Bạch Thụy còn chưa nói xong đã bị ánh mắt người đàn ông dọa cho tắt tiếng.
Bạch Thụy rụt cổ về, trong lòng không khỏi mắng hắn xấu tính. Cậu chỉ là lo hắn ăn bờ ăn bụi với cậu. Cơm trong đoàn làm phim không phải loại
như họ thường ăn ở nhà. Càng không giống bữa ăn Sùng Minh đã mua hôm
trước. Bình thường Bạch Thụy không có tính tình lớn trong chuyện này, ăn gì đều được. Nhưng hắn sao giống cậu.
"Lại gần đây."
Khương Sầm nhìn cậu rụt đầu rụt cổ thì không khỏi tức cười, khẽ đưa tay gọi cậu lại.
Bạch Thụy không hiểu hắn muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống cái ghế
bên cạnh rồi giương đôi mắt lên nhìn hắn chờ đợi. Vậy mà người đàn ông
vẫn không nói gì mà chỉ nhìn lại cậu. Tận đến khi đáy mắt hắn sâu hơn
Bạch Thụy mới hiểu hắn còn chưa có vừa ý với khoảng cách này của họ.
Nhưng mà... Bạch Thụy trong lòng loạn chuyển mấy cái, sau đó vẫn là lại
gần hắn. Bởi vì tránh cho mình đổ ập vào người hắn, cậu đành phải chống
một tay lên đùi hắn, gần như ghé sát vào hắn, để cho hơi thở của hắn vờn bên tai mới nhìn thấy được cái nhếch môi vừa lòng của người đàn ông nhỏ mọn nào đó.
Xung quanh vang lên tiếng hít khí rất nhỏ bởi vì hành động lớn mật của cậu nhưng Bạch Thụy lại giống như không nghe thấy. Bởi vì cậu bị câu nói cùng hơi thở nam tính của người đàn ông bên tai chọc
cho nhộn nhạo cả cõi lòng.
"Tôi làm em một ngày một đêm còn chưa thấy đói, sao em có thể nói lời ngây thơ như vậy."
"..."
Được rồi, anh đúng. Anh nói cái gì cũng đúng hết á. Nhưng mà anh có cần ở chỗ này quyến rũ cậu như vậy hay không!!
Bạch Thụy bình tĩnh ngồi lại ghế, nhưng đến tận một lúc sau cậu mới nhận ra
có cái gì sai sai. Cậu chỉ là muốn hắn ăn uống đàng hoàng, liên quan gì
kia chứ!!
Bạch Thụy lập tức quay qua trừng người đàn ông, nhưng
đối diện với cái nhướng mày của hắn cậu lại hèn nhát rụt vòi về. Được
rồi... Cậu biết ý hắn là hắn có thể đợi cậu xong việc. Nhưng vấn đề là
cậu vẫn phải ăn cơm với đoàn làm phim. Hay là nói với bên tổ hậu cần
không cần mưa cơm cho cậu?
"Em nghĩ sao tôi phải ngồi ở đây?"
Bỗng nhiên lời này vang lên bên tai cậu khiến Bạch Thụy vô thức quay đầu qua nghĩ nhìn hắn. Ai biết người đàn ông kia đã ghé sát cậu lúc nào, cậu
vừa quay qua môi đã chuẩn xác trượt trên môi hắn khiến cậu lập tức cứng
cả người.
Nếu là lúc bình thường nam nhân nào đó nhất định sẽ
không buông tha cơ hội này mà đè cậu ra hôn đâu. Nhưng có lẽ hắn vẫn
biết nơi này không được nên trong khoảng khắc môi hai người tiếp xúc với nhau, hắn chỉ khẽ vươn đầu lưỡi ra liếm qua môi cậu một cái rồi lùi
người về. Dù vậy Bạch Thụy vẫn cứng đờ ngồi đó. Rõ ràng họ đã hôn nhau
rất nhiều lần, biển động sóng gầm đều có đủ. Sao lần này chỉ lướt qua
một chút cậu lại cảm thấy khác biệt như vậy... Trái tim đập bịch bịch
không ngừng. Nơi đầu lưỡi người kia quét qua còn tê tê dại dại kì quái.
Là do hoàn cảnh không đúng? Vụng trộm thế này kích thích hơn? Không
biết! Cậu chỉ biết người đàn ông ngày càng ngày càng khiến cậu không thể tự kiềm chế, càng lún càng sâu.
Cái mũi bị người búng một cái khiến Bạch Thụy bừng tỉnh còn vô thức đưa tay lên ôm lấy nó, đôi mắt ai oán trừng hắn. Sao lại búng mũi cậu!?
"Có nghe tôi nói gì không?"
Khương Sầm khóe môi khẽ nhếch lên, đối với hành động phản kháng của cậu lại
cốc nhẹ vào vầng trán trơn bóng một cái nữa. Bởi vì động tác của hắn
nhanh nên Bạch Thụy không kịp né, đôi mắt càng thêm ra sức trừng hắn.
Nhưng trừng không có kết quả, người kia cao tay hơn cậu, cứ trơ
như đá, không lay chuyển được. Cậu mềm mại như vậy, không đấu lại... Đối với câu hỏi của hắn Bạch Thụy bĩu môi, trong lòng cẩn thận nhớ xem mới
rồi hắn hỏi cái gì, sau đó cái môi lại muốn trề ra thêm chút nữa. Sao
cậu lại không biết hắn ở đây giám sát cậu, không cho ai đó dán lại gần
cậu chứ. Tuy rằng vẫn có hiệu quả chống muỗi thật nhưng đợi hắn đi thì
mọi chuyện vẫn đâu ra đấy thôi.
"Ngốc!"
Khương Sầm chỉ nhìn
mặt cậu là biết cậu đang nghĩ cái gì. Hắn lại không khỏi đưa tay lên
muốn cốc cậu cái nữa. Nhưng Bạch Thụy đã cảnh giác rồi, lập tức đưa tay
lên đỡ, biểu tình còn chọc hắn khóe môi nhếch lên càng sâu. Càng khiến
người xung quanh choáng váng.
"Tôi ở đây là muốn cho người khác
biết em là của tôi, đừng có đánh chủ ý lên người em. Mặc kệ họ nghĩ cái
gì thì cũng không bác bỏ được chuyện tôi xem trọng em, khiến họ làm cái
gì đều phải suy nghĩ cho cẩn thận. Lỡ chọc giận tôi thì có thân bại danh liệt hay không."
Hắn không chỉ nhắm vào một người mà là tất cả.
Tuy hành vi có chút lộ liễu, dễ bị phản ngược nhưng hắn là ai, trước khi làm lại đã tính toán đầy đủ cỡ nào.
Bạch Thụy mở to mắt ra nhìn
hắn, muốn bao nhiêu ngốc là có bấy nhiêu. Cậu đúng thật là không có nghĩ như vậy. Này thật ra không thể trách Bạch Thụy. Cậu có phải người của
nơi này, lại mới vào giới, chưa biết rõ được những mánh lới bên trong.
Tựa như cái chuyện Khương Sầm muốn tới thăm ban còn không tị hiềm như
vậy Bạch Thụy chỉ là theo bản năng nghĩ chút chút, hỏi một câu rồi thôi, không có quan tâm nhiều nữa. Sau đó bởi vì thái độ của ai kia mà cậu cứ đinh ninh rằng hắn là vì giúp cậu chắn người. Bởi vì có hắn ai đó không có cố tình sáp đến gần cậu mỗi khi rảnh rỗi nữa. Chiết khúc bên trong
như hắn nói cậu thật sự là không nghĩ tới.
"Nếu người ta hỏi tôi là gì của em em nói thế nào?"
Bạch Thụy đang miên man suy nghĩ bị câu này của hắn lôi kéo, thế mà theo bản năng hỏi ngược lại: "Nói thế nào?"
Ai biết cậu vừa nói xong thì đã thấy cái tay người kia vươn đến. Cậu theo
phản xạ mà phòng thủ vừa ngã người ra sau tránh né, trong lúc đó còn tức khí hét lên với hắn: "Cốc nữa sẽ hư!"
Khương Sầm nếu không phải
biết nơi này không thích hợp thì sẽ kéo cậu lại bắt nạt cho đã đời mới
thôi. Rốt cuộc là hắn đã cho cậu cái gan gì mà cậu hiện tại lại dám phản kháng hắn nữa. Dù cậu lúc này chân thực sống động, khiến hắn có cảm
giác cậu đang tồn tại, sẽ mãi luôn như vậy... Luôn như vậy ở bên cạnh
hắn.
Đối với sự tương tác giữa bọn họ, người xung quanh đã muốn
rớt cằm tới nơi rồi. Tuy họ không nhìn rõ được cảnh hai người hôn nhau
nhưng họ đã bao giờ nhìn thấy Bạch Thụy như vậy chứ đừng nói là người
đàn ông kia. Hầu hết người nhận ra thân phận của hắn đều không dám tin
tưởng. Nhưng bởi vì vậy mà họ chịu tin tưởng thiếu niên kia đối với hắn
là khác biệt, không phải cái loại bao nuôi đơn thuần cho dù là thật.
Bạch Thụy lúc này không quan tâm người ta nghĩ gì hết, cậu ôm trán cùng
người đàn ông trừng mắt nhìn nhau một chút rồi cậu mới xìu xuống, bĩu
môi nói: "Nói anh là chồng em được không?"
Khương Sầm nhướng mày lên nhìn cậu, thật sự là không nghĩ cậu lại nói vậy. Dù nó khiến cho hắn thỏa mãn khó hiểu.
"Vậy cũng được."
Hắn vui. Hắn không ngại giải quyết những hệ lụy phía sau chuyện này. Dù sao kể từ bây giờ, bất cứ lúc nào quan hệ của họ cũng đều có thể bị bại lộ. Người có ý đồ với hắn thà tin là thật chứ không muốn tin là giả. Chỉ
cần có thể hạ bệ hắn thì họ sẽ lợi dụng tất cả. Mà hắn từ khoảng khắc
này đã định sẽ lọc sạch đám ruồi bọ xung quanh mình, như vậy không phải
là được rồi sao. Hơn nữa Bạch Thụy không phải thiếu niên bình thường,
cho dù có chuyện cậu vẫn có thể chống chọi được đến khi hắn tới.
Bạch Thụy vốn chỉ định nói chơi, cậu còn không phải đang thử gì hắn nữa. Cậu cứ thế bị lời nhận đồng của hắn chọc cho trở tay không kịp, ngốc nghếch mở lớn đôi mắt xinh đẹp ra không thể tin được nhìn hắn.
Cậu...
Hắn... Hắn nói vậy là sao? Là cậu nghe lầm hay hiểu sai ý hắn? Hay hắn
thật sự đang biểu lộ với cậu... Bạch Thụy thật sự rất muốn hỏi nhưng
không muốn tại sao lại không nói ra miệng được. Trong lòng cậu đang đắn
đo cái gì chính cậu đều không rõ. Cậu còn chưa hiểu gì đã bị hắn nắm tay kéo đi sành sạch như vậy, trong lúc nhất thời không thể phản ứng lại.
Đầu óc cứ đặc quánh cả lên. Vốn dĩ cậu đã ngờ ngợ được sau hôm qua giữa
hai người nhất định sẽ có sự thay đổi, nhưng như vầy thì... Đáng lẽ cậu
nên vui... Có, cậu có vui. Nhưng bên canh cái vui đó mặc kệ cậu vô tâm
cỡ nào vẫn có một nổi bất an không rõ trồi lên, đan xen vào, khiến cậu
vô tình bị dọa đến ngây người. Biểu tình muốn có bao nhiêu ngốc nghếch
thì có bấy nhiêu ngay.
Khương Sầm nhìn cậu như vậy chỉ cho rằng
tiểu bại hoại luôn luôn vô tư bị dọa đến ngốc, trong lòng thỏa mãn lại
càng nhiều hơn. Hắn không biết làm như vậy có thỏa đáng cho mối quan hệ
hiện tại của họ hay không, nhưng khi hắn nói ra miệng hắn lại không hề
cảm thấy lấn cấn chút nào. Nó cứ thế trơn tuột, còn mang theo cảm xúc
khiến hắn thoải mái, không chút nào bài xích. Khương Sầm hắn tự nhận bản thân không phải là người dễ chịu, nhưng đối với cảm xúc của bản thân
hắn lại không hề tính toán thiệt hơn hay bởi vì hoàn cảnh mà gò ép nó.
Tựa như cái cách hắn chấp nhận tiểu minh tinh ở trong lòng hắn trở nên
khác biệt, hắn cũng đối đãi với cậu theo cách khác đi. Hắn có quyền, có
năng lực, hắn muốn thế nào thì làm thế đó.