vẫn là huynh muội ruột. Chỉ là Dương Hoài là con trai của thiếp, mà Dương Hi Hi chỉ là từ ngoài phòng đến,
so với thiếp của thiếp còn tệ hơn.
Phụ thân của hai người rất
lãng mạn, lại có một đàn con, nếu không phải được Định công chúa nhận
làm con nuôi, Dương Hi Hi không biết lúc này sẽ sống như thế nào.
Dương Hoài liếc ả một cái, cũng không có ý định trả lời ả, chỉ muốn đi ra ngoài.
Dương Hi Hi nói: "Huynh à, huynh có muốn lấy lại sự sỉ nhục mà huynh phải chịu ở khúc thủy đài này vài ngày trước không?"
Sắc mặt Dương Hoài đại biến, lửa giận từ trong đó tuôn ra, hắn không thể
đắc tội Lý Tỉ, còn không thể đối phó tiểu nương tử hỗn láo này sao?
"Muốn chết thì cứ nói."
Trước đây, Dương Hi Hi sẽ sợ hãi, nhưng bây giờ thì khác.
Ả tự nhủ thân phận của mình đã khác trước, bất luận ả làm chuyện gì, bất
luận ả đắc tội với ai, Định Vương phi đều sẽ ủng hộ ả. Ả không còn phải
cẩn thận và cư xử như trước nữa.
"Ca ca không thích Ngụy Thiếu
Khanh, ta muốn đối phó Lý Mộc Cẩn, tại sao không hợp tác với nhau, có lẽ có thể để cho cái kia cường đại Phúc Vương chịu thiệt thòi một chút."
" Ngươi mất trí rồi sao? Ngươi có bệnh sao? Ngươi có tư cách gì cùng ta bàn bạc hợp tác?"
Dương Hi Hi trong mắt hiện lên vẻ khó chịu, nói: "Nếu ta dám nói, ta trăm phần trăm chắc chắn."
Ả lại gần, trầm giọng nói gì đó.
Dương Hoài vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi nằm mơ sao?"
"Ca ca, ngươi nếu không tin, có thể đi kiểm tra." Dương Hi Hi khẽ mỉm cười, "Cùng ta hợp tác, ngươi sẽ không bị thiệt."
Dương Hoài liếc ả một cái, để lại một câu: "Nói chuyện sau đi!"
Băng Đằng theo sát Dương Hoài, thấp giọng thuyết phục: "Ta nghĩ a lang cũng
có thể cân nhắc đề nghị của Hi nương tử. Nếu nàng thật sự là con gái của quận chúa, cũng sẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho ngài."
"Nghe ả nói lời vô nghĩa."
Dương Hoài nhổ nước bọt: "Ta đã nhớ rõ ả vào Dương gia khi nào, ta theo mẫu
thân tới nhà ả đón ả về. Mẫu thân ả là một kỹ nữ được nuôi trong mật
thất, ta đã từng gặp qua bà ta, hai người nhìn qua giống hệt nhau."
"Vậy... Tại sao Hi nương tử lại chắc chắn như vậy? Không phải là Vương phi đã nói gì đó chứ?"
Dương Hoài cau mày, "Chúng ta thật sự nên đi xem thử, nếu tìm được thứ gì thì có thể lợi dụng."
Băng Đằng cúi đầu.
***
Lúc Dương Hoài đến khúc thủy đài, Lý Tỉ đã bị Lý Mộc Cẩn lôi đi rồi.
Hai tỷ đệ cùng ở với nhau trong bụng không đến hai giọt mực (ý nói không có chữ trong đầu để làm thơ), cưỡi cưỡi ngựa, cưỡi ngựa đánh bóng thì
không sao, nhưng làm thơ thì đau đầu, gặp được trường hợp như vậy từ
trước đến nay luôn là chuồn mất.
Dương Hoài nhìn một vòng, không
có một cái là không thể chọc, lập tức bật chế độ châm chọc: "Ngụy Thiếu
Khanh không phải đã leo lên phủ Phúc Vương rồi sao, sao còn trà trộn với đám tiểu nhân bần hàn thế này?"
Sài Dương sắc mặt lạnh lùng, ngay lập tức cầm kiếm trên tay.
Ngụy Vũ đè tay hắn xuống, thản nhiên nói: "Dương bình sự nói đúng, Ngụy mỗ
đã đã leo lên phủ Phúc Vương, thật sự không nên giao du với đám người
không linh hoạt này."
Dương Hoài nhíu nhíu mày, đoán không ra trong hồ lô hắn muốn làm cái gì.
Ngụy Vũ nhìn tân bằng bạn cũ trong bữa tiệc, cười nói: "Chư vị cũng nên
giống ta, cùng vị này Bương bình sự học học, quan chức dựa vào Phúc
Vương phủ có được, tiền đồ cũng phải cột vào trên người người khác."
"Ngày lễ ngày tết một xe lễ vật đưa tới phủ Phúc Vương, mỗi khi đến ngày sinh nhật của Định Vương phi, trời nam biển bắc mà đào lễ trọng dâng
lên...... À, đúng rồi, còn phải hạ mặt mũi, nhận con chó sư tử của Phúc
vương kia làm cháu trai."
Mọi người không chút khách khí mà cười ra tiếng.
Sài Lam Lam nói dứt khoát: "Ta nghe Lý Mộc Cẩn nói qua, Hùng Hùng Tử nhà
nàng không muốn nhận thúc thúc ca ca gì đó đâu, nịnh bợ quá nhiều, nhận
không nổi nữa."
Dương Hoài thẹn quá thành giận, "Người đâu!"
Trong khoảnh khắc lao ra một đống chó săn.
Bá một tiếng, thanh kiếm xanh của Sài Dương lao ra khỏi vỏ. Những người
còn lại cũng lần lượt đứng dậy, bảo vệ các tiểu cô nương phía sau.
Giương cung bạt kiếm hết sức, có người vội vàng chạy tới, thì thầm điều gì đó
vào tai Dương Hoài. Sắc mặt Dương Hoài thay đổi hai lần, dùng giọng hung ác nói vài câu tàn nhẫn, sau đó xoay người rời đi.
Người gọi Dương Hoài là mẹ đẻ của hắn, Trịnh thị, xuất từ Thanh Nguyên Trịnh gia.
Trịnh gia là một trong danh sách "Ngũ họ thất gia" Đại Nghiệp, người tài ba
xuất hiện lớp lớp, cũng khá nổi danh, nổi tiếng nhất là gia quy ——
"Nam không cưới thứ tộc, nữ không gả hoàng tộc."
Năm đó Thái Hậu dục vì kim thượng cầu thú nữ nhi Trịnh gia làm chính phi,
Trịnh gia gia chủ thà rằng đem này gả cho Phạm Dương Thôi thị một tiểu
lại bát phẩm, cũng không muốn gả cho kim thượng.
Trịnh thị từ nhỏ chịu gia tộc hun đúc, hành sự cẩn thận, rất có lòng dạ. Bà ở trên gác
mái nhìn thấy Dương Hoài cùng người ta gây xung đột, lúc này mới phái
người đem hắn kêu trở về.
Dương Hoài vẻ mặt không phục: "Tên họ
Ngụy đó chỉ là một gia đình tồi tàn không có gia thế, lấy gì mặt mũi mà
bám lấy hoàng thất? Chính là không quen nhìn bộ dáng hắn tự nhận thanh
cao kia!"
Trịnh thị uống trà, không đáp lại lời của hắn, nói sang chuyện khác: "Ngươi gần đây điều phái không ít người, điều tra Hi
nương?"
Dương Hoài cũng không lạ gì tai mắt của Trịnh thị, thẳng
thắn nói: "Ả ngu xuẩn kia, vậy mà dám nói cái gì là con gái ruột của cô
mẫu, sợ là bị rối loạn tâm thần gì đó rồi."
Trịnh thị ngừng một chút, "Là chính miệng nàng nói?"
Dương Hoài gật gật đầu, "Mẫu thân, chẳng lẽ thân thế nha đầu kia thực sự có điều gì để nói?"
"Cái gì cũng không có." Trịnh thị hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Dương Hoài chưa từ bỏ ý định, "Mẫu thân, ngài mau nói cho ta đi, đỡ phải ta
đi ra ngoài tra, ngược lại kinh động phụ thân. Ngài cũng không muốn để
ta lại bị phụ thân mắng đi?"
Trịnh thị quá hiểu người con trai
này, từ nhỏ bị bà mẫu cưng chiều, dưỡng đến không học vấn không nghề
nghiệp, cố tình lại một bụng bàng môn tả đạo, cùng huynh trưởng của hắn
quả thực không giống từ trong một bụng mẹ bò ra.
—— Huynh trưởng của Dương Hoài chính là đại tỷ phu của Lý Tỉ, đệ nhất mỹ nam Trường An, Dương Dự.
Bà biết rõ, nếu không cùng Dương Hoài nói hết, hắn tất sẽ không chết tâm,
vì không cho hắn tiếp tục gây chuyện sinh sự, đành phải đem sự thật nói
ra.
Dương Hi Hi không có khả năng là nữ nhi của Dương thị.
Năm đó, Trịnh thị đã tận mắt chứng kiến Dương Hi Hi từ trong bụng ngoại
thất sinh ra. Theo nguyện vọng của Dương gia, nếu là nam nhi thì sẽ được nhận lại, nữ nhi sẽ do ca kỹ tùy ý nuôi nấng.
Mãi cho đến khi
Dương Hi Hi lên ba tuổi, ca kỹ kia đột nhiên sinh bệnh bộc phát nặng đã
chết, chủ mẫu một thế hệ của Dương gia lúc này mới lên tiếng, đem nàng
đón trở về Dương gia.
Vừa lúc gặp kia một năm, Định Vương phi
Dương thị về nhà mẹ đẻ thăm viếng, không biết vì lý do gì, nàng cho rằng Dương Hi Hi chính là ruột thịt của mình, muốn mang ả về phủ Phúc vương
nuôi nấng.
Nhìn thấy lợi ích khổng lồ đằng sau, chủ mẫu Dương gia thuận nước đẩy thuyền, còn ngầm bí mật cung cấp một số "bằng chứng" vô
cùng thuyết phục, làm Định Vương phi càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.
Mấy năm nay, dựa vào tầng ràng buộc này, Dương gia vớt được không ít chỗ tốt từ trên người Định Vương phi.
Dương Hoài nghe xong, trong óc một chuỗi dấu chấm hỏi: "Cô mẫu vì sao lại bỏ đi con mình chứ?"
"Là tổ mẫu con nói, hình như trước khi Dương thị sinh Phúc vương đã sinh
môt người con gái, Định Vương phủ lấy cái này là điềm xấu nên đã đem đi. Hai năm kia Định Vương phi như phát điên đi tìm, cho đến khi nhìn thấy
Hi nương."
"Vì sao lại nhận định là nàng ta?"
"Hình như là bởi vì vết bớt trên người Hi nương...... Nói cũng lạ, Hi nương mấy năm
nay thế mà càng lớn càng giống Định Vương phi, khó trách vẫn luôn không
lòi ra."
"Không đúng rồi, Dương Hi Hi sao có thể có tuổi so với Lý Tỉ chứ, cô mẫu sao lại nhận định bọn họ là song bào thai được?"
"Tuổi không phải là vấn đề, huống hồ cũng chỉ kém một tuổi. Lúc trước Hi
nương đi theo ca kỹ nương kia kiếm ăn, ba tuổi oa oa, nhìn so với với
Tiểu Phúc Vương hai tuổi còn gầy hơn."
Dương Hoài vẫn là khó có thể tin: "Chuyện lớn như vậy, thế nhưng một chút tiếng gió cũng không có."
"Con đã biết sự tình lớn, thì nên ngậm chặt miệng, không được nói cái gì,
ngoại trừ cha con, chỉ có tổ mẫu đã chết của con biết. Nếu không phải Hi nương là ta nhìn sinh ra, nhất định ngay cả ta cũng muốn gạt."
Dương Hoài khó hiểu: "Tổ mẫu chính là mẹ ruột của cô mẫu, vì sao lừa bà ấy như vậy?"
Trịnh thị khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện lên một tia châm chọc: "Còn có thể vì cái gì? Vì nhà họ Dương!"
Hoặc là nói, vì ích lợi. Bằng không, lúc trước cũng sẽ không đem Dương thị
gả cho Định Vương, người trong Dương gia đều mong nàng làm hoàng hậu.
Trịnh thị trầm giọng dặn dò: "Đem chuyện này nói cho con, là vì cảnh cáo con, ngàn vạn đừng lại giở trò, miễn cho để Định Vương phi phát hiện, đến
lúc đó, đến lúc đó nàng ta nhất định sẽ trả thù Dương thị."
Dương Hoài ngoài miệng dạ vâng, nhưng tâm lại sống dậy.
Không quan trọng họ của Dương Hi Hi là họ Lý hay là họ Dương, quan trọng là,
Định Vương phi cho rằng ả ta họ Lý, như vậy, vậy thì ả liền có giá trị
lợi dụng.
Dương Hoài muốn đối phó với Ngụy Vũ, Dương Hi Hi muốn
đối phó với Lý Mộc Cẩn, hai người ăn nhịp với nhau, nhanh chóng đã cấu
kết với nhau.
Trước mắt, có một cơ hội tuyệt vời -
Đấu mã cầu* của hoàng thất Trường An thành mỗi năm một lần.
*Polo hay còn gọi là Mã cầu (: چوگان, chowgan,: 馬球, mǎqiú) là một môn. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm
vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương. Người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khiển một quả bóng bằng nhựa
trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương. Polo truyền thống được chơi ở tốc độ cao, trên một sân cỏ rộng, dài 300, rộng 160 yard. Mỗi đội bao
gồm 4 người chơi cưỡi trên bốn con ngựa. Polo trên sân (field polo) được chơi với một quả bóng bằng nhựa cứng thay vì bằng gỗ. Polo chơi trong
đấu trường (arena polo) chỉ có ba người chơi mỗi đội, thường là để diễn
tập hoặc chỉ là nhưng trận đấu ngắn ở tốc độ thấp hơn do không gian hạn
chế của đấu trường; quả bóng được dùng trong thể loại này là một quả
bóng nhỏ bơm hơi, tương tụ một quả bóng đá nhỏ. Một trận polo hiện đại
kéo dài khoảng 2 giờ và được chia thành những khoảng thời gian gọi là
"chukka" (dài 7 phút rưỡi). Polo được chơi chuyên nghiệp ở 16 quốc gia.
Trà Cúc Dưa Leo