Trình Khâm ở thời điểm phát hiện ra chuyện này sắc mặt có chút quái dị.
Vốn dĩ là một công ty mới, muốn nhúng tay vào không phải khó. Nhưng cái
khó ở đây là ông ta không biết đi đâu tìm tổng giám đốc của công ty này
mà chèn ép.
Từ lúc thành lập công ty thì đến minh tinh còn chưa
có người nào nhìn thấy qua ông chủ của mình chứ nói chi là người ngoài.
Chỉ là tài nguyên của công ty luôn rất phong phú, còn không hề có chuyện chèn ép minh tinh. Cho dù hiện tại công ty chưa có giải thưởng nào lớn, nhưng các minh tinh của công ty đều trên đà nổi tiếng, không sớm thì
muộn bộ mặt của Tinh Lạc sẽ xuất hiện trong mắt giới giải trí.
Nhìn thì có vẻ Trình Khâm đã cùng đường bí lối, thế nhưng ông ta là người
làm ăn, tự khắc biết những đường ngang ngõ chéo thường thấy trong những
công ty ngôi sao có thể lợi dụng. Ông ta không tin không tìm được sơ hở
của Tinh Lạc.
Bạch Thụy không biết có người đang nhớ thương mình, cậu sau một đợt vận động song tu mướt mồ hôi, mặc cho mí mắt đã muốn
sụp xuống đến nơi rồi nhưng vẫn cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo mà tĩnh
tâm. Bạch Thụy muốn tranh thủ thời điểm linh khí đầy ấp trong hạ đan
điền lấy được từ người kia đang trong quá trình chuyển hóa mà tăng lên
tốc độ hấp thu đối với bên ngoài, hướng về những linh khí vẫn luôn trong trạng thái cực kỳ thưa thớt của thế giới hạ phẩm này.
Nhìn long châu từng chút một được đổ vào linh khí mà Bạch Thụy không nén nổi tiếng thở dài.
"Em đang làm cái gì?"
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên âm thanh trầm thấp từ tính đủ để làm rung động
con tim của bao nhiêu người, tuy không đến nổi giống như muốn chất vấn
nhưng vẫn khiến tiểu hỗn sắc kim long nào đó muốn nhảy dựng lên.
Mà cậu cũng nhảy dựng thật... Nếu không có ai đó nắm eo cậu kéo ngược về.
Khương Sầm vốn không có suy nghĩ nhiều, hiện tại hắn nhìn đôi mắt tròn xoe
bóng sáng của ai đó, nội tâm vốn đã nghi hoặc không thể không mở miệng
hỏi.
"Có phải ở sau lưng tôi tu luyện tà thuật bùa ngải gì không?"
Bình thường hắn luôn cho rằng mấy cái chuyện quỷ quái này chỉ là do những kẻ thần kinh không tốt tự tưởng tượng ra thôi. Giờ hắn lại nghĩ tiểu minh
tinh nếu không phải đang tu tà thuật thì cũng là yêu quái. Chứ không
những cảm xúc cùng ảo giác đang dần chiếm cứ trong lòng hắn nên giải
thích thế nào chứ.
Mà có lẽ đi... Bởi vì em ấy xuất hiện vô thanh vô thức thế mà. Đến giờ Sùng Chinh vẫn chưa điều tra được hai tháng
trước Bạch Thụy cuộc đời là thế nào hết. Còn trong trạng thái giống yêu
quái mới hóa thành người, không một mảnh vải che thân như trong mấy bộ
phim hay tiểu thuyết hay có nữa. Hắn không thể không tự nhận mình rất bổ não mỗi khi nghĩ đến tiểu minh tinh nhà mình. Nhưng biết làm sao được.
Bạch Thụy nghe hắn hỏi, trong lòng lộp bộp nhưng ngoài mặt lại vô tội chớp
chớp đôi mắt xinh đẹp mấy cái nhìn người trước mặt, một bộ ngây ngốc đến lạ mà nữa đùa nữa thật đính chính với hắn: "Sao không phải là yêu quái
thành tinh đâu?"
Cậu ở nơi này hai tháng, được Sùng Minh cho xem
không ít phim. Phim cổ trang gì gì đó đều không thiếu, những tình tiết
nữa thật nữa giả, không đến nơi đến chốn trong đó cũng tựa tựa như tu
chân giới. Ban đầu cậu không nghĩ mấy cái này đều là do người đóng, vậy
nên lúc biết cậu mới tán thán như vậy.
Cậu nói thế với Khương
Sầm, trông thì có vẻ đang nói đùa, thực chất cậu cũng là đang thử xem ý
nghĩ của hắn về cậu cùng với khả năng tiếp nhận những chuyện ngỡ như
hoang đường lắm. Đỡ cho một ngày nào đó hắn phát hiện ra cậu không tầm
thường thì cũng không đến nổi mần thịt hoặc là vứt bỏ cậu.
Trong lúc Bạch Thụy vừa suy nghĩ vừa nhìn chằm chằm biểu hiện trên mặt của người đàn ông thì Khương Sầm cũng nhìn cậu.
Không lâu lắm, khi Bạch Thụy bắt đầu căng thẳng lên thì nghe thấy người đàn
ông giọng điệu đè nén kỳ quái nói: "Vậy em nói xem em là yêu quái gì?"
"Xà yêu?"
"Hay chuột yêu?"
Bạch Thụy lại chớp chớp mắt vài cái nữa, bụng nói người đàn ông này không
thể nghĩ được cái gì đặt biệt hơn sao, đi so sánh cậu với mấy con trùng, chuột yêu thì được. Nhưng quan trọng vẫn là ý nghĩ thật của hắn nên
Bạch Thụy lập tức nói: "Chuột yêu thì sao?"
Cha cậu cũng là chuột nè. Cậu vẫn là có nữa dòng máu của cha mà. Chứ cái con lươn kia có chỗ nào giống cậu.
Người đàn ông nghe cậu nói thì nhíu mày. Chưa đợi hắn nói thì tiểu minh tinh
trong lòng hắn đã mở miệng suy đoán khi nhìn thấy biểu tình của hắn:
"Anh ghét chuột?"
"Con đó thì có gì mà phải thích?"
Khương Sầm đúng là không thích.
Bạch Thụy tròng mắt chuyển động mấy vòng. Đặng cậu ở dưới người hắn với tay
cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, dưới cái nhìn của hắn mà
lick lick vài cái. Đến lúc tìm thấy thứ cậu muốn rồi thì hai mắt lập tức sáng lên, sau đó quay mặt màn hình sang cho hắn xem.
"Thế con này cũng không thích sao?"
Trên màn hình là một con chuột hamster lông trắng muốt y như cục bông gòn
với đôi mắt đậu đen chỉ to bằng nắm tay trẻ con ướt sủng nhìn bạn. Muốn
bao nhiêu manh thì có bấy nhiêu đáng yêu. Thời điểm nhìn thấy nó, Bạch
Thụy mới ngộ ra góc gác của a cha có khi là ở nơi này cũng nên. Tuy a
cha không giống lắm nhưng là cùng một giống loài đấy chứ.
"Đáng yêu như vậy kia mà."
"Ừm."
Khương Sầm không thể không thừa nhận rằng nó đáng yêu. Đôi mắt đen đặc kia
cũng giống tiểu minh tinh lắm, chỉ không thủy linh như cậu mà thôi.
Nếu tiểu minh tinh là con này thì cũng không đến nổi không chấp nhận được...
Khương đại tổng tài không biết bản thân đang bị tiểu minh tinh âm thầm tẩy
não, vậy mà không nhận thức được câu chuyện đang dần đi theo một hướng
không sao hiểu nổi khi cả hai người bắt đầu nằm trên giường xem chuột,
xem thử con nào đẹp hơn bla bla...
"Nuôi một con được không nhỉ?"
Bạch Thụy cảm thấy nhìn con vật nhỏ này để nhớ a cha cũng được lắm.
"Muốn nuôi?"
"Không được sao?"
"Rất khó chăm, còn dễ chết."
Khương Sầm không khó để nhận thức được điều này.
Bạch Thụy không nghĩ lại nghe được như vậy, trong lòng giật mình thật sự.
Nhưng một lúc sau cậu đã hiểu được tại sao. Nó chỉ là một tiểu thú bình
thường, năng lực sống thấp chứ không phải là như a cha, a bà, tổ bà bà
của cậu. Thật ra cậu cũng có thể cho nó tu luyện nhưng cậu sợ đợi nó tu
luyện được rồi lại không biết giải thích làm sao với người đàn ông này
nếu bị hắn phát hiện. Đừng có nhìn hai người đang bàn luận chuyện yêu
quái các kiểu mà cho rằng người đàn ông đã chấp nhận chuyện này. Đùa hay thật Bạch Thụy đương nhiên nhận thức được, dù ít nhiều cậu vẫn chuẩn bị được một chút tư tưởng cho kim chủ ba ba nhà mình.
"Nếu muốn nuôi thì cứ nuôi, nhưng nuôi chết thì không được khóc."
Khương Sầm nhìn vẻ mặt cậu lại cho rằng cậu thật sự muốn nuôi. Hắn không phải
không cho cậu nuôi mà chỉ muốn nhắc nhở cậu như vậy.
"Có điều tôi nói cho em biết trước, nếu em vì nó mà bỏ bê tôi, tôi sẽ ném nó đi."
Người đàn ông vừa nói bàn tay vừa ấn xuống bụng nhỏ, không hẹn mà trùng khớp
với nơi long châu đang tồn tại của Bạch Thụy mà trầm giọng uy hiếp.
Bạch Thụy trong lòng hoảng sợ mà nuốt một ngụm nước miếng, ngốc ngốc gật gật cái đầu nhỏ.