Sau một trận giao thủ, Khương Sầm không thể không lên tinh thần để ứng
phó với Bạch Thụy nếu không muốn bị lật thuyền trong mương. Mới đầu hắn
còn có chút ý nghĩ thử sức, đừng nhìn chiêu chiêu hắn ra đều sắc bén
không chừa đường lui như thế nhưng thật ra hắn đều giữ lại bảy phần, chỉ cần cậu không chống đỡ được hắn có thể lập tức biến chiêu mà không
khiến cậu bị thương. Có điều hắn đã coi thường cậu.
Cơ thể mềm
mại dẻo dai hắn yêu thích kia thì ra không phải tự nhiên mà có. Vốn hắn
còn nghĩ cậu chỉ là có luyện ba cái cổ võ như thái cực quyền cho nên
thân thể mới như vậy. Hiện tại nhìn xem chiêu chiêu như gió, rõ ràng
thiên về công kích chứ không phải phòng thủ của cậu thì hắn biết hắn lại sai nữa rồi.
Phặc! Bốp! Chát!..
Âm thanh chói tai này
không ngừng vang lên trong căn phòng khách. Từ thời điểm bắt đầu cho đến hiện tại chẳng tới một hai phút nhưng tất cả đã diễn ra một cách nảy
lửa, khiến người nhiệt huyết sôi trào nhưng cũng khiến chuột hoang mang
vô cùng.
Tiểu Sầm vật nhỏ hai mắt đậu đen mở đến lớn nhất nhìn
hai người không hiểu mà tự dưng xông vào đánh nhau như kẻ thù giết cha
gặp nhau đỏ mắt, không ngừng đem phòng khách chưng dụng làm võ đài mà
chạy chỗ kia tránh chỗ nọ, chấn kinh không sao nói hết.
Ủa nãy giờ nó đâu có ngủ gật lúc nào mà mọi chuyện lại diễn biến thành thế này?
Đang yên đang lành… Nó còn tưởng hai người sẽ lại giống như mọi khi quấn lấy nhau chụt chụt từ phòng khách đến phòng ngủ…
Nhưng nghĩ thì nghĩ, nó chỉ có thể bất lực nhìn chủ nhân nhà mình ngươi đến
ta đi với đại boss chứ không thể làm gì, càng không thể chen ngàng vào
giúp đỡ được. Dù nó có thể nhận ra được hai người này nhìn thì đều ra
tay rất độc nhưng chưa từng tạo ra tổn thương gì cho đối phương. Rõ ràng là đang “mắng là yêu đánh là thương” với nhau, cơm chó rãi đầy đầu
chuột nhỏ là nó. Nó chỉ đành nhận mệnh là hai người này hôm nay đổi
phương thức thể hiện tình cảm cho cuộc sống thú vị hơn.
Tiểu Sầm
nhìn một hồi cảm thấy hai mắt mỏi quá. Thế là không biết dây thần kinh
nào của nó nhảy số, nó vươn tay cầm viên hạt dẻ bên cạnh lên, rồi phốc
một tiếng nhảy đến trên lưng ghế sofa cao cao. Miệng nó bắt đầu vừa gặp
hạt dẻ vừa hứng thú nhìn trận đánh giữa căn phòng khách rộng mấy chục
mét vuông nhưng không hề trống trải như sàn đấu. Nhìn đến là kích thích
đầm đìa.
Phải công nhận, cứ như mất pha hành động trong phim võ
thuật Âu-Mỹ… Không, này còn thật hơn nữa ấy chứ. Ít nhất trong phim diễn viên không có đánh ra cái mỹ cảm nào như vậy. Từng chiêu chủ nhân của
nó đánh đại boss thật sự là giống như mang theo sát khí. Thế nhưng đại
boss không hổ là đại boss, mặc kệ chủ nhân của nó tấn công cỡ nào hắn
đều có thể hóa giải từ nhu cho đến cương. Cơ mà cơ thể của chủ nhân cũng dẻo dai quá cơ…
Tiểu Sầm xem đến hăng hái đầm đìa, bỗng nhiên…
Bốp!
“Chít!”
Tiểu chuột nào đó bị cú quét chân bị hụt, không thể đánh trúng đối phương
lại đá mạnh vào lưng ghế của chủ nhân nhà mình, cứ thế bị chấn động cho
ngã ngửa ra sau, rớt đùng xuống nệm ghế, miệng phát ra một tiếng chít
thê lương.
Nhưng chính vì thế mà nó không kịp nhìn thấy khóe miệng ai đó khẽ nhếch lên tà ác không thôi.
Bạch Thụy đánh đến nóng đầu nào có để ý xung quanh, keo này không thành thì
ta bày keo khác, đánh đến nảy lửa không ngừng đuổi theo người đàn ông
cao lớn trước mặt. Đối phương nãy giờ chỉ lo chặn thế công của Bạch Thụy nhưng hơi thở không suyễn mồ hôi không rớt giọt nào lại còn có thể lừa
cậu đánh cho con chuột nào đó dám xem họ là trò hay mà ngồi xem đến hào
hứng rớt xuống rồi.
Tiểu Sầm bốn cái chân nhỏ đáng thương bám vào lưng ghế da leo lên. Nhưng lần này nó chỉ dám để lộ đôi mắt nhỏ và hai
cái tai bé xíu ra nhìn xem cảnh tượng nào đó vẫn còn tiếp diễn trong
phòng khách mà khóc không ra nước mắt. Nhưng nó có thể làm gì đâu… Cho
dù nó biết mới nãy là do ai mà nó ra nông nổi này thì nó cũng không dám
đi tìm đối phương lấy lại công đạo rồi. Nó chỉ đành nuốt nước mắt vào
tim né ở một bên nhìn xem chứ không dám trắng trợn như thế nữa. Lòng dạ
đàn ông ai lòng dạ đàn ông…
Phặc!
Khương Sầm lại đỡ thêm
một lần nắm tay nhỏ nhưng lực đạo không hề nhỏ của tiểu minh tinh càng
đánh càng hăng nào đó. Đối với việc bản r
thân vừa làm một chút
đều không có ý tứ hối hận. Mà nghiễm nhiên, nếu tiểu Sầm dám tiếp tục
khiêu khích hắn nữa thì lần sau không chỉ là chấn cho rớt thôi đâu. May
sao con vật nhỏ kia đúng là thông minh, biết sai thì không có tái phạm
nữa. Sắc mặt hắn không có nhiều biến đổi liếc qua đồng hồ trên tường.
Sau đó, ngũ trảo ngoan độc lướt qua nắm tay nhỏ, một phát nắm chặt cổ
tay mảnh khảnh của thiếu niên rồi kéo mạnh về phía mình.
“A!”
Bạch Thụy đang đánh đến hăng nhưng vốn không có nhiều đề phòng với người đàn ông lập tức bị hành động nhanh chuẩn này của hắn làm cho bất ngờ không
kịp làm ra hành động hóa giải. Cậu chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi cứ thế
đổ ập vào lòng ngực rắn chắc của nam nhân.
Khương Sầm mặt không
đổi sắc chụp luôn cái tay của tiểu minh tinh vẫn còn chưa chịu thôi mà
định cho hắn thêm một đấm nữa, khóa ngược ra sau lưng cậu. Bạch tiểu hỗn sắc kim long Thụy cứ thế bị hắn ép vào lòng ngực đến không thể động
đậy, chỉ có thể ngẩng đầu mở to hai mắt lên nhìn hắn. Khương Sầm nhìn
con tiểu minh tinh trong ngực cả chân đều bị hắn chặn cứng không thể
nhúc nhích, trong đôi mắt xinh đẹp đầy ý tứ hỏi hắn tại sao không đánh
nữa ngây ngô lại không thiếu nhiệt huyết bừng bừng khiến lòng hắn nhộn
nhạo… Hắn không chần chừ dùng hành động nói cho cậu biết nguyên nhân tại sao hắn phải ngừng cuộc chiến bất ngờ nổ ra này lại.
Bạch Thụy
bị người một tay nâng mông lên theo bản năng ôm chặt cổ hắn, đến hai
chân đều là quéo sau lưng, treo trên người đối phương. Tất cả đều diễn
ra chỉ trong tích tắt. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì cái đầu nhỏ đã bị
giữ chặt, kéo xuống, đôi môi áp đôi môi. Một cuộc chiến mà cậu không có
phần thắng khác không báo trước bắt đầu như thế đó.
Nhưng Bạch
Thụy chỉ sững sốt một chút rồi tự giác vươn đầu lưỡi ra đi nhiệt tình
đáp lại, không chút thẹn thùng e lệ nào hết. Hai tay còn phối hợp siết
chặt cổ của nam nhân, tự mình điều chỉnh tư thế có thể khiến cho nụ hôn
này càng thêm sâu hơn, ướt át hơn. Kích tình mang theo những âm thanh
mút mát không báo trước cứ thế xuất hiện, nghiễm nhiên thay thế cho
những tiếng binh binh bốp bốp trong phòng khách. Tất cả đều diễn ra một
cách tự nhiên đến mức khiến người ta choáng váng bởi vù không thể theo
kịp tiết tấu của họ.
Khương Sầm đã biết tiểu minh tinh nhà mình
có đòi hỏi không bao giờ hết trong chuyện giường chiếu này, hắn lại càng không có khả năng từ chối mỹ vị nhân gian do chính hắn bắt đầu. Cứ thế, hắn một đường hôn một đường nâng tiểu minh tinh hướng về phía phòng
ngủ. Trong lúc đó hắn còn không quên cho con vật nhỏ nào ấy một cái ánh
mắt cảnh cáo, rồi hài lòng khi thấy nó lấy móng nhỏ che lại hai mắt đậu
đen của chính mình.
Không biết có phải vừa được phóng thích năng
lượng dư thừa nhưng dư âm vẫn còn kéo dài hay không mà tiểu minh tinh
hôm nay đặc biệt nhiệt tình.