Bạch Thụy không bận tâm ánh mắt như thấu triệt của đối phương. Cậu không
muốn tiếp tục đôi co nữa mà lạnh nhạt lại mạnh mẽ yêu cầu.
"Cậu thật sự có liên quan đến nó... Sao cậu không thắc mắc tại sao tôi biết nó?"
Trác Dịch lại không có ý định tránh ra, còn lững thững dựa vào cửa khoanh
tay nhìn cậu đầy hứng khởi nói. Hoàn toàn xem Bạch Thụy biểu tình lạnh
lùng như không khí
"Không có hứng thú với kẻ nói điên nói khùng như anh."
Cho dù cậu có tò mò thì sao? Nó không nhiều đến mức để cậu bỏ qua nguy hiểm sẽ bị bại lộ thân phận trước khi chưa tìm được đường trở về. Hơn nữa
đối phương trên người không có một chỗ là cậu thích. Cậu ở ngay lúc này
đã có nghĩ hắn có khi là một người tu chân đầu thai chuyển kiếp. Nhưng
thế thì sao? Hắn nhất định không phải người cùng một đường. Đạo bất đồng bất tương vi mưu chính là đạo lý này. Hắn càng không phải người quen
của cậu. Cậu sao phải để ý?
"Tôi tuy không nhận ra cậu nhưng tôi biết cậu nhất định là người bên phe Không Vương."
Trác Dịch giống như thật sự không quan tâm Bạch Thụy có muốn nghe hay không
mà không ngừng kể lể: "Cậu không muốn nhận cũng được... Nhưng chắc cậu
cũng rất thắc mắc tại sao tôi sinh ra hứng thú với cậu như vậy."
Bạch Thụy nhất thời không thể rời khỏi, trong lòng tuy là cậu rất muốn nghe
xem hắn nói cái gì hòng phán đoán được thân phận của hắn nhưng ngoài mặt lại biểu hiện ra sự thờ ơ cùng không kiên nhẫn. Không phải là diễn thôi sao? Dù thời gian cậu tiếp túc với nghề này không lâu nhưng cậu lại là
ai... Diễn một cái vai thôi mà.
"Vốn dĩ tôi chỉ là vì cậu đẹp mà
chú ý đến cậu một chút. Thật lòng mà nói tôi chưa từng nghĩ mình thích
nam nhân. Nhưng tôi cứ như vậy sinh ra hứng thú với cậu. Tôi hiếm khi
sinh ra hứng thú với cái gì, nhưng chỉ cần tôi cảm thấy hứng thú thì sẽ
không bỏ qua nó..."
Trác Dịch nhìn vẻ mặt càng ngày càng mất kiên
nhẫn của Bạch Thụy khi nghe mình nói những lời này, không hiểu sao từ
trong khó chịu vì bị khinh thường lại sinh ra khoái cảm khi thấy cậu
biểu lộ biểu tình khác, còn có ý niệm muốn thay đổi biểu tình kia. Ý
niệm này không ngừng chiếm lĩnh tâm trí hắn, thôi thúc hắn nhất định
phải đạt đến. Trác Dịch không cảm thấy điều này có gì không bình thường
bởi vì hắn chính là người như vậy. Bạch Thụy càng vùng vẫy thì hắn càng
không muốn từ bỏ. Nhưng hắn không biết rằng thứ tâm tối vốn chỉ có trong những giấc mơ kia lại ở nơi hắn không biết, theo từng giấc mơ xâm chiếm tinh thần hải của hắn. Thứ bóng tối kia là thứ tối tăm nhất ba ngàn thế giới. Bản thân nó hình thành từ tà niệm xấu xí, phàm là trong lòng có ý nghĩ không tốt thì đó sẽ là nơi nó sinh ra, dần dần chiếm đoạt nội tâm
của một người. Nhưng nó cũng khiến tà niệm trong lòng người đó phóng đại ra, càng ngày càng điên loạn...
Có lẽ nó không đến mức khiến con người thay đổi đến mất đi lí trí. Nhưng nó vẫn có thể khiến con người lạc lối.
Ở lúc Bạch Thụy gần như đã có hoài nghi người này chỉ đang đùa giỡn với
cậu thì cậu lại nghe hắn đổi lời nói: "Nhưng ai biết từ khi gặp cậu, tôi không ngừng mơ về kiếp trước..."
Bạch Thụy trong lòng giật mình.
Nhưng cậu nhanh chóng hiểu được, mà có lẽ đây chính là câu trả lời hợp
lý nhất cho việc hắn biết về Diệt Vương kiếm, về Không Vương tổ bá bá.
Không biết hắn còn biết gì nữa, thế nhưng cậu lại không hề tin tưởng lời của hắn. Chỉ việc hắn biết Diệt Vương kiếm thật ra đã khiến cậu tồn tại hoài nghi thật lớn.
Tại sao chứ?
Tại vì không phải ai cũng biết đến Diệt Vương kiếm.
Trong trận chiến với Tà Vương năm đó người ta chỉ biết bên người phụ thân có
một thanh kiếm mà không biết nó là cái gì, chỉ biết nó rất lợi hại. Cho
đến khi phụ thân dùng kiếm này chống đỡ Tà Vương mấy chục năm không bại
trong lúc a cha ở trung tâm của Uẩn Thiên cắn nuốt bóng tối mà thành
danh, thì vẫn chỉ có người thân thuộc với họ mới biết được thanh kiếm
bên người phụ thân là một thanh Diệt Vương thần kiếm. Nó có cái tên này
là vì nó từ Diệt Vương tuyệt địa mà ra. Người ta không biết là vì cuối
trận chiến đó phụ thân cũng không có dùng thanh kiếm kia giết chết Tà
Vương. Tà Vương là bị Thiên đạo mang đi, từ đó không còn trở lại, càng
không có ai biết Thiên Đạo làm gì với hắn. Về sự thật kiếm này có thể
chém chết Thần Vương được không đến cả phụ thân đều không rõ.
Nếu đã như vậy mà Trác Dịch còn biết đến nó thì hắn phải là ai?
Trong lúc Bạch Thụy suy nghĩ miên man thì Trác Dịch vẫn còn tiếp tục biên
kịch bản: "Tôi ở trong mơ nhìn thấy rất nhiều thứ, thấy một thế giới
hoàn toàn khác với hiện tại lại chỉ có trong tiểu thuyết. Mới gần đây
thôi tôi vừa mơ thấy bản thân tham gia một trận chiến mà Không Vương và
rất nhiều người trong thế giới đó đều đang chống lại một người gọi là Tà Vương. Tà Vương rất sợ một thanh thần kiếm trên tay một người. Nhờ vào
đối phương mà thế lực của Không Vương mới đối kháng được với Tà Vương."
Nói dối.
Đúng vậy, Trác Dịch đang bẻ cong những gì hắn
biết. Sau khi nhận định Bạch Thụy có liên quan đến thanh kiếm kia, hắn
quyết định phủi sạch quan hệ với Tà Vương. Cho dù kiếp trước hắn là
người thiên hạ muốn diệt thì kiếp này đã không giống nữa rồi. Mặc kệ
Bạch Thụy có liên quan gì đến kiếp trước thì cũng không quan trọng, hiện tại họ đều là người không có năng lực... Đúng vậy, Trác Dịch cho rằng
Bạch Thụy là đầu thai giống hắn chứ không phải là từ trên Uẩn Thiên rớt
xuống. Nhưng cho dù hắn không biết thì hắn vẫn sẽ không để lộ chuyện
mình là Tà Vương chuyển kiếp, tránh cho đối phương đã bài xích hắn nay
còn bài xích hơn. Hắn hứng thú với nguyên nhân tại sao Bạch Thụy có thể
khiến hắn nhớ đến kiếp trước, cũng như muốn chinh phục đối phương, cướp
người về tay mình. Hắn có lợi thế khi biết về quá khứ, có mối liên quan
đặc thù mà người khác không có, không sợ không có chung tiếng nói với
Bạch Thụy.
Tựa như Bạch Thụy cho rằng người không cùng đạo không đi được chung đường. Trác Dịch lại cho rằng hắn với cậu là người đồng đạo.
Nhưng hắn đã nghĩ sai quá sai... Ngay từ đầu đã sai thì làm sao mà làm nên cơm cháo gì.
"Cậu không cảm thấy chúng ta rất hợp nhau sao? Cùng là người đến từ một nơi, tôi lại thích cậu, còn là người trong giới giải trí. Cho dù Khương Sầm
có lẽ đã cho cậu rất nhiều thứ nhưng tôi cũng có thể cho cậu giống
vậy..."
"Anh nói xong rồi?"
Bạch Thụy lạnh lùng cắt ngang
khiến sắc mặt Trác Dịch sượng lại, bên trong mắt lưu chuyển chút bóng
tối âm u... Bạch Thụy trong khoảng khắc vô tình bắt được mà không khỏi
giật mình. Nhưng nó chỉ diễn ra trong chớp mắt nên cậu trừ cảm thấy thứ
đó nguy hiểm lại khiến cậu khó chịu ra thì Bạch Thụy không có nhận ra nó là cái gì cả. Cậu chỉ cho rằng biểu hiện này giống như cậu nhìn thấy ở
Khương Sầm, vậy Khương Sầm nhất định cũng giống vậy trùng tu thành
người. Như thế có khi hợp với giả thuyết cậu nghi ngờ trước đây, Khương
Sầm có lẽ chính là thanh thần binh kia của phụ thân hóa kiếp làm người
mà thành. Nhưng còn đối với Trác Dịch, cậu chỉ cảm thấy càng ngày càng
muốn cách hắn thật xa.
"Nói xong rồi thì tránh đường cho tôi."
Trác Dịch nhìn biểu tình lạnh nhạt... Đúng vậy, là lạnh nhạt thờ ơ mà chẳng
có chút tức giận nào. Chẳng thà cậu có một chút gì đó tựa như khó chịu
thì có lẽ hắn có thể từ đó nhìn đến nhiều thứ hơn, hoặc ít ra những lời
hắn nói có thể ảnh hưởng được đến cậu. Nhưng Bạch Thụy lại... Chẳng lẽ
hắn phán đoán sai rồi?
Không! Không thể sai được! Bạch Thụy nhất
định đang giấu giếm. Là một diễn viên, nếu cậu đã có chuẩn bị thì có lẽ
sẽ không biểu hiện ra thứ mình muốn. Không biết là đối phương không tin
hắn hay thật sự không biết, nhưng Trác Dịch sẽ không vì vậy mà từ bỏ.
Trác Dịch không biết hắn đã muốn chạm đến chân tướng, dù nghĩ vậy nhưng
trong lòng hắn thật ra vẫn tồn một sự hoài nghi với thân phận Bạch Thụy. Nếu như những gì hắn nghĩ thì không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu ở đây còn có bước ngoặc hắn không biết, như vậy hắn càng phải thận trọng đối đãi
với Bạch Thụy.
Bạch Thụy lại không biết hắn nghĩ gì, mà dù có biết cũng không bận tâm. Cậu quái dị nhìn Trác Dịch nữa như chân thành thật
chất là móc mỉa: "Tôi không nghĩ anh đóng phim lại đóng đến lú lẫn luôn
rồi. Anh nên đi khám bác sĩ tâm lý đi, để tránh cho bệnh tình trở nặng."
Bạch Thụy biết ở đây có một loại bác sĩ, gọi là bác sĩ tâm lý. Phàm là những người có biểu hiện không bình thường thì người ta sẽ cho rằng thần kinh của người đó có vấn đề. Nếu bác sĩ bình thường nhìn không ra bệnh thì
bệnh nhân sẽ đi tìm bác sĩ tâm lý để dùng những biện pháp dành cho tâm
lý khám chữa bệnh. Mấy lời này của Trác Dịch mặc kệ có thật hay không
chỉ cần để người ta nghe thấy thì kiểu gì cũng sẽ bị nói là bị điên. Cho nên cậu biểu hiện thái độ vậy là không hề sai.
Quả nhiên sắc mặc Trác Dịch khó coi liền.
Trác Dịch dù biết bản thân không có bị điên thì cũng sẽ bị cậu chọc tức điên.
Sao hắn không biết Bạch Thụy còn có tiềm chất chọc người sôi máu như vậy.
Nhưng đối phương dầu muối không ăn, hắn thật sự là nhất thời không còn
cách.