Thời điểm dải lựa kia hoàn tất, từ miệng Bạch Dữ phát ra một tiếng hô khẽ.
Đồng thời tay hắn phất lên, ba người lập tức biến mất khỏi đáy biển,
giống như chưa từng tồn tại bao giờ.
Mà trên mặt biển lúc này không ngừng có người nhảy xuống biển, hoảng loạn tìm kiêm trong tuyệt vọng.
"Khương tổng!"
Mắt thấy đã muốn đến nơi, bỗng nhiên người bên cạnh lại ngã mạnh xuống,
chọc cho Sùng Chinh hoảng hốt hô lên. Nhưng Khương Sầm lại giống như
không nghe thấy tiếng hắn, cả linh hồn cứ như bị người rút đi, để lại
một khối xác không trống rỗng, thật lâu không có động đậy.
"Tiểu Sầm!"
Ở trên du thuyền lớn Sùng Minh cũng bộc phát một tiếng kêu hoảng hốt.
Sùng Chinh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên. Bởi vì họ đã đến bên cạnh
con thuyền nên hắn nhìn thấy được rõ ràng từ trên boong thuyền rơi xuống một con chuột nhỏ. Nó giống như không nhìn thấy mặt biển đen ngồm mà cứ thế nhảy xuống. Thời điểm đó hắn giống như hiểu được tất cả nguyên nhân cho sự hỗn loạn này, cho sự khác thường của Khương Sầm.
Nhưng trong lúc hắn thất thần này, người bên cạnh rõ ràng đang không được bình thường đã bất ngờ lao vụt xuống biển.
Bùm!
"Khương tổng!"
"Chết tiệt!"
Sùng Chinh đá mạnh vào lan can trên thuyền vừa mãnh liệt nhìn mặt biển tối
đen đã mất đi bóng dáng của Khương Sầm mà rối loạn không thôi. Nhưng hắn sau một khắc vò đầu bứt tai đã kịp tỉnh táo lại mà đem điện thoại móc
ra gọi cho cảnh sát. Rõ ràng ở đây có một âm mưu, Bạch Thụy đã xảy ra
chuyện nhất định là có liên quan đến vụ nổ kia. Việc hắn cần làm bây giờ là làm chủ tình huống. Mặc kệ cuối cùng kết quả là cái gì.
Ở bên
dưới làn nước, Khương Sầm sau khi nhảy xuống thì không ngừng hướng đáy
biển tìm kiếm. Vẻ mặt hắn không có lấy một chút cảm xúc, cứ như đã không còn tình cảm, chỉ biết giương to mắt trong làn nước lạnh lẽo đi tìm
bóng dáng hắn muốn tìm. Thật vậy, thời điểm vừa mới rồi hắn cảm thấy
trái tim mình như bị lấy mất. Mặc dù hắn vẫn cảm nhận được cảm giác
hoảng hốt như đã đánh mất thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Mang theo trạng
thái như đã chết, Khương Sầm chỉ nghĩ đi tìm ai đó.
Hắn không
ngừng hướng xuống dưới bơi đi, hoàn toàn không thèm để ý bản thân có hay không đủ oxi để thở. Nhưng mặc kệ hắn làm sao tìm đều không thể tìm
thấy bóng dáng hắn nhớ mong. Đối phương cứ như bị vụ nổ kia nổ cho hóa
thành tro bụi... Cứ nghĩ đến điều đó là trái tim hắn phập phồng đau nhức vô cùng.
Không! Không phải! Em ấy không chết!
Trong lòng
hắn không ngừng vang lên âm thanh này, tựa như nhắc nhở lại giống như cố chấp cho rằng, mặc kệ làn nước tối tăm chẳng có lấy bóng dáng hắn tìm
kiếm.
Ở thời điểm không khí trong phổi hắn gần như cạn kiệt, hắn
cũng không hề muốn ngoi lên thì bất chợt tầm mắt hắn nhìn thấy một thứ.
Thứ đó thật nhỏ... Nhỏ yếu đến mức đáng thương đang lơ lửng bên trong
làn nước. Hắn không chút nghĩ ngợi hướng về nó vươn tay, sau đó cũng
không chút chừa chần chừ lao lên mặt nước.
Nhìn tiểu chuột nằm thoi thót trong tay, mắt hắn toàn tơ máu.
"Khương tổng! Anh..."
Sùng Chinh nhìn thấy Khương Sầm bơi trở về thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn
còn chưa kịp nói gì Khương Sầm đã đem một cái gì đó bỏ lên trên boong
thuyền rồi lại nhảy ùm xuống nước lần nữa.
Hắn chết lặng nhìn mặt
biển gợn sóng lăn tăn, mãi một hồi hắn mới nhận mệnh rằng người đàn ông
kia sẽ không chịu từ bỏ trừ khi tìm được người hắn muốn tìm. Lúc này hắn mới có tâm nhìn xuống thứ gì đó Khương đại tổng tài đem về. Khi nhìn rõ được đó là thứ gì rồi hắn lật đật đem nó ôm lên. Dù lúc này nó chẳng
khác gì một con chuột chết toàn thân ướt nhẹp xấu xí chứ không phải con
chuột đẹp đẽ đáng yêu bình thường hắn thấy. Nhưng hắn vẫn đủ sự tinh
tường mà nhận ra rằng nó là chuột của Bạch Thụy. Cũng là con vật hắn đã
nhìn thấy khi nó nghĩa không từ nan từ boong tàu nhảy xuống biển mới
rồi.
Sùng Chinh vội vàng đem nó đặt vào một cái khăn lông, dùng
lực đạo mềm nhẹ nhất mà chính hắn còn không nghĩ mình có thể lấy ra được đem nó cẩn thận lau khô. Dù hô hấp nó nhỏ nhưng hắn vẫn là nghe được.
Nó còn sống. Cho nên hắn không thể để nó chết vì lạnh.
Rốt cuộc
một trận quay phim cứ thế rối tung cả lên. Một vùng biển rộng sáng trưng cả một đêm chỉ vì tìm kiếm Bạch Thụy. Cảnh sát nhanh chóng xuất hiện
phong tỏa du thuyền.
Đêm nay đã định là một đêm không bình yên.
Nhưng tất cả mọi thứ Bạch Thụy đều không hề hay biết. Cậu từ lúc vụ nổ xảy ra đã rơi vào một trạng thái đặc biệt. Tinh thần cậu bất chợt bị kéo vào
một dòng sông... Đúng vậy, nó là một dòng sông.
Chỉ là dòng sông này không giống với sông thường mà giống một
dòng sông sao, nhưng nó vẫn là khác với sông sao ở chỗ thúc thúc Bạch
Đình. Rốt cuộc thì sau khi tinh thần cậu ở chỗ này lê lết từ đầu đến
cuối dòng sông thì cậu đã biết nó là thứ gì. Nó là con sông luân hồi.
Đúng vậy, chính là luân hồi hai chữ này. Luân hồi, tuần hoàn không dứt. Sống rồi chết, chết lại đầu thai chuyển kiếp. Mỗi một quá trình này đều được dòng sông cho gói lại thành mỗi viên luân hồi châu, ở trong dòng sông
trôi nổi đến cuối dòng rồi biến mất. Có viên châu di chuyển thật nhanh,
lại có viên thật chậm. Cách nó di chuyển chính là đại diện cho tuổi thọ
của một người.
Mỗi lần Bạch Thụy lướt ngang qua, những viên châu
kia sẽ quay quanh cậu, trôi nổi bồng bềnh. Nếu cậu lỡ tay chạm vào nó,
mọi thứ vốn được sắp đặt gọn gàng bên trong đó sẽ bị thay đổi. Bạch Thụy luống cuống tay chân một hồi mới đem nó trở lại bình thương. Đành chịu, cậu còn chưa thật sự thấu triệt ảo diệu trong này, làm được thế đã là
quá tốt. Nhưng sau đó cậu không còn dám chạm đến nó nữa. Ít nhất là lúc
này, trước khi cậu triệt để hiểu rõ pháp tắc trong tay mình lúc này.
Cứ như vậy Bạch Thụy lững thững lết đến điểm cuối của dòng sông... Nói cũng lạ, không phải sông luân hồi không có điểm cuối sao?
Mới không phải.
Nhưng nói nó là điểm cuối thì lại không hoàn toàn đúng. Nó vẫn là điểm đầu.
Nó giống như một hạt châu khác màu nằm bên trong một chuỗi vòng tay,
xoay chiều nào cũng sẽ nhìn thấy nó.
Nó là điểm đầu nhưng cũng là điểm cuối của dòng sông luân hồi.
Ở nơi này Bạch Thụy nhìn thấy một cái cây rất lớn. Bên dưới cái cây có
một cái hồ. Mỗi viên châu luân hồi sau khi nhập hồ sẽ bể ra, dung nhập
hoàn toàn với nước trong hồ. Còn bên trên cái cây, lâu lâu sẽ có những
viên châu mới xuất hiện, đợi chín mùi rồi nó sẽ rụng khỏi cái cây, rơi
vào dòng sông luân hồi, bắt đầu một hành trình mới của mình. Bạch Thụy
vừa nhìn thấy nó đã tự bật thốt ra ba chữ "Cây Luân Hồi". Cái cây này
đặc biệt lớn, Bạch Thụy đứng dưới gốc cây cũng cảm thấy mình nhỏ bé.
Cậu không chút nghĩ ngợi mà khẽ đưa tay chạm vào thân cây màu xám với những thớ cơ như bắp thịt của con người. Cậu còn có thể nhìn thấy được những
sợi gân... Chúng nó kết chùm lại với nhau tạo thành thân cây. Thời điểm
chạm vào nó Bạch Thụy hiểu được căn nguyên của hai chữ luân hồi cũng như cây luân hồi và dòng sông luân hồi này. Chúng từ đâu ra, khi nào lại
xuất hiện, tại sao lại có chúng... Tất cả. Khi cậu biết được mọi thứ,
cậu bừng tỉnh khỏi quá trình ngộ đạo.
Ầm rầm vang!!
"Gì vậy gì vậy!? Có chuyện gì thế!??"
"Cả Uẩn Thiên giới như đang chấn động."
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt...
Thời điểm đám tiên nhân còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tầm mắt bản thân cứ như xuất hiện ảo giác. Trong lúc nhất thời bọn họ đều không
biết bản thân đã rơi vào trạng thái mê mang.
Chỉ là thời điểm họ
bừng tỉnh lại, bản thân khó hiểu hoàn toàn không nhớ gì cả. Cứ như một
giây trước bản thân chỉ mơ màng một chút thôi. Cơ thể cũng không có gì
khác thường.
Nhưng thật ra nếu họ dụng tâm đi cảm nhận, họ sẽ phát hiện tinh thần hải của mình xuất hiện biến hóa.
Đó là đối với những tiên nhân cấp bậc thấp. Theo cấp bậc tăng lên, cảm
nhận của họ sẽ khác nhau. Tựa như người đang ở cấp bậc Thần Vương - Bạch Dữ, hắn gần như lập tức biết được chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng bởi vì
cấp bậc đồng nhất, đối với những gì đang hiện diện hắn có thể tiện tay
cho xóa bỏ. Còn đối với người như Bạch Cửu, một sự tồn tại khác biệt, nó hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những gì đang diễn ra. Mà ngược lại,
nó nhìn được sâu xa hơn. Nó nhìn thấy cả Uẩn Thiên chớp mắt như được hỗn độn bao trùm. Đúng vậy, chính là hỗn độn.
Hỗn độn là căn nguyên
tạo ra thế giới này. Nó là tồn tại đặt biệt đâu đâu cũng có nhưng người
thường lại chỉ nhìn thấy ở dạng hữu hình mà không thể nhìn đến căn
nguyên. Thứ họ thấy là vạn vật trong tự nhiên này. Chúng nó đều là tạo
vật của hỗn độn sơ khai. Mà để có thể nhìn thấy được hỗn độn thật sự họ
chỉ có thể đi đến nơi tận cùng của thế giới. Nơi đó được hỗn độn bao
trùm, lại như bảo vệ thế giới này. Cho nên Bạch Cửu nhìn thấy là hỗn
độn. Dù lúc này nó mang theo một cái đuôi sáng chói lướt qua mọi ngõ
ngách của Uẩn Thiên nhưng nó vẫn là hỗn độn.
Đồng thời Bạch Cửu còn nhìn thấy con của nó Bạch Thụy.
Đứa con họ mang về từ hạ phẩm thế giới vừa về đến nơi đã đột phá cấp bậc
Thần Vương. Hiện tại khi hỗn độn bao trùm Uẩn Thiên giới, nó đứng ở giữa mọi thứ lại như đang nắm giữ toàn bộ Uẩn Thiên giới. Dù Bạch Cửu biết
là không phải.
Bởi vì bản thân là tồn tại đặc biệt nên Bạch Cửu
không thể nhìn rõ phép tắc đang hình thành trên người Bạch Thụy. Nó chỉ
biết pháp tắc con mình nắm giữ rất đặc biệt, so với nó lại có một cái gì đó khác lạ hơn nhưng lại không thoát được khỏi hai chữ hỗn độn. Nhưng
Bạch Cửu không có quấn quýt vấn đề này lâu, nó chỉ biết vui mừng cho đứa con đã trở về, lại thành công trở thành Thần Vương trẻ nhất Uẩn Thiên
thế giới.