“Xem chứ. Tôi muốn xem xem em ra ngoài có làm người ta bị thương hay không.”
“Tuyệt đối không có!”
Vốn hắn chỉ là nói đùa một chút nhưng ai biết câu nói của hắn lại khiến
Bạch Thụy nhất lên tâm. Cậu giống như bị đạp phải đuôi lập tức nhảy dựng lên, thiếu điều đưa tay ra thề thốt với hắn luôn. Ai không biết lại
tưởng là cậu thật sự đã gây ra chuyện gì rồi.
Khương Sầm cũng bị
thái độ của cậu làm cho giật mình một chút. Dù mới nãy hắn nói đùa thì
hiện tại vẫn không có đính chính mà chỉ hướng cậu vươn tay ra.
Bạch Thụy mặt mày có phần khổ sở một chút nhưng vẫn đem điện thoại của bản
thân mang ra, đặt vào tay người đàn ông. Khương Sầm nhìn người trước
mặt, trong lòng nghĩ gì không biết. Nhưng hắn vẫn trong ánh mắt nóng rực dõi theo của Bạch Thụy tìm được video ghi hình trong máy cậu rồi thản
nhiên bật lên xem. Bạch Thụy khỏi nói có bao nhiêu căng thẳng lập tức
như học sinh ngoan ngồi quỳ trên ghế sofa bên cạnh hắn, ánh mắt lén lút
ghé lại xem.
Biểu hiện của cậu khiến cái tâm tà ác của ai đó nhá
nhem mấy cái, ngoài mặt lại làm như không biết gì mà khẽ nghiêng điện
thoại một chút, để cho con tiểu minh tinh ngốc nghếch nào đó có thể nhìn rõ hơn, cùng cậu xem video ghi hình.
Bạch Thụy mới đầu còn lo nọ lo kia, nhưng càng về sau cậu càng chú tâm xem, nhất thời không có để ý gì nữa. Rõ ràng là xem bản thân nhảy nhót làm trò như con khỉ mà cậu
còn có thể xem đến hứng khởi, không khỏi khiến người bên cạnh vô thức
nhếch khóe môi. Nhưng ai biết vừa xem đến…
Bộp!
“A!”
Bạch Thụy đang nhìn đến chăm chú lại hăng hái bỗng nhiên đối phương đem điện thoại ném xuống bàn, còn không nói không rằng kéo tay trái của cậu.
Bạch Thụy bị hắn làm giật mình mém chút là nhảy dựng lên, chưa kịp dò
hỏi đã lại bởi vẻ mặt có phần đáng sợ của nam nhân trước mặt dọa cho nín thinh, chỉ còn biết co rúm ở đó mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Khương Sầm không biết mình vừa dọa con tiểu hỗn sắc kim long chuyên làm mưa
làm gió nào đó sợ đến giấu đuôi vào. Hắn động tác tuy bất ngờ nhưng lại
không hề thô bạo tí nào lật cánh tay của thiếu niên lên xem. Lúc không
ngoại lệ nhìn thấy mé dưới cùi chỏ trắng nõn của Bạch Thụy xuất hiện một vết trầy trông có vẻ chẳng là gì với cậu, đến cậu còn chẳng hay nhưng
đối với ai đó lại đặc biệt chói mắt, sắc mắt hắn trầm cứ như đầm nước
vạn năm. Vết trầy kia thật sự là không lớn, chỉ có một đường nhưng bởi
vì bị cái đinh trên tường lúc cậu né tránh cái ghế Kỷ Lâm đá tới không
để ý quẹt phải nên có phần rách da rướn máu. Tuy máu chẳng thấm đến
ngoài miệng vết thương nhưng ở trên làn da của cậu lại rất chướng mắt.
Ít nhất Khương Sầm nhìn thấy sắc mặt không tốt một tẹo nào hết.
Trong lòng hắn nghĩ, chỉ là thả người ra một chút người đã mang vết thương
trở về… Hắn cho dù là lúc thử sức với cậu hôm qua đều chưa từng nghĩ để
lại trên người cậu vết thương nào. Mặc kệ là lúc làm tình đến mồ hôi
chảy đầm đìa đều không có. Tuy không phải do hắn tận lực không làm ra mà là bởi vì năng lực hồi phục của Bạch Thụy đối với mấy vết hôn ngân
không đau không ngứa chỉ có chút ám muội rất mạnh mới không để lại.
Nhưng bản thân hắn cho rằng chỉ có hắn mới có thể làm cậu bị thương
thôi, người khác cho dù gián tiếp hay trực tiếp đều không được. Càng
nghĩ, trong mắt Khương Sầm vô thức lưu chuyển chút màu sắc âm u tối tăm.
Biểu tình của hắn không ngoại lệ khiến Bạch Thụy vừa mới nhận ra chuyện này, còn đang bất ngờ không rõ vết thương từ đâu ra lập tức cái gì cũng
không nghĩ được nữa. Cả người cậu càng thêm co rúm lại trên ghế. Nếu
được cậu rất muốn bỏ chạy…
Bộp!
“Ui! Anh… A!..”
Bạch Thụy trong lòng đang có suy nghĩ nhút nhát bỗng nhiên bị người lôi đến
gần như là ngồi hẳn lên đùi của đối phương thì vô thức hô lên. Tay không bị nắm theo bản năng khẽ choàng lên cổ hắn ổn định thân hình. Nhưng còn chưa rõ chuyện gì xảy ra cậu đã bị cái liếm nhẹ lên miệng vết thương
nơi khủy tay của hắn chọc cho nhũn người.
Đối phương một tay ôm
eo cậu, một tay lại kéo cao tay bị thương của cậu lên, không nói không
rằng sắc mặt còn không phải tốt… Tuy có vẻ là muốn liếm miệng vết
thương, tựa như sát trùng cho cậu vậy thôi nhưng lại giống như muốn ăn
thịt cậu tới nơi rồi… Nếu không phải động tác của hắn mềm nhẹ lại khiến
cho vết thương vốn không đau không ngứa trở nên râm ran kỳ quái khó tả,
cậu nhất định sẽ bị hắn hù chết. Nhưng vẫn bị hù đến cháy sém rồi…
Vốn Bạch Thụy bởi vì cảm giác khó tả kia mà nhúc nhích, vô tình lại ảnh
hưởng quá trình đối phương sát trùng vết thương cho cậu. Sau khi bị hắn
nhìn một cái thì lập tức ngoan ngoãn như chim cút, ngồi im cho hắn thích làm gì thì làm ngay.
Trong lòng Bạch Thụy không phải đang khóc
hu hu còn không quên oán thầm: Người gì mà hở chút là dọa người ta. Cũng không phải cậu cố ý mà…
“Hư…”
Bạch Thụy bị hắn
liếm từ hơi đau râm ran cho đến tê dại vô thức phát ra một tiếng rên rỉ
nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu. Thế nhưng âm thanh kia chui vào tai ai đó lại quá sức có khả năng dụ dỗ. Tâm tình vốn đã be bét vì Bạch Thụy bị
thương do người khác ám toán… Khương Sầm chỉ nhìn một cái là nhận ra Kỷ
Lâm cố ý, hiện tại còn bị cậu câu lên dục vọng. Bao nhiêu cảm xúc không
tốt đều hóa thành lửa nóng nơi hạ thân, bức thiết muốn làm gì đó để phát tiết tính tình. Tuy hắn vẫn còn lý trí, nhớ được cậu đang bị thương
nhưng vết thương không đáng ngại không nói, càng nhìn lại càng có sức
đốt cháy lý trí của hắn hơn.
Khương Sầm không nói không rằng bế bỏng Bạch Thụy lên, hướng về phía phòng ngủ đi.
Bạch Thụy liên tục bị hắn làm cho trở tay không kịp cũng chỉ có thể ngoan
ngoãn ôm cổ hắn, chẳng dám rên tiếng nào cả. Lại chẳng phải mới lần đầu
bị hắn bế lên bế xuống, cậu đã quen… Trong lúc nhất thời tiểu bá vương
của Đại tu chân giới không hề nhận ra rằng bản thân đã bị uốn nắn đến
giống con mèo nhà, dễ dàng cuộn tròn trong lòng ngực nam nhân hưởng thụ
hắn chiều chuộng chăm sóc mà không có một chút bài xích nào. Là bởi vì
từ trong bản chất Bạch Thụy đã có nhận thức được cưng chiều là chuyện
đương nhiên?
Tóm lại Bạch Thụy bị người một đường ôm vào phòng ngủ, lại đến phòng tắm mới được thả xuống.
“Đứng im đó!”
Khương đại tổng tài cho cậu một cái đại mệnh lệnh không cho phép phản kháng
rồi vươn tay mở nước bồn tắm ra. Bạch Thụy ngoan ngoãn đứng đó nhìn hắn
bận rộn chuẩn bị mọi thứ từ xà phòng đến khăn tắm. Đợi hắn bận xung
quanh xong rồi lại bận đến động thủ giúp cậu cởi quần áo… Bạch Thụy đã
ngờ ngợ hắn là vì sợ cậu đụng vào vết thương trên tay cho nên mới không
cho cậu động. Dù đối với cậu cái vết thương kia còn không được cậu để
vào mắt nữa. Nhưng mà có người chịu nâng niu cậu như vậy, nói không vui
vẻ là không đúng đâu. Dù cậu vẫn không hiểu tại sao hắn lại trông có vẻ
giận như vậy.
Cho nên trong lúc nhất thời khóe môi tiểu hỗn sắc
kim long nào đó đã âm thầm lộ liễu nhấc lên rồi. Vô tình đã quên mất
trước đó bị người ta dọa sợ thế nào, sắp đắc ý quên mình đến nơi.
“Cười cái gì?”
Khương Sầm vừa giúp cậu cởi cái áo ra đã nhìn thấy khóe môi người trước mặt
nhéo nhéo, không nhịn được gõ lên sóng mũi cậu tức cười hỏi.