“Thân là người cũ, tôi cũng muốn nhắc nhở cậu một câu. Không nên quá kiêu ngạo mà đắc tội nhiều người. Cho dù là con muỗi thì vẫn có thể tạo nên thương tổn cho cậu đó.”
Phạm Dao Lạc không muốn biết
trong lòng Tô Miện nghĩ thế nào, cô nàng nở nụ cười có gai nhìn Tô Miện, nói đến cuối còn không quên liếc qua Bạch Thụy đang ngoan ngoãn nhắm
mắt ngồi đó để nhân viên trang điểm cho cậu. Không biết từ nãy đến giờ
cậu có nghe gì hay không nhưng bộ dáng mơ màng giống như muốn ngủ gật.
“Cảm ơn tỷ nhắc nhở. Nhưng có đi thì phải có lại. Tôi cũng khuyên chị một
câu, cứ đâm bị thóc thọt bị gạo sau lưng người ta mãi, coi chừng có ngày bị đâm ngược đó. Trong giới giải trí nhìn trước xem sau cũng là nhìn
thực lực. Tốt hay xấu thì trước sau gì cũng sẽ bị đem lên mặt bàn đong
điếm, nhưng mà làm người không cần quá gây gắt với người khác, cũng để
an lòng bản thân lúc rời khỏi nghề hơn.”
Nói là trả về một
câu, Tô Miện lại trả tận vài câu, chọc cho Phạm Dao Lạc bàn tay đẹp nắm
chặt, biểu tình có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Miện.
Bởi
vì Phạm Dao Lạc vào vai nữ phụ nên tạo hình đã có phần đanh đá tâm cơ
rồi, hiện tại bị chọc như vậy thì trông lại càng có vẻ hợp với tạo hình
của cô ta hơn.
“Nói thật chứ chị Dao Lạc. Tôi cảm thấy bộ
phim này chị làm nữ chính không hề tốt cho chị đâu, rất dễ bị cướp mất
hào quang nữ chính. Ngược lại làm nữ tám như này, có khi sẽ tạo nên
thành công lớn đó.”
“Cái gì thành công vậy?”
Lời của Tô Miện vừa dứt thì bên ngoài đã vang lên tiếng hỏi lại của Tiêu
Tầm. Sau đó dưới ánh mắt của đám người, đạo diễn Tiêu vẻ mặt vẫn luôn
nghiêm khắc như vậy đẩy cửa đi vào. Có điều ông không đến một mình mà
sau lưng còn dẫn theo một người.
Phạm Dao Lạc vừa nhìn đến đối phương, không hiểu sao lại cảm thấy Tô Miện
lời cuối nói không sai. Bản thân cô ta tuy không muốn thừa nhận, nhưng
mà sắc đẹp của Bạch Thụy không hề tầm thường, đến lúc ra phim không nói
được ai là nữ chính đâu.
Có khi phim sẽ thành phim đam mỹ luôn cho xem.
“Ồ, đang còn tính nói sao chưa thấy Bạch Thụy, thì ra là đã đến rồi.”
Tiêu Tầm vừa vào đã liếc thấy nhìn Bạch Thụy đang ngồi kia, trong lòng có dị sắc lại chưa từng thể hiện mà cảm thán một câu.
Đặng ông nói với Phạm Dao Lạc đang đứng kia: “Trác Dịch đã chuẩn bị xong rồi, cô ra chụp cùng cậu ấy trước đi.”
Phạm Dao Lạc đương nhiên không có khả năng phản bác lời nói của ông nên sắc
mặt không chút khác thường, cứ như nãy giờ chẳng hề có chuyện cãi cọ của cô nàng và Tô Miện, tiêu sái phất ống tay áo dài thướt tha đi ra ngoài. Tư thái nữ phụ phản diện biểu lộ ra cực kỳ tốt, thành công lấy điểm
trong lòng Tiêu Tầm.
…
“A Sầm, sao dạo này cậu bận như thế? Muốn tìm ăn bữa cơm còn phải được xếp lịch nữa, so với trước đây còn khó mời hơn.”
Phương Thần vừa nhìn thấy người đã lập tức choàng vai bá cổ Khương Sầm mà ai oán nói.
Khương Sầm mặt không đổi sắc thoát khỏi cái ôm thân thiết của tên bạn thời đại học nổi danh ăn chơi trác táng cả thành phố S đều biết.
Người
bên ngoài hay cả Sùng Chinh - Trợ lý chính của Khương Sầm đều chỉ biết
hai người là bạn, bạn rất thân chứ chẳng hề biết tại sao hai người này
lại quen nhau. Mà bản thân Phương Thần lúc đầu cũng là rất bất ngờ khi
thấy Khương Sầm làm mưa làm gió ở thành phố S.
Hai người là bạn
thời đại học, khi đó Khương Sầm đang ở nước ngoài âm thầm đào tạo bản
thân trước khi có cơ hội xuất hiện ở trước mặt người nhà họ Khương.
Phương Thần nào có ngờ người bạn này của mình không hề tầm thường như
vậy chứ. Khiến hắn khó chịu là hắn so với người khác giống nhau, đều
không biết quan hệ của Khương Sầm với Khương gia là thế nào cả. Hắn từng hỏi, nhưng Khương Sầm không nói. Từ đó hắn không hỏi nữa. Vốn còn sợ
Khương Sâm không còn giống như trước, nhưng Khương Sầm vẫn là Khương
Sầm, tuy luôn khiến hắn hận đến nghiến răng nhưng đối với hắn vẫn như
trước đây. Sau đó bởi vì Phương gia, mối quan hệ của họ lại càng thêm
bền chắc. Không biết Khương Sầm nghĩ sao, nhưng Phương Thần đã xem hắn
là chí cốt có thể tin tưởng duy nhất trong thành phố S này.
“Nghe nói cậu vừa bao dưỡng thêm người mới.”
Khương Sầm một câu bóc trần hiện thực. Ý tứ không khác chính là nói hắn làm gì còn thời gian mà hẹn Khương Sầm đi ăn cơm.
“Chỉ là người để phát tiết nhu cầu thôi, lúc nào mà chả được.”
Phương Thần lại chẳng phải dạng vừa, nữa kéo hắn ngồi xuống chòi che nắng của sân gold nữa nói.
“Cậu kiếm ra nhiều tiền như vậy đều chỉ dùng để bao nuôi tình nhân thôi à?”
Khương đại tổng tài trong nhà còn đang bao nuôi một con tiểu hỗn kim sắc long, mấy hôm trước còn rước về thêm một con Tiểu Sầm mà vẫn có lý nói người
khác. Còn nói đến không chút chột dạ.
Sùng Chinh trong lòng mỉa
mai không thôi. Nhưng sau đó hắn bỗng nhiên ngẫm lại, khoảng thời gian
Khương Sầm bao nuôi tiểu minh tinh của hắn rốt cuộc là đã tiêu tốn bao
nhiêu tiền của. Rồi hắn phát hiện số tiền Khương tổng bỏ ra cho Bạch
Thụy còn không bằng số lẻ mà Phương Thần cho đám tình nhân của anh ta.
Lần này hắn lại vẫn không nhịn được mà chê cười ông chủ của mình đúng là lần đầu bao nuôi tình nhân. Nếu không phải tiểu minh tinh của hắn cũng
không có bình thường hơn thì có khi đã bỏ hắn đi tìm máng khác từ lâu
rồi.
Bản thân Phương Thần nào biết cái tên bạn thân gần như cấm
dục của mình lại âm thầm nuôi dưỡng người, cứ vậy chấp nhận bị Khương
Sầm móc xỉa mà không phản bác được. Chương mới nhấ???? ????ại -- ???? R Ù ???? ???? R U ???? Ệ ????.ⅴn --
“Nói đến tiền kiếm được… Phương thiếu, có chuyện tốt đến tìm anh đây.”
Sùng Chinh bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, đặng từ trong cặp tài liệu bên
người lấy ra một bản thỏa thuận do hắn đã chuẩn bị trước, đưa cho Phương Thần đang kinh ngạc nhìn hắn.
“Gì chứ? Hôm qua tôi vừa nói
với tiểu tình nhân rằng nếu hôm nay có chuyện tốt thật đến tìm mình thì
sẽ thưởng cho cậu ta, không ngờ lại có thật này.”
Phương Thần vừa nói vừa tiếp nhận tập hồ sơ từ tay Sùng Chinh, trong lúc đó
còn không quên nhìn qua Khương Sầm đang điềm tĩnh ngồi ở đó. Người sau
không hề có ý định nói gì trước hành động của Sùng Chinh. Xem ra đây là ý của Khương Sầm rồi.
Nhưng Khương Sầm sao có khả năng tự nhiên
cho hắn chuyện tốt được? Phải nói bản thân Phương Thần cũng là có chút
hiểu rõ cách làm người của Khương Sầm, chưa biết gì đã nghĩ được như
vậy.
Phương Thần vừa nghi hoặc vừa nhìn xem bản hợp đồng trên tay.
Là hợp đồng phân chia lợi ích từ dự án mới Phương Thần đang tranh đoạt không sai.
Nhưng chính điều đó mới khiến hắn kinh ngạc. Không phải trước đây hắn đã có
hỏi Khương Sầm chuyện này, nhưng đối phương lập tức bày tỏ không có hứng thú với cái này rồi không đúng sao?
Phương Thần đầy mặt thắc mắc xem đến chỗ ăn chia lợi ích. Lần này hắn không nhịn được trực tiếp oán giận Khương Sầm: “Cậu… Cậu không sợ ăn nhiều sẽ nghẹn chết à???”
Đối với sự bức xúc của hắn, chưa nói Khương Sầm, cả Sùng Chinh còn không
đổi sắc mặt nữa. Cứ việc nó không ngoại lệ chọc cho Phương Thần càng
thêm tức ói máu.