“Ch.ết chưa. Tôi đã bảo anh bình tĩnh nghe tôi giải thích rồi. Ôi con sông quê.”
Mặt Diêu Tề thộn ra, trông vô cùng khó coi. Hắn nhìn lên tấm bảng ghi chú,
nhìn qua người phụ nữ đang khinh khỉnh nhìn mình, lại nhận lại vài ba
tiếng bụm miệng cười của mấy người phụ nữ đã chứng kiến sự nóng tính vô
cớ của hắn.
Hắn ngại quá hóa giận, ngoan ngoãn ngồi xuống, trốn
sau vạt áo Ngụy San, ủy khuất cúi thấp đầu, hệt như cố gắng biến mình
trở thành người bị hại.
Giá như lúc đó hắn chịu nghe Ngụy San
giải thích, không nghĩ xấu cho cô, cũng bớt nóng giận, bình tĩnh ngồi
xuống để mọi chuyện diễn ra êm xuôi thì bây giờ mấy người phụ nữ kia sẽ
không nhìn hắn với cặp mắt châm biếm.
Cũng tại bà quản gia nói năng xằng bậy khiến hắn tin sái cổ, vội vội vàng vàng lao đến đây. Trong khi Ngụy San chỉ đi khám thai?
Ngụy San cười hì hì lấy lòng ý tá, đợi người phụ nữ đó phớt lờ mình, cô cũng cúi đầu xin lỗi vì đã làm phiền những người khác. Tất nhiên họ đều bỏ
qua, còn cười đùa bảo Ngụy San có một người chồng tốt?
Xong việc phụ rồi, bây giờ là việc chính.
Ngụy San khoanh tay trước ngực, cao giọng châm biếm.
“Nghe nói có người muốn cái bệnh viện này phá sản. Xin hỏi ai đó đã làm được chưa?”
“Đã bảo để đằng này giải thích mà cứ sồn sồn chặn họng, thế đằng ấy đã đuổi việc được bác sĩ chưa?”
Ngụy San chưa từng có suy nghĩ bỏ cái thai này đi!
Mọi sinh mạng đều quan trọng. Chưa kể đó là con cô, là máu mủ của cô. Cô làm sao có thể tàn nhẫn b.ó.p c.h.ế.t đứa con của mình?
Suy đi nghĩ lại, Ngụy San cô cuối cùng cũng buông bỏ suy nghĩ muốn trốn Diêu Tề sang nước ngoài.
Thời gian ở cạnh Diêu Tề, không phải Ngụy San chưa từng nảy sinh tình cảm
với hắn. Cô cũng là con người mà? Huống chi Diêu Tề thực sự là người vô
cùng tốt, hắn luôn đến cạnh cô những lúc Ngụy San mệt mỏi nhất, những
lúc cô suy sụp nhất đều có mấy trò đùa của hắn giúp tâm trạng tốt lên.
Vài ba lần tranh nhau làm việc nhà, rồi những lần cùng đi chợ mua đồ,
rồi cả những trận cãi nhau không dứt suốt ngày đêm, Ngụy San nhớ chứ.
Nhưng khi ấy, Ngụy San vẫn biết điểm dừng ở đâu. Cô biết đây là cuộc hôn nhân giả, không được phép có tình cảm với đối phương. Bởi vậy, thứ tình cảm
kia chưa kịp lớn đã bị cô dập tắt từ lâu. Cứ nghĩ Diêu Tề là thẳng nam,
mọi hành động giúp đỡ cô đều xuất phát từ tình yêu thương con người,
nghĩ rằng hắn đời nào để ý một người như cô. Thế nhưng, đến lúc cả hai
xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Ngụy San mới thực sự hiểu ra tâm tư của hắn.
Cơ mà cô vẫn cố tình giả ngơ giả điếc với hy vọng đó không phải sự thật.
Mãi đến lúc cảm nhận từng nhịp đập, từng hơi thở của hắn, đôi mắt chân
thành chỉ có mình cô, Ngụy San mới hiểu, Diêu Tề chưa bao giờ nói dối
cô. Hắn yêu cô là sự thật.
Nếu như vậy chi bằng để mọi thứ thuận theo tự nhiên?
Diêu Tề ủy khuất: “Là đằng này bị lừa. Bị lừa là vô tội.”
Nhưng cũng thật may Ngụy San không suy nghĩ dại dột. Cô chịu giữ lại cái
thai, có phải đã có suy nghĩ sáng suốt hơn, có phải sắp chấp nhận hắn
hay không?
Diêu Tề giật nhẹ vạt áo Ngụy San. Vì hắn cúi đầu xuống đất từ nãy tới giờ nên Ngụy San chỉ còn cách ngồi xuống song song với
bờ vai kia. Cô ngước mắt, bắt gặp ánh mắt đắm đuối của Diêu Tề mà chột
dạ đảo đi nơi khác.
Cho đến bây giờ, cô thừa nhận đôi mắt Diêu Tề rất đẹp. Chỉ cần một ánh nhìn của hắn, đối phương liền đắm chìm trong
bể tình. Có lẽ vì lý do đó ngay từ lần gặp đầu tiên, nhiều người bị cuốn hút bởi đôi mắt đó. Ngụy San không phải trường hợp ngoại lệ.
“Em… vậy chúng ta không chia tay đúng không?”
“Ừm!”
“Em sẽ không chạy trốn nữa?”
“Không chạy.”
“Chúng ta cùng chăm sóc con đúng không?”
“Cùng chăm sóc.”
Diêu Tề hỏi rất nhiều. Hắn mặc kệ ánh nhìn xung quanh, hắn chỉ muốn xác minh mọi thứ với Ngụy San. Phải đến khi Ngụy San bắt đầu mất kiên nhẫn với
câu hỏi lặp đi lặp lại của hắn, cô cáu bẳn: “Tôi sẽ ở cạnh anh. Ở cạnh
anh suốt đời. Tôi sẽ ám anh từ nay về sau, anh đừng hòng thoát khỏi
tôi.”, Diêu Tề mới thôi ý định.
Chỉ bằng câu khẳng định đó, thái
độ của cô có cáu kỉnh hay như nào đi chăng nữa, Diêu Tề hắn chỉ cần Ngụy San vỗ ngực thề hẹn sẽ ở cạnh hắn suốt đời, hắn không tin đến bây giờ
cô vẫn không có tình cảm với hắn.
“Không cần nói nữa. Tôi hiểu rồi, hiểu rồi.”
Ngụy San bật cười khúc khích khi lần đầu nhìn thấy gương mặt yếu đuối của
Diêu Tề. Cô đan chặt lấy tay Diêu Tề, buột miệng trêu ghẹo.