"Người phụ nữ này càng không phải vừa. Bà ấy biết Khương đại lão gia
được cưng chiều, sau này thừa hưởng Khương thị lúc đó đang làm mưa làm
gió, tiền đồ vô lượng nên nghĩ cách về nước muốn dựa vào đứa nhỏ lấy một chỗ đứng trong Khương gia. Ai biết Khương lão gia tử sợ chọc giận bên
kia lại không muốn bỏ đi đứa cháu này nên đã im hơi lặng tiếng đem bà ta bắt giấu đi, phái người đến canh giữ và chăm sóc. Khương đại lão gia
hoàn toàn không biết chuyện này càng không có thời gian bận tâm tình
nhân bỗng nhiên biến mất vì lúc đó vợ ông ta cũng có thai. Sau đó tôi
sinh ra nhưng bà ấy lại rong huyết chết trên bàn mổ. Khương lão gia tử
bí mật đem tôi nuôi dưỡng đến giờ. Ông ấy nhìn thấy tôi đáng giá hơn đứa con trai kia, trong Khương gia càng không có ai ra hồn để thừa kế
Khương thị. Ông cảm thấy bản thân vẫn còn sức trèo trống Khương gia được nên từ lâu đã âm thầm đào tạo tôi thành người nối nghiệp."
Sau
đó là hắn trở về Khương gia giúp ông ta vực dậy Khương thị đang nát
bương. Vốn hắn được ông ta nuôi lớn, nên có tâm gần gũi với ông ta mới
đúng. Nhưng kết quả hắn lại không sinh ra được cảm tình gì sâu nặng,
cùng lắm chỉ là tôn trọng. Hắn vốn còn cho rằng mình trời sinh lãnh đạm. Nếu đã như vậy thì hắn thay ông trèo kéo Khương thị xem như đáp trả ơn
dưỡng dục. Nhưng ông ta lại để cho hắn vô tình biết được ông có bao
nhiêu thật tâm với hắn. Hắn bắt đầu âm thầm điều tra Khương gia mới biết những chuyện này, càng là biết ông ấy ở bên người hắn an bài bao nhiêu
chuyện. Mới gần đây thôi hắn còn biết được người mẹ chưa từng gặp mặt
của hắn không phải tự nhiên rong huyết mà chết. Khương Sầm xem như không còn có ý nghĩ gì với ông ta nữa rồi.
Hắn có thể không có tình
cảm gì với người phụ nữ kia nhưng cũng không thể thờ ơ với những gì ông
ta làm. Ông ta muốn hắn vực dậy Khương thị thì hắn vẫn sẽ hết lòng hết
sức. Nhưng hắn sẽ không để cho ông ta khống chế mình. Với cả, những gì
là của hắn thì hắn đều sẽ lấy về bằng hết. Đây là hắn đáng được.
"Anh... Như vậy anh vẫn là người họ Khương đúng không?"
Bạch Thụy nghe thì nghe nhưng không hiểu lắm tình cảm giữa hắn và Khương
gia. Nghĩ muốn hỏi nhưng lại cảm thấy không nên, thế là cậu đổi một câu
khác. Đúng vậy, rốt cuộc thì không phải như người ta đã nói, hắn là
người Khương gia thật. Là máu mủ huyết mạch Khương gia, nắm giữ Khương
thị là thuận lý thành chương, ai đều không thể phản bác.
"Đương
nhiên rồi. Ngốc, em nghĩ Khương lão gia tử sẽ để một kẻ không có dòng
máu Khương gia đi nắm quyền Khương thị cùng tài sản của Khương gia à?"
Khương Sầm tức cười cốc vào trán tiểu minh tinh nào đó tự nhiên trở nên ngốc
nghếch rồi. Không những là vậy ông ta còn chưa chắc muốn để lại mọi thứ
cho hắn. Hắn vừa ở trong lòng nói thầm thì đã nghe tiểu minh tinh của
hắn nói:
"Ai biết được. Nhiều khi ông ta chỉ muốn lợi dụng anh
thôi. Bên trong để lại cái mánh gì đó sau này đem Khương thị rút khỏi
tay anh. Như vậy là anh chỉ làm không công cho ông ta rồi."
Bạch
tiểu ngốc bức phát huy chí tưởng tượng siêu cường của mình hoa chân múa
tay nói. Tuy rằng cậu nói cũng không sai, Khương Sầm cũng bị cậu chọc
cười. Nhưng hắn không có định thảo luận với cậu chuyện này nữa mà khẽ
đánh vào mông cậu một cái hối thúc: "Mau thay đồ! Hay em thích ở truồng
luôn?"
Bạch Thụy không thèm nhìn ánh mắt nguy hiểm của ai đó, vừa nghe nói vậy cậu đã lập tức tung người bỏ chạy đi tìm đồ mặc vào. Cho
nên cậu cũng không nhìn thấy khóe môi ai đó khẽ nhếch lên khó được.
Ở phía sau cậu Khương Sầm nhìn cái mông cong mẩy trắng trẻo của tiểu minh tinh nhà mình lắc lư mà không khỏi cảm thấy ngứa tay, trong lòng còn
ngứa ngấy. Nhưng hắn kiềm chế dục vọng tà ác đang trỗi dậy, sải bước
chân trước tiên rời khỏi phòng. Hai người họ quần nhau một trận từ trưa
đến chiều lại ngủ đến lúc hoàng hôn đều muốn tắt. Tuy từ sau khi thân
mật với tiểu minh tinh hắn cảm thấy bản thân có thể nhịn đói rất giỏi
nhưng hắn vẫn phải quan tâm cái bánh trôi nước trắng trẻo của mình dù
cậu còn sinh long hoạt hổ hơn cả hắn. Bị hắn làm dữ như vậy mà cậu còn
có tâm hỏi đông hỏi tây, tò mò như đứa trẻ mới lớn. Sắp tới cậu sẽ đi
đóng phim, hắn cũng phải bắt đầu kéo lưới rồi, sợ rằng không có nhiều
thời gian cùng cậu. Vậy thì nên tranh thủ...
Lúc hắn vừa khuất
Bạch Thụy đang loay hoay tìm đồ lập tức ngừng lại quay đầu nhìn cửa
phòng, lại vừa lúc nhìn thấy bóng lưng cuối cùng của hắn. Cậu càng không biết ai đó đang có tính toán tà ác gì trong lòng. Cậu vẫn còn bâng
khuâng không biết đối phương nghĩ gì về câu trả lời trước đó của cậu.
Nhưng cậu lại không dám gặng hỏi, càng không tìm được lý do cho mình để
làm việc này. Nhưng cậu ngờ ngợ được chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.
Bạch Thụy nghĩ không sai, Khương Sầm đúng là có để tâm chuyện này. Nhưng
chính bản thân hắn lại không lý giải được cảm xúc trong lòng cho nên
nhất thời mới không có phản ứng cậu. Có điều nó đã trở thành cái mắc
xích không thể tháo gở, đợi đến thời điểm nó sẽ khiến cho hắn nhận ra
cảm xúc ngày hôm nay của mình là gì. Cũng cho hắn biết, hắn đối với tiểu minh tinh bên người sinh ra tâm thái gì.
Trong lúc Bạch Thụy đang lo được lo mất vì kim chủ của mình, ở một nơi khác cũng đang có người nhớ thương cậu.
Choang!
"Sao có thể như vậy!?"
Giang Bân đập cái cốc nước xuống đất khiến nó vỡ tan tành. Biểu tình lại dữ
tợn vô cùng. So với hình tượng công chúng hắn tạo ra cho mình hoàn toàn
không còn dính líu gì với nhau nữa. Tâm hơn thua của con người thật sự
là không thể lý giải. Tính ra hai người họ còn chưa có cái tương tác gì
đáng nói, Bạch Thụy sợ rằng đã không còn nhớ có một người như Giang Bân.
Thật ra, không phải Giang Bân tức giận vì không giành được vị trí cho vai
nam thứ Tô Lạc. Từ lúc nhận ra Tô Miện cũng thử vai này hắn đã định bản
thân không giành được rồi. Người khác không biết Tô Miện khó chơi cỡ nào nhưng hắn biết. Hắn cũng là vô tình biết được phía sau Tô Miện có
người, đối phương còn rất tai to mặt lớn. Nhưng Tô Miện hành sự kín kẽ
không chút khe hở để nắm, lịch sử bản thân còn rất tốt nên dù có ngờ vực do ganh ghét thì từ lúc vào nghề cậu vẫn chưa bị dính tới cái scandal
kim chủ nào. Dù hắn cũng không thích mặc kệ hắn không khác gì cậu. Có
điều, Tô Miện vậy thì thôi đi, nhưng Bạch Thụy kia là cái gì. Càng nghĩ
Giang Bân càng không cam tâm.
Nghĩ đến trên tay mình còn nắm thót của đối phương. Vốn chỉ là phòng hờ không ngờ lại phải dùng đến thật.
Phát tiết tức giận xong hắn không chút nghĩ ngợi cầm điện thoại bắt đầu
lên kế hoạch hạ bệ Bạch Thụy.
Reng reng reng...
Phương Thần đang cùng tình nhân ôm ấp đến thời khắc cao trào thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
"Mặc kệ nó đi... Người ta muốn anh..."
Nam tình nhân bên người đang lửa nóng đốt thân nào chịu cho người khác làm
phiền, lập tức lấy ra mười phần sức lực đi quyến rũ hắn. Nhưng Phương
Thần nhìn vậy thôi nhưng không phải loại không có não. Hắn cho tình nhân nhỏ bé của hắn một ngón tay trên môi rồi rướn người cầm lấy điện thoại.
"Alo!"
Dù là vậy nhưng bị người cắt ngang hắn cũng không vui vẻ gì. Lúc bắt điện thoại thái độ còn rất không tốt.
"Alo, Phương Thần!"
Nhưng lúc này từ trong điện thoại lại vang lên một giọng nữ ngọt ngào còn có
chút phóng khoáng khiến hắn đang khó chịu thoáng cái sững sờ mất vài
giây.