Quân Cửu và Anatole được dẫn vào thành, thành chủ Alice là một bà lão
với nếp nhăn khóe mắt rõ ràng, mái tóc bạc phơ và một bộ quần áo đơn
giản đến mức khiến quý tộc khác phải chê cười.
Nhưng những người
dân trong thành đều biết thành chủ tiết kiệm vậy là vì họ, tuy rằng
thành chủ không có năng lực khiến Alice lớn mạnh hơn, nhưng bà đối với
mỗi người dân đều rất tốt. Người dân cũng rất tôn kính bà.
" Đa
tạ hai vị giúp đỡ! Ta - Thành chủ Alice đời thứ 6 - Elisa Bush cảm tạ
hai vị!" Lão thành chủ thật sự cảm động, khóe mắt cũng hơi ươn ướt.
Ác ma tấn công Alice từ ba ngày trước, ba ngày, chỉ ba ngày ngắn ngủi, chỉ đủ thời gian may một bộ quần áo mà thành Alice đã suy sụp đến mức tưởng chừng trời sụp.
Những bóng vong linh vào lúc nửa đêm khiến người ta không dám ngủ, những đợt quấy nhiễu vào sáng sớm khiến người ta bực
bội, những trận thú triều vào ban trưa khiến người ta nóng nảy.
Các dũng sĩ hay ma pháp sư đều bị tiết tấu quấy nhiễu này làm cho mệt mỏi cực kỳ.
Nhưng đến tận bây giờ bọn họ còn chưa tìm thấy ác ma, đừng nói là tìm thấy, ngay cả cái bóng, góc áo cũng chẳng nhìn ra.
Điều này khiến những người đến Alice vì nhiệm vụ cảm thấy không đáng, bọn họ đang muốn bỏ rơi Alice, lão thành chủ biết điều đó, vì vậy lão đang nát óc nghĩ cách giữ người thì Đoàn đội Ella đã đến.
Lão không mừng mới là lạ.
Tình hình khẩn cấp, Quân Cửu và Anatole cũng chẳng trò chuyện nhiều, sau khi con trai lão thành chủ nói rõ ràng tình hình thì hai người cũng vội đi
lên tường thành.
Ngoại trừ những người đến vì nhiệm vụ, Quân Cửu
còn nhìn thấy một số người thường đang siết chặt dao cuốc, và một đội
ngũ mặc áo trắng quen thuộc - Người của Thần điện.
Lúc này bọn họ chẳng còn xíu cao ngạo nào, áo trắng cũng nhuốm bụi, nhưng ngạc nhiên
là Quân Cửu lại không nhìn thấy sự khinh thường hay bất mãn nào trong
mắt bọn họ.
Bọn họ thành tâm muốn bảo vệ Alice.
Quân Cửu
chớp chớp mắt, cũng hơi ngạc nhiên không biết Thần điện giáo dục như thế nào mà tạo ra một đám người có tam quan như vậy.
Nhưng ác ma
không cho Quân Cửu thời gian suy nghĩ, cùng với một tiếng chuông cảnh
báo, một đoàn dã thú, ma thú lúc nhúc như con kiến xuất hiện ở phương
xa.
Nhưng Quân Cửu lại không nhìn về hướng đó, cậu chỉ ngẩng đầu, nhìn nơi phát ra mùi lẩu cay quen thuộc.
" Lâu rồi không ăn lẩu, đúng là có chút hoài niệm…"
" Em đang nhìn gì đó?" Anatole đến gần, ngữ điệu hơi u oán.
" Nhìn anh." Quân Cửu quay đầu, hai tháng này coi như đã biết tường tận tính cách người bên gối.
Anatole ấu trĩ cực kỳ, lúc nào cũng ghen. Có lần hắn còn ghen với một cái cây xây nhà làm Quân Cửu cười muốn nội thương.
Anatole nghe vậy thì bị lấy lòng. Biết rõ Quân Cửu nói dối nhưng lời nói dối ngọt ngào vẫn làm hắn chìm đắm.
Quân Cửu bị ánh mắt nóng bỏng của Anatole làm cho vành tai hơi đỏ, xuy cho
cùng ở đây cũng có rất nhiều người, cậu ngại ngùng trốn lên bầu trời…
Mới là lạ!
Sự thật là. Hương vị lẩu cay hun đến mức tai Quân Cửu
hơi đỏ, sự thèm ăn trỗi dậy, Quân Cửu lập tức đạp lên cầu băng lên trời
đánh nhau với thức ăn.
Để lại mấy nhân loại bên dưới bị thao tác này làm cho trợn mắt há mồm, nghẹn họng trân trối.
Anatole câu dẫn không thành cũng hơi thất vọng, nhưng 2 tháng qua hắn cũng quen với cái đầu nhỏ EQ thấp của người yêu, vì vậy cũng chỉ có thể làm sao
bây giờ? Vợ mình, mình sủng thôi!
Anatole nhún vai, rút ra một thanh đao có chút kỳ quái, xông vào đàn dã thú bên dưới.
Có sự gia nhập của “Ella” nan đề suốt ba ngày của Alice bị giải quyết trong một buổi sáng.
Những nhân loại còn lại chỉ có thể nhìn hai chồng chồng đại sát tứ phương,
cảm thấy bản thân y như kỳ đà cản mũi, dư thừa đến cực điểm.
Lão
thành chủ và mọi người dân cũng cực kỳ cảm kích hai người, lão thành chủ thập chí cào bạc được tráng trên giá nến để đi mua một bữa thịnh soạn
ăn mừng chiến thắng cho tất cả mọi người.
Mọi người ăn uống chúc
mừng chiến thắng nhưng Quân Cửu lại để ý thấy tầng lớp nô lệ lại cuộn
tròn trong một góc xó xỉnh, thường thường dập đầu với những kẻ ban cho
họ một khúc xương nát.
Động tác ăn lẩu của Quân Cửu dừng lại, thức ăn trên tay dường như cũng không ngon nữa, nhìn chằm chằm đám nô lệ mà thất thần.
" Không thấy đám nô lệ này làm chướng mắt Nine đại nhân sao?! Đuổi đi
đuổi đi!" Lão thành chủ hiền lành trong mắt dân chúng lúc này lại lộ ra
một biểu cảm phiền phức, mà những kẻ trong yến hội không ai cảm thấy
khác thường, bọn họ cười cười nói nói, hoàn toàn không để ý đến mấy lời
nói này.
Quân Cửu lúc này mới nhận ra mình xuyên đến một thời kỳ
có nô lệ, nô lệ trong thời kỳ này chính là không cùng tầng lớp với nhân
loại, không bất kỳ chủng tộc nào coi nô lệ là kẻ cùng tộc…
Trong
lúc chiến đấu, bọn họ là những kẻ xông lên đầu tiên, nhưng lúc ăn mừng,
bọn họ chỉ chúc mừng vì đã sống sót. Đồ ăn dư thừa của kẻ khác được gọi
là ban thưởng, cái chết của bọn họ là không đáng nhắc tới.
Đây là một thời đại cực kỳ tàn khốc.
Quân Cửu dừng động tác ăn uống, ngăn lại lính canh đang muốn đuổi đi đám nô
lệ: " Bọn họ đã là những kẻ dũng cảm xông lên đầu tiên… "
Lão
thành chủ dường như đã nhận ra sự thương xót của Quân Cửu, vội vàng ra
lệnh: " Ban cho bọn họ một nơi nghỉ ngơi và chút thức ăn. Là Nine đại
nhân nhân từ ban thưởng. "
Câu nói của lão làm khóe miệng Quân Cửu hơi nhếch lên, lại hỏi: " Thành chủ, ngài có thể bán số nô lệ này cho ta không?"
" Đám nô lệ già yếu này không còn mấy tác dụng, nếu ngài muốn ta sẽ đích than chọn…"
Quân Cửu lạnh lẽo ngắt lời lão: " Ta muốn toàn bộ. "
" Nếu ngài muốn, ta có thể tặng họ cho ngài…" Lão thành chủ thấy biểu cảm của Quân Cửu lạnh xuống, vội vàng lấy lòng.
Quân Cửu che miệng cười khẽ, mạng người ở nơi này thật giống mạt thế.
Không đáng một đồng.
" 1000 kim tệ nhé? Ta không muốn nợ ai hết. "
Anatole đứng cách đó không xa liếc nhìn người trong lòng, thấy nụ cười châm
chọc của cậu trái tim nhói lên một cái. Hắn đi đến, ôm cậu vào lòng, nói nhỏ: " Đừng đau buồn, có anh ở đây rồi, có việc gì em có thể nói cùng
anh."
" Anatole… "
" Anh ở đây."
" Tôi muốn thay đổi thời đại này."
" Chỉ cần là em muốn. Bất cứ thứ gì tôi cũng sẽ giúp em."
[ Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 1%]
…
Quân Cửu là một người khi đã quyết định thì sẽ đi làm, sau khi mua được đám
nô lệ từ tay lão thành chủ, cậu đưa họ về nhà nhỏ của hai người.
Đối với việc này Anatole hơi ghen, căn nhà riêng của bọn họ giờ không phải của riêng rồi…
Buổi tối sau khi sắp xếp cho các nô lệ, Anatole và Quân Cửu nằm trong căn
phòng ở tầng ba, Anatole ôm nhân loại vào lòng, lẩm bẩm về ủy khuất của
mình.
" Anh thật là… Đã lớn như vậy, so đo làm gì chứ… " Nhà người khác chỉ có chồng dỗ vợ, nhà này vợ chăm chồng như chăm con.
" Rõ ràng là nhà của hai chúng ta… " Vại giấm chua Anatole đã đổ là khó hốt.
Quân Cửu trầm mặc… Sau đó quay người hôn Anatole một cái.
Anatole lập tức hăng hái tự vớt giấm chua đã đổ, không để Quân Cửu nhọc lòng nữa.
" Không được… " Quân Cửu ngăn lại bàn tay đang lộn xộn, mặc dù cậu không
phản cảm với việc tiến thêm một bước, nhưng cậu vẫn cảm thấy làm việc
này vào ngày cưới mới thích hợp.
Anatole nghe vậy xoa nắn eo của người trong ngực, cũng nghe lời không đi đến bước cuối cùng.
" Em có thể dùng tay giúp… Ưm… " Quân Cửu cảm nhận nơi nào đó, yếu ớt lên tiếng.
Sáng sớm hôm sau Quân Cửu vội vàng thức dậy thật sớm, muốn đi nhìn xem đám nô lệ mình mua về.
Thật ra cậu đã chuẩn bị tâm lý có người trốn đi trong đêm, không ngờ cậu mua 256 người, sáng hôm sau vẫn là 256.
" Các ngươi không trốn à?" Quân Cửu là người không hiểu thì hỏi, rất hiếu học. Cậu cảm thấy câu hỏi của bản thân bình thường vô cùng, nào ngờ đám nô lệ nghe vậy hoảng hốt quỳ xuống, sợ hãi nhìn Quân Cửu, chết lặng dập đầu: " Chúng ta không dám, thật sự không dám! Cầu xin chủ nhân tha
thứ!"
Bọn họ dập đầu thật mạnh, thậm chí trán của một số người
vẫn có vết bầm, vết máu khô, vừa nhìn liền biết thường xuyên làm hành
động này.
Quân Cửu bị tư thế của bọn họ dọa sợ, bội vàng dùng dị
năng nâng bọn họ dậy: " Đến chỗ ta không cần quỳ. Mọi người cũng đói
bụng đi? Trong phòng bếp có đồ ăn, ai biết nấu không?"
Các nô lệ bị ma pháp ( dị năng) của Quân Cửu dọa sợ, ngốc ngốc nhìn cậu, cũng ngẩn ngơ trước giọng nói nhẹ nhàng của cậu.
Nô lệ trong thời đại này thật sự không khác súc vật, một số kẻ còn coi nô
lệ không phải vật sống. Trong số bọn họ cũng chỉ lác đác một hai người
từng có chủ nhân nhân từ thôi, những người còn lại chưa từng được nghe
giọng điệu như vậy của chủ nhân đối với bọn họ.
" Em, em biết nấu… " Một thiếu nữ với mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ nay đã bẩn thỉu giơ tay, giọng điệu ngây thơ rụt rè.
Quân Cửu nhìn cô bé hình như chưa được 15 tuổi, hơi ngần ngại. Cậu muốn tìm
người nấu nướng một là để nô lệ lấp đầy bụng, hai là để bọn họ có việc
làm không quỳ xuống dập đầu nữa. Nhưng cậu hoàn toàn không có ý định
dùng lao động trẻ em đâu.
" Chủ, chủ nhân. Ta có biết, biết nấu
nướng một chút. " Một nữ nhân với chiếc váy hơi nhơ nhuốc lên tiếng, cô
có một đôi mắt sẫm màu trông rất ấm áp nay lại tràn đầy e dè.
" Chỉ có một người?" Quân Cửu tự động bỏ qua lao động trẻ em, thầm nghĩ một người sao nấu đủ cho hai trăm rưỡi.
" Tôi, tôi cũng biết… "
Từng cánh tay sợ hãi dâng lên, Quân Cửu bây giờ cũng lười khuyên, thời gian
sẽ chứng minh cậu không phải một người chủ độc ác… À, không phải chủ
nhân, cậu muốn tạo một đại lục Ella không có nô lệ.
Sau khi gần 30 người tự giác đi nấu nướng, Quân Cửu nhìn những người còn lại, quyết định về phòng nghiên cứu chút kế hoạch.
Nếu quyết định thay đổi thời đại thì phải cần người, có người thì cần ăn
uống, ăn no còn phải lo mặc ở đi lại, thu nhiều người như vậy nhất định
phải trị an, cần thêm vũ khí vũ lực…
Một người làm quá khó, Quân Cửu quyết định đi hỏi Anatole.
" Hiện giờ mấy hơn 200 người, nhưng nhân tâm phức tạp, có lẽ chúng ta cần nghiên cứu tỉ mỉ hơn. " Tuy chưa từng làm công việc này, nhưng Anatole
biểu hiện rất có thiên phú.
Sau khi xắp xếp xong hộ khẩu, pháp luật, quy tắc… Hắn ta bắt đầu với những nhu yếu phẩm.
" Quan trọng nhất hiện giờ có lẽ là ăn uống. Bọn họ thật sự quá đói.
Đương nhiên về việc thức ăn tạm thời thì không khó, anh và em vào rừng rậm
săn thú là sẽ tìm được, vấn đề là bảo quản, may mắn em có dị năng hệ
băng.
Tiếp theo là ở, nơi này tài nguyên cực kì phong phú, để
những trai tráng trong đám người đốn củi về xây là được. Đương nhiên
phải quy hoạch một chút về nơi xây và bản thiết kế nhà ở. Cái này hơi
khó, có lẽ chúng ta cần tìm một kiến trúc sư trong thành.
Về phần mặc… Da thú thì không tiện, tự dệt vải thì chưa trồng được bông. Chúng ta phải tự tiêu tiền mua trước.
Việc đi lại thì chưa cần gấp gáp như vậy, nhưng vẫn phải quy hoạch đường đi
cẩn thật một chút. Thời đại này phương tiện giao thông thường là ngựa và xe ngựa… Có lẽ chúng ta có thể thử với xe đạp một chút, cũng có thể
dùng nó để kiếm tiền, anh nghĩ tầng lớp trung lưu có lẽ hứng thú với nó. Tuy rằng mất trí nhớ nhưng anh đang dần lấy lại ký ức, hình như vẫn nhớ nguyên lý của nó.
Cuối cùng là vũ khí, an toàn là trên hết.
Đương nhiên mục tiêu cuối cùng của em không phải ở nơi này, cũng không chỉ là số người này.
Tất cả những thứ đó đều cần một số tiền khổng lồ."
…
Quân Cửu là một kẻ lười biếng, tuân thủ nguyên tắc có người có thể làm thì tuyệt đối sẽ không nhúng tay.
Thay vì tự tay quản tất tần tật mọi thứ, cậu càng giỏi tìm ra người chuyên nghiệp, giao việc cần làm cho bọn họ.
Còn Android đi theo sau củng cố hình tượng của Quân Cửu, ít nhất sẽ làm đám nô lệ cảm động gấp bội. Cảm thấy được chủ nhân tin tưởng, tuyệt đối
không thể phụ một tấm lòng tốt đẹp của Quân thiếu gia.
Ví dụ nhỏ: Lão Dante vốn chỉ là một thợ đóng giày nho nhỏ trong thành Alice, có
một ngày con lão bị thú cưng của một vị nam tước truy đuổi, sự thiếu
hiểu biết cộng thêm tính nóng nảy khiến cậu bé dẫm chết thú cưng, nam
tước tức giận cực kì, mượn, mua thật nhiều quan hệ mới trả thù được cho
bé thú cưng.
Từ đây gia đình nhỏ của Dante cũng chỉ còn mình lão.
Lão oán hận đám quý tộc kia cực kỳ, làm nô lệ cũng muốn trèo vào nhà nam tước, muốn trả thù.
Đương nhiên với thân thể gầy nhom yếu kém, Dante không được mua vào nhà nam
tước, mà được chuyển đi đến nơi vắt kiệt những giọt sức lực cuối cùng
của những nô lệ - các mỏ khoáng sản.
Sau đó Ác ma tấn công Alice, thành chủ nhân từ kia không chút do dự dùng mạng của mười mấy nô lệ đổi mạng của một người dân thường.
May mắn, may mắn lão gặp được Nine - Vị chủ nhân tràn ngập sự nhân từ khó hiểu với các nô lệ.
Nhớ đến lời nói khích lệ của Anatole, Dante cảm thấy lão vẫn có thể đứng
dậy, dùng đôi tay run rẩy đóng nên những đôi giày xinh đẹp nhất, những
đôi giày cho nô lệ lần nữa trở thành thường dân.
Sự đặc xá kỳ lạ này làm lão Dante kích động vô cùng.
Thường dân, tức là thoát khỏi nô tịch, không cần khắc nô ấn, không cần quỳ tới quỳ lui, không cần vì một miếng bánh mì đen, thậm chí là một ngụm nước
đục ngầu mà dập đầu liên tục.
" Đa tạ ngài, Anatole thiếu gia,
thật sự rất đa tạ ngài!!" Lão quỳ xuống đất, nhưng lúc này sự cảm tạ
không còn là bằng mặt không bằng lòng, mà là một sự cảm kích chân thành
nhất.
Anatole chẳng dành công: " Người ngươi nên cảm tạ là Nine
thiếu gia. Đó là thiếu gia của các ngươi, cũng sẽ là thành chủ tương
lai. Đương nhiên, một hai đôi giày sẽ không đủ công tích để đổi lấy thân phận thường dân, ngươi nên cố gắng một chút. "
Có thể nói là cho một quả táo rồi đánh một cái tát, nhưng nó lại khiến Dante càng tin tưởng lời nói của Anatole.
Theo lão, đám quý tộc nên là như thế này… Tuy rằng hai vị trước mặt hình như không phải quý tộc chính gốc, nhưng có sự trả giá mới có phần thưởng,
nó đảm bảo hơn một lời hứa mông lung to lớn không thể nắm bắt.
"
Đa tạ Nine thiếu gia! Nguyện Quang Minh luôn chiếu trên con đường ngài
đi qua!" Đám nô lệ không được phép có tín ngưỡng, Thần điện cho rằng
tính ngưỡng của bọn họ cũng… Dơ như bọn họ, vì vậy bất kỳ nô lệ nào cũng không được phép bước vào thần điện, thậm chí không được cầu nguyện tôn
danh của thần linh.
Nhưng trong thời đại này, đám nô lệ số khổ
thật sự chỉ còn lại tín ngưỡng là thuần túy nhất, là nơi yên bình duy
nhất nuôi dưỡng linh hồn.
Nghe lời cầu chúc kia, ánh mắt Anatole hơi lóe lên, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Leng keng, leng keng, leng keng…
Như cũng nghe được lời cầu chúc, xiềng xích vang lên càng gấp gáp.
Đáng tiếc chẳng người nào phát hiện, có phát hiện, kẻ đó cũng không phải người.