Dung Lạc tuy chưa từng trải qua hoàn cảnh khắc nghiệt bên ngoài nhưng cô ít nhiều vẫn lý giải được. Chính vì nguyên nhân này mà người trong thôn mới chịu thỏa hiệp với căn cứ, còn rất tự giác mà rút ngắn thời gian
đưa người đến, chỉ mong gìn giữ được môi trường sống tốt đẹp này càng
lâu càng tốt. Lòng tư lợi của nhân loại đã khiến cho mối quan hệ giữa
hai nơi này trở thành một vòng tròn khăng khít. Căn cứ sẽ làm mọi việc
để duy trì ngôi làng. Đây là điều Dung Lạc có thể yên tâm, cũng cảm thấy bất lực.
Cô không phải họ, sao biết hạnh phúc của họ…
Không nghĩ nữa, sắp xếp cẩn thận thực phẩm vừa được mang tới vào tủ lạnh,
Dung Lạc thử ước lượng một chút xem nhiêu đây cô có thể ăn được trong
bao nhiêu ngày. Trước đó trong tủ vẫn còn đủ thực phẩm cho cô ăn thêm ba ngày. Cô nghĩ có lẽ là do cô ăn ít hơn người khác. Vốn cô có thể nói
với người kia rằng mười ba ngày sau hãy tới nữa nhưng cô nghĩ rồi lại
nghĩ, vẫn là quyết định không nói.
Cô cũng không có ý định ăn nhiều hơn nhưng trước tiên cô vẫn sẽ giải quyết những thứ cũ trước rồi tới mới sau.
Cứ vậy lại qua thêm năm ngày.
Mười lăm ngày, cuối cùng cô đã xem xong số video người đàn ông lưu trữ trong tệp tin kia. Cô trước không có động đến những thư tệp khác mà bắt đầu
suy tính xem nên đi ra ngoài thế nào.
Đương nhiên cô không có quên những lời căn dặn của Mục Dã cùng những chuyện
xảy ra lúc cô mới đến đây. Còn thêm lời của Liêm Nhai mấy hôm trước nữa.
Chính vì thế, nếu muốn đi ra ngoài cô cần phải chuẩn bị cho cẩn thận.
Đầu tiên là thời gian nào thích hợp để ra ngoài mà khó có khả năng đụng
trúng người khác. Lời của Liêm Nhai tuy không thể giúp được cô quá
nhiều, cùng lắm chỉ là nhắc nhở chứ không cho cô được thông tin gì có
tính quyết định nhưng cô vẫn thỏa mãn.
Dung Lạc bắt đầu suy nghĩ thận trọng hơn.
Sáng sớm có lẽ không được bởi vì Mục Dã nói đội tuần tra quanh đảo mỗi sáng
tối đều đi một vòng, cho nên tối cũng không được. Nữa đêm không được vì
có khả năng xung quanh sẽ còn có người túc trực, bảo vệ an toàn cho nơi
này, độ cẩn thận có lẽ sẽ cao hơn trong ngày nữa. Vậy chỉ còn hai sự lựa chọn là giữa buổi và buổi trưa. Nếu có điều gì khiến Dung Lạc kinh hỷ
thì chính là họ chỉ tuần tra chứ không canh chừng hai bốn trên hai bốn
như đại nội hoàng cung. Chỉ cần cô chọn đúng thời gian trước hoặc sau
khi họ tuần tra xong thì có thể thoải mái đi ra ngoài.
Trước là
buổi trưa. Đây có lẽ cũng là một thời điểm bọn họ đi tuần tra. Nhưng nếu có thể trốn ra ngoài sau khi họ tuần tra xong thì cô có lẽ sẽ càng an
toàn. Bởi vì buổi trưa là giờ ăn cơm. Nếu không phải đi tuần tra thì nên khả năng có người lang thang ở ngoài là rất thấp. Chưa kể buổi trưa
nắng to, thiết nghĩ chẳng ai muốn ra ngoài đâu.
Giữa buổi cũng
được nhưng so với buổi trưa thì độ khả thi không cao bằng. Buổi chiều
mát mẻ người hoạt động sẽ nhiều hơn. Mà cô muốn an toàn thì phải về
trước khi nắng hạ.
Nghĩ là làm.
Dung Lạc không chút chần chừ nghĩ đến những cách giải quyết tốt nhất nhằm
chuẩn bị cho những trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc đang
nấu cơm trưa.
Cô quyết định sẽ ăn sớm nữa giờ, tranh thủ lúc mặt trời gắt nhất mà đi. Muốn làm thì phải làm ngay cho nóng.
…
Lúc này trên một hòn đảo có khí hậu nhiệt đớt ẩm ướt, thảm thực vật xanh
tốt đến mức không có cây cối nào thấp hơn nữa mét. Những cây cao thì có
thể cao tận mấy chục mét, che rợp đỉnh đầu của những sinh vật có thể
được xem là thấp bé so với chúng đã định cư thời gian dài ở đây, cùng
những sinh vật trí tuệ hơn đã xâm nhập vào nơi này trong thời gian gần
nhất.
Tại bên trong một hốc cây lớn ở một nơi nào đó trên hòn
đảo, có năm người toàn thân trang phục giáp nặng nhưng không khó thấy
trên thân giáp họ đều có những vết xước nhỏ hoặc lớn rải rác đang náu
mình. Những vết xước tuy chưa đến mức xé rách được lớp giáp kia chạm đến da thịt nóng rực nhưng có thể tưởng tượng được lúc những vết tích này
được tạo ra, nhất định không hề thiếu những tia lửa cùng tiếng ma sát
chói tai gai mắt khiến người rợn cả da gà, tim đập thình thịch vì căng
thẳng.
Sắc mặt của năm người bên trong không ngoại lệ đều rất
kém. Dù vậy, trong thời điểm nghỉ ngơi dưỡng sức sau một cuộc vật vã
chạy trốn thì họ vẫn không ngừng dỏng tai lên đề phòng, cảnh giác đối
với bên ngoài… Đối với những mối nguy hiểm chỉ cách họ không đến hai
trăm mét đều tự giác hạ thấp hơi thở của mình, tận lực xóa đi sự tồn tại để tránh bị chúng phát hiện mà dẫn đến nguy hiểm chết người khi họ còn
chưa tìm được phương án giải quyết cho tình huống bất ngờ trước mắt cũng như nghỉ ngơi đầy đủ.
“Đội trưởng, hiện tại phải làm sao?”
Hoàng Kỳ hỏi thì hỏi nhưng vậy nhưng ai cũng biết hắn muốn hỏi thật sự là cái gì. Không phải là hướng đi sau đó có thể giúp họ giải quyết vấn đề của
hòn đảo này và chiếm lấy nó, mà là có quyết định rút lui hay không.
Nhưng rõ ràng ai nấy đều hiểu, cho dù hiện tại không rút lui thì họ cũng không có khả năng đánh lại được đối thủ của họ chỉ với bao nhiêu đây
người. Dù họ đều là những tinh anh trong tinh anh. Chưa biết chừng họ
còn không thể thành công trốn ra, tìm đến tàu của mình mà may mắn rời đi hòn đảo nữa kia.
Mười lăm ngày kể từ khi bước chân lên đảo bọn họ vậy mà tổn thất hai người.
Ban đầu lúc mới lên họ không ngừng diệt trừ những kẻ thống trị nơi này mà
thông qua những cuộc điều tra họ đã tìm hiểu được trước đó. Vốn dĩ là
một nhiệm vụ chắc chắn sẽ hoàn thành được khi họ không gặp chút trở ngại nào một đường diệt được vào trong, nhưng ai biết… Họ đã định chỉ đi
được một phần ba hòn đảo khi ngay lập tức gặp phải một đám sinh vật biến dị không hề có trong tình báo. Tình huống đột phát bất ngờ, kết quả lại khiến họ tuyệt vọng chống đỡ rồi đánh mất hai trong bảy người. Năm
người còn lại nếu không phải cẩn thận từng li từng tí, lại được đồng đội hy sinh tạo cơ hội cho chạy thoát thì đã không có khả năng còn lại được tận nhiêu đây người còn không có thương tổn gì lớn ngoài thể lực xuống
dốc, cần được nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể lại xông ra ngoài.
Trong lúc chạy trốn họ cũng đã đánh mất vật tư có thể giúp họ duy trì trong
khoảng thời gian sau đó. Hiện tại họ muốn ăn chín đều không dám đốt lửa, may mắn họ không phải chưa từng ăn tươi nuốt sống. Ngược lại, máu tươi
giúp họ lấy lại thể lực nhanh hơn nhưng vẫn không lại tinh thần xuống
dốc.
Đối với câu hỏi của Hoàng Kỳ, trong hốc cây thật lâu vẫn chưa vang lên âm thanh đáp lại.
Mục Dã nhìn Ngạo Tề không ngừng giằng xé bởi sự hy sinh của hai người kia,
còn có nên đưa ra quyết định thế nào mà sầu não, rồi nhìn những khuôn
mặt rõ ràng đã muốn buông bỏ ý chí tiến về phía trước mà sắc mặt hắn vẫn bình thản như không. Mục Dã rõ ràng Ngạo Tề cũng biết hiện tại không
thể làm tiếp nhiệm vụ được nữa. Hắn biết rõ, so với việc nghĩ tiếp tục,
chẳng bằng nghĩ làm sao rút lui được an toàn kia kìa.