Kỷ Lâm không ngờ cái người nhìn lạ hoắc còn chưa từng thấy hay nghe thấy bao giờ lại gây ra tiếng vang lớn như vậy. Còn chuẩn bị đóng phim của
đạo diễn Tiêu nữa. Chẳng bằng cho hắn chỉ vì một chỗ trong chương trình
này mà bán mông cho người mới lấy được, thật sự là khiến người ganh
ghét. Hắn thấy đến giờ vẫn còn có người để ánh nhìn lên thân Bạch Thụy,
trong lòng không hề dễ chịu chút nào. Vốn nghĩ vì bản thân tranh giành
vị trí người cuối cùng, có thể giống như người đầu tiên để lại ấn tượng
trong lòng mọi người, mém chút là làm ra tình huống xấu mặt. Kỷ Lâm
không khỏi càng nhìn Bạch Thụy không thuận mắt, trong lòng đã định cậu
chính là khắc tinh của hắn trong chương trình này. Vì tránh cho việc
công sức đổ sông đổ bể, Kỷ Lâm quyết định nhiều chiếu cố Bạch Thụy hơn.
Hắn đã nhìn ra những người khác đều đã sinh tâm kiêng kỵ với cậu, trong
lòng không khỏi cười mắng Bạch Thụy thật biết kéo thù hận. Hắn lại không nghĩ cho dù Bạch Thụy không làm gì thì cậu cũng sẽ bị xem là quả hồng
mềm dễ nắn. Đều cùng một kết quả, sao phải hạ mình làm chó chứ.
Hiện tại dù tình huống có vẻ không đạt được đến hiệu quả mình muốn nhưng Kỷ Lâm vẫn không định bỏ qua cơ hội này.
“Tôi là Kỷ Lâm, năm nay hai mươi mốt. Vừa mới dấn thân vào sự nghiệp diễn viên, hi vọng được giúp đỡ nhiều hơn.”
Hắn khẽ cười, để lộ chiếc răng khểnh dễ dàng lấy lòng được người khác, cố tỏ ra thật tự nhiên dễ gần mà giới thiệu bản thân.
“Lại thêm một người nói ít nữa rồi?”
Nhưng hắn không ngờ vừa dứt lời đã nghe Lộc Đàm nói như vậy. Nụ cười trên môi mém chút là khó giữ. Khuôn mặt hắn cứng đờ đi một cách khó thấy nếu
không quan sát kỹ.
“Cậu thật sự không muốn nói thêm? Dạo này minh tinh trẻ tuổi đều khiêm tốn như thế sao?”
Lộc Đàm một bộ vừa cảm khái vừa tiếc hận nhìn Kỷ Lâm hỏi lại. Nhưng câu sau đó của hắn lại khiến những lời Kỷ Lâm muốn nói tắt ở cổ họng, nuốt
không được mà phun chẳng ra… Kỷ Lâm không khỏi nghĩ Lộc Đàm có phải đã
ghim hắn rồi không, sao nơi nơi đều nhằm vào hắn.
Thật ra Kỷ Lâm
nghĩ nhiều rồi. Đây chỉ là bản năng của một người dẫn chương trình thôi. Nhưng Kỷ Lâm không có khả năng sẽ bộc lộ tính tình đối với Lộc Đàm, cho nên hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.
“Không cần đâu ạ.”
Kỷ Lâm cười lả giả từ chối. Trong lòng hắn thật ra đã muốn chửi mười tám
đời Lộc Đàm rồi. Mà đối với đầu sỏ chân chính Bạch Thụy, Kỷ Lâm xem như
cùng cậu chính thức kết đại thù. Vốn hắn thật sự không nghĩ nói nhiều
như những người khác, ngược lại giống như Lộc Đàm đã nói, hắn muốn tạo
dựng hình tượng khiêm tốn cho mình. Nhưng thật ra đợi ngày chương trình
phát sóng, hắn sẽ để cho nhóm fan mẹ của mình lên bày tỏ những điểm tốt
của hắn, khiến cho hình tượng khiêm tốn lại có năng lực hoàn mỹ bày ra
trước mặt mọi người, kéo thêm cho hắn thật nhiều nhân mạch và cơ hội
đứng vững trong giới giải trí. Nhưng hiện tại xem ra… Kiểu gì người ta
khi nói về hắn cũng sẽ cho hắn là hàng đính kèm theo Bạch Thụy. Nhắc đến hắn thì sẽ nhắc đến Bạch Thụy. Nhắc đến Bạch Thụy cũng sẽ nhắc đến hắn. Nhưng rõ ràng không phải loại tốt đẹp như hắn đã nghĩ kia rồi. Kỷ Lâm
làm sao mà vui cho nổi. Không đem Bạch Thụy hận đến tận xương thì quá có lỗi với bao nhiêu công sức hắn cố gắng để có được cơ hội tham gia
chương trình này rồi.
Bạch Thụy không biết người bên cạnh đã muốn ghim cậu vào sâu trong trái tim. Cậu một chút đều không có chú ý đến Kỷ Lâm. Nhất là sau khi những lão nhân giới thiệu bản thân xong rồi, lúc
này Lộc Đàm đã muốn công bố quy tắc cuộc thi vòng đầu, tâm trí cậu càng
là đặt ở trên người hắn, không có khả năng phân cho Kỷ Lâm chút nào.
“Giới thiệu cũng xong rồi nhỉ. Tôi nghĩ tôi không nên vòng vo tám nhảm nữa, nếu không sẽ có người lên đá đít tôi xuống mất.”
Lộc Đàm hài hước chốt lại một câu còn không quên tỏ ra vô tội nhún vai bất lực vì chén cơm manh áo.
“Cậu biết điều vậy thì làm nhanh đi!”
Y như rằng Đường Ca cười há miệng xỉa xói hắn.
“Haizz…”
Lộc Đàm làm bộ thở ngắn than dài. Nhưng trước khi ai đó dọa đánh hắn đã bật chế độ nghiêm túc lên dõng dạc nói: “Quy tắc vòng đầu của chương trình Minh Tinh Đại Chiến Tràng như sau. Giống
như những kỳ trước, vòng đầu là vòng chia tổ. Một lão nhân và một tân
nhân sẽ bắt cặp với nhau tạo thành một tổ, như vậy chúng ta sẽ có sáu tổ tất cả. Quy tắc chia tổ mọi khi là yêu cầu mọi người đi tìm thẻ bài.
Chỉ cần đạt được thẻ bài tinh tú là có cơ hội tự chọn người cho mình.
Nếu không có người nhận được thẻ bài tinh tú thì quyền lựa chọn sẽ do
lão nhân quyết định. Bên cạnh thẻ tinh tú còn có những loại thẻ khác, có thể giúp ích cho các tổ trong những ngày thi đấu tiếp theo như thẻ mặt
trời, thẻ mặt trăng, thẻ thỏ ngọc, vân vân… Đến lúc đó tôi sẽ giải thích kỹ hơn cho mọi người.”
“Quy tắc không có gì mới lạ, khác biệt thì chính là địa điểm diễn ra vòng đầu này.”
Lộc Đàm vừa nói vừa ẩn ý cười giảo hoạt đưa tầm mắt nhìn đến tòa nhà bỏ
hoang không biết từ lúc nào đã được bên tổ chương trình thiết kế cho
những tấm lưới hay dùng trong hoạt động leo núi giả. Lưới được treo trên mặt tường bên cạnh những cái ban công của căn phòng, nói rõ ràng đó
chính là lối đi của họ nếu muốn vào phòng. Bên dưới tòa nhà hai lầu một
sân thượng có độ cao gần mười mét còn trang bị những tấm thảm dày độ
rộng năm mét, đảm bảo cho dù họ rớt xuống cũng sẽ không bị thương. Bên
cạnh còn có một số đồ bảo hộ những nơi dễ bị tổn thương khi va đập. Phải nói là thật sự chu đáo. Này là phải thôi, ở đây toàn minh tinh, nghệ sĩ có tiếng, một người bị thương chương trình đều sẽ đổ nợ chứ nói. Dù
rằng trước khi tham gia họ cũng đã nhắc đến độ mạo hiểm của chương trình rồi. Nhưng chẳng ai muốn trong quá trình ghi hình lại diễn ra tai nạn
không tốt đâu nhỉ. Cho nên chuẩn bị chu đáo là điều nên làm. Không chỉ
vậy họ còn mời đến một bác sĩ, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào rồi.
“Không phải chứ!?”
Lê Kim Cửu thân là nữ tử trông có vẻ không hạp với những hoạt động thế này nhất lập tức kinh hô thành tiếng. Đôi mắt đẹp trợn to lên nhìn tòa nhà, trông lại có vẻ trẻ hơn so với tuổi.
“Biên đạo đợt này chơi lớn dữ.”
Đường Ca, cái người nãy giờ vẫn luôn tỏ ra háo hức thúc giục Lộc Đàm mau mau
bắt đầu hiện tại cũng không khỏi cảm thán một câu. Ánh sáng hứng thú
trong mắt có tắt đi một chút bởi vì nhận ra tình huống có phần hơi kinh
nhưng vẫn còn rất nồng đậm, dần dần còn mang theo kích thích muốn thử.
Xem ra anh ta thật sự đến vì trò chơi này.
“Yêu cầu cho mọi
người là tự mình trèo lên thang dây, từ đường đó đi vào những căn phòng
trong tòa nhà này để tìm kiếm thẻ bài. Vốn ban đầu chúng tôi còn định
bít lại tất cả các cửa ra vào căn phòng trong các tầng luôn chứ không
chỉ có cửa chính và cầu thang lên tầng thôi. Như vậy mọi người sau khi
vào phòng, muốn đi ra chỉ có thể theo đường cũ. Nhưng bởi vì chúng ta
vẫn còn một quy tắc là có thể cướp thẻ từ trên tay người khác. Nếu làm
vậy đảm bảo sẽ có rất nhiều cuộc chiến nổ ra tại các phòng. Cho nên bên
tổ biên đạo đã quyết định khơi thông một tầng, muốn đến tầng khác thì
theo đường cũ trở ra thôi. Làm thế này phạm vi chạy trốn, né tránh sẽ
nhiều hơn, độ kích thích cũng cao hơn đúng không?”