Bạch Thụy trong lòng đã muốn khó chịu vạn phần với đầu sỏ gây nên mọi
chuyện... Mặc dù cảnh là do Tiêu đạo ép thêm vào. Nhưng mặc kệ cậu rất
không muốn lý đến hắn thì vẫn không thể ở nơi này vẽ mặt hắn cho mọi
người xem. Có điều tuy rằng cậu thái độ đúng mực lại vẫn không nhịn được móc xỉa hắn. Đổi lại là bất cứ ai thì chắc cũng không sao đâu, con
người nào phải hoàn mỹ không tì vết. Cho dù là người ngoài nhìn đến đều
cho rằng Trác Dịch nhất định sẽ không có khó chịu với những lời này. Một đại ảnh đế với hình tượng ôn hòa sao lại có thể nhỏ nhen đến mức chấp
nhặt chút chuyện nhỏ này. Có điều vấn đề là Trác Dịch không phải người
như bọn họ nhìn thấy. Cho dù anh ta biết cậu không nói sai như anh ta
lại không hề cam thấy dễ chịu khi bị cậu nói là không hoàn hảo.
Nhất là khi anh ta đã muốn nhận ra đối tượng anh ta đang theo đuổi bị người
nẫng tay trên. Hình tượng không hoàn mỹ không phải sẽ khiến anh ta càng
thêm mất điểm trong mắt người tình chứ chưa nói con người anh ta ngạo
mạn tâm thái còn cao hơn đầu.
Nhưng khó chịu thì sao?
Bạch Thụy chẳng thèm bận tâm. Vừa lúc Tiêu Tầm gọi cậu, thế là cậu không
chút chần chừ đứng dậy rời đi chỗ nghỉ ngơi trong lúc chờ diễn xuất, một lần đều không thèm nhìn lại Trác Dịch. Cho dù Trác Dịch có không vui cỡ nào thì anh ta vẫn phải đóng cho tròn cái vai ảnh đế của mình trước mặt người khác. Bạch Thụy còn chẳng sợ trời, chẳng sợ đất chứ đừng nói là
sợ anh ta nổi điên lên. Mà đối với cái nhìn của người xung quanh... Xin
lỗi, cậu không có cái tâm nghề nghiệp, cậu mới thèm để ý người khác nghĩ gì, có ưng ý hay không.
Cảnh sau đó là đoạn Tô Lạc trúng thuốc
chạy đi nhưng lại gặp phải người của Tô Mạc Đình phái ra ngoài cũng đang tìm cậu. Lúc đó Tô Lạc đã như nỏ mạnh hết đà, cứ vậy bị người mang đi.
Cảnh đến đây là hết.
Tiếp sau đó Tô Lạc đã bị ép dựng cảnh cưỡng
gian một nữ tử nhà khác cũng có ý đồ với Khiêm Vương đến tham gia yến
hội ở Tô phủ vừa lúc bị Tô Mạc Đình lợi dụng, buộc lòng phải cưới người
về. Vốn dĩ vậy là đủ khiến cho nữ chính vui vẻ vì xử lý được cậu. Ai
biết cho dù Tô Lạc có thành gia lập thất rồi Khiêm Vương vẫn không toàn
tâm với cô, vẫn nghi ngờ cô đủ đường còn tơ tưởng đến Tô Lạc đã yên bề
gia thất nên mới dẫn đến trận ám hại sau này, Tô Lạc triệt để chết đi
mới kết thúc.
Bạch Thụy sau khi diễn sau cảnh đó của mình thì nói với Tiêu Tầm một tiếng rồi rời đi phim trường.
Trong lòng cậu như có lửa đốt nên không nhìn thấy ánh mắt âm u của ai đó. Mà cho dù thấy thì cậu cũng không quan tâm.
Rốt cuộc về đến khách sạn, Bạch Thụy không chút đắn đo chần chừ đã chạy
thẳng một mạch về phòng mình. Cậu không hề có chút lo lắng người đàn ông kia sẽ không có ở đó mà chạy ào vào. Quả nhiên nhìn thấy Khương đại
tổng tài mặt mày lạnh tanh đang ngồi dựa vào đầu giường. Từ thời điểm
cậu bước vào ánh mắt của đối phương đã lập tức tập trung lên người cậu.
Cảm xúc bên trong ánh mắt đó khiến Bạch Thụy không khỏi bối rối. Bạch
Thụy trong lòng run rẩy không có tâm để ý hai người Sùng Minh - Sùng
Chinh có kịp ra ngoài chưa đã lập tức nhào vào trong ngực nam nhân làm
nũng.
"Khương Sầm!"
Khương Sầm nhìn con tiểu minh tinh
đang vùi đầu vào cổ mình, trong lòng ác tâm nói: Diễn, cho em diễn. Tôi
xem em diễn được đến cỡ nào.
Hắn nằm im ở đó, cật lực kiềm nén ý
nghĩ muốn vươn tay ra ôm lấy người trong ngực hắn ngày nhớ đêm mơ, mặc
kệ cậu ỉ ôi gọi vẫn không có phản ứng đáp lại.
Bạch Thụy trong
lòng nào không phải đánh lộp bộp không ngừng. Vốn dĩ cậu không phải là
một diễn viên xuất sắc trước mặt người đàn ông, cậu cũng không định diễn cái gì. Cậu thật sự rất nhớ hắn mà. Dù chính bản thân cậu đều không
hiểu cảm xúc nhớ nhung của bản thân đối với hắn là thứ tình cảm gì. Nếu
có thể dùng sự tương phùng sau nhiều ngày không gặp xoa dịu hắn một chút thì không phải càng tốt hơn sao. Này chỉ là hành động bản năng muốn bảo vệ mình trước nguy hiểm chứ không hề có chút tính toán mưu mẹo gì. Chứ
chẳng nói cậu nào phải người thích chơi tâm cơ, còn là tâm cơ với người
cậu có cảm tình khác biệt.
Trong lòng tiểu bá vương của tu chân
giới luôn tâm niệm lời dạy bảo của a cha ngốc bạch ngọt, đối với người
mình để ý phải dùng tâm đối đãi quán triệt đầy đủ. Mặc kệ hắn là gì của
cậu, chỉ cần hắn tốt với cậu cậu sẽ không lấy oán trả ân chứ đừng nói
cái khác.
"Khương Sầm..."
Bạch Thụy từ trong hõm cổ của
người đàn ông ngẩng đầu lên, dùng đôi mặc mâu hỗn độn động lòng người đó nhìn nam nhân. Trong ánh mắt lưu chuyển là sự đáng thương, tủi thân và
thứ tình cảm nhớ mong khó lòng hay là không hề có ý định che giấu chọc
người chấn động tâm can.
Khương Sầm cùng đôi mắt kia đối diện ba giây...
Bộp!
"Ưm..."
Bất chợp bị người đàn ông mạnh mẽ áp xuống giường mà gặm cắn đôi môi Bạch
Thụy vô thức rên nhẹ một tiếng. Trong lúc đó cậu đều không có lấy một
tia chần chừ vươn tay ôm chặt cổ người đàn ông, tận tình không chút phản kháng dâng mình lên cho hắn.
Trên chiếc giường trắng tinh nhất
thời xuất hiện hình ảnh hai người nam nhân nhiệt tình quấn quýt lấy
nhau. Họ như hai con dã thú động dục thiếu thốn lâu ngày mà không ngừng
đối với đối phương đòi hỏi cùng hiến dâng. Xen lẫn ở giữa kích động là
thứ tình cảm mãnh liệt không rõ đó là cái gì. Họ chỉ biết không ngừng
đòi lấy, đem đối phương đến lấp khoảng trống trong lòng. Thứ khoảng
trống vốn chưa từng có thứ gì được chứa đựng trong đó hiện tại còn bị
cảm xúc ghen tuông bất an chọc phá...
Đến đầy...
"Hắn ta đã chạm vào em mấy lần? Hử?"
"Ư a..."
Bốp!
"Mấy lần!?"
"Hư... Hai ư... Hai lần ha a... Khương Sầm... Chỗ đó... Ư... Thích quá a..."
"Tiểu bại hoại!"
Khương Sầm vốn muốn tính sổ với cậu lại không chịu được tiểu hỗn đảm quá mức
câu nhân. Đối với cái ôm chặt trên cổ cùng sự xoắn xuýt không ngừng cắn
mút lửa nóng của mình ở nơi ấm áp mê người kia của Bạch Thụy, tình cảm
không biết tên dồn ép nhiều ngày lập tức bùng nổ.
"Em là của tôi! Nghe chưa!?"
"Ư hư a..."
Con tiểu minh tinh nào đó không biết có nghe được hay không mà rên ỉ ngọt
nị còn nhiệt tình lắc mông đáp lại hắn đâm chọt như vũ bão. Phóng túng
lại mị nhân đến thế là cùng.
Bốp!
Cái mông lập tức bị đánh một cái, rồi còn bị người ác ý đỉnh mạnh đến tận điểm mềm mại bên trong cùng. Không ngoại lệ được đến một tiếng rên rỉ khó lòng cũng không định kiềm chế của tiểu bại hoại. Cho dù ai đó không nghe được câu trả lời
của cậu đang tức khí lắm vẫn không tránh khỏi bị cậu chọc cười. Lửa nóng càng thêm ra sức đâm phá hang động mê người.
"Hư ư!"
"Nghe rõ chưa!?"
"A! Đều là của anh ha a... Của anh hết Á!"
"Cho em lẳng lơ phóng túng! Tiểu bại hoại!!"
Tiếp sau đó là một trận kích tình đến đốt cháy cả không khí bên trong căn
phòng. Khắp nơi chỉ toàn tiếng bạch bạch khiến người mơ màng cùng tiếng
rên rĩ như được tẩm bằng mật. Đương nhiên còn có cả âm thanh trầm thấp
khàn khàn của người đàn ông trong lúc kích thích quá mức khó nhịn cùng
tiếng kẽo kẹt vì làm việc quá độ của chiếc giường bên dưới. Tất cả quyện vào nhau đến không sao tách ra được mãi đến tận nữa đêm mới ngừng lại
một chút.
Một trận dày vò từ lúc hoàng hôn chưa buông xuống đến
khi ánh trăng treo thật cao. Ai đó mông vẫn đang cắn nuốt con quái vật
dữ tợn chỉ mới bán mềm đi mà thôi đã mệt đến không thở ra hơi nằm bẹp
trên người nam nhân. Cậu được hắn ôm lấy không ngừng vuốt ve tấm lưng
trơn bóng mà lặng lẽ hòa hoãn lại. Nam nhân nào đó một chút ý tứ muốn
rút ra cũng không có, không biết có phải là còn muốn tới nữa không.
Nhưng Bạch Thụy dù bị bắn đến bụng đã muốn phồng lên, cả long châu đều
không kịp hấp thu còn đang hoạt động cật lực nên trong lúc nhất thời
không thể xẹp xuống cậu cũng không định yêu cầu hắn rời đi. Nữa là vì
nghĩ hắn có khi còn đang không vui, nữa lại vì thứ cảm xúc quyến luyến
không muốn xa rời dù chỉ một chút... Chỉ có sự gắn kết thân mật nhất như thế này mới thỏa mãn được tâm tình.
Nhưng Bạch Thụy có phải đã
quên rồi không? Chỉ có song tu đạo lữ mới có thể khiến cho tinh thần
thăng hoa. Còn cậu cùng người đàn ông... Trong suy nghĩ của Bạch Thụy
chỉ là quan hệ song tu bình thường mà thôi. Dù ngay từ đầu vì ai đó ngốc nghếch không biết gì mà bản chất nó vốn đã không bình thường rồi. Cái
này phải nói đến song tu của tu chân giả vốn dĩ có hai loại. Một là sự
giao thoa giữa hai loại công pháp có bản chất bổ trợ cho nhau, trong quá trình song tu sẽ khiến cho họ làm ít ăn nhiều. Loại này chỉ cần hai
người đồng thời vận hành công pháp, chưởng đối chưởng mà tiến hành song
tu với nhau thôi. Còn một loại nữa chính là song tu khế ước đạo lữ. Loại này bởi vì làm một lợi một trăm nên thường bị đám ma tu lợi dụng quá
mức hòng tăng cảnh giới tu vi. Cho nên Bạch Thụy ngay từ đầu đã sai
rồi...