Hôm nay hai đứa nhóc nhập học. Nhập học của hai đứa nó, cũng chính là
bước chân vào môi trường giáo dục thật sự, một ngôi trường tiểu học.
Đồng phục áo trắng quần xanh, mọi người đều có thể thấy ở bất cứ đâu. Những
em bé chỉ cao qua đầu gối người ta ở khắp các nơi trong sân trường, loi
choi chạy ngang dọc cùng các bạn.
Mấy cái vụ khóc vì lạ trường lạ lớp á? Mấy cái tả kiểu văn mẫu đó không có thật trong đời đâu. Mấy đứa
nhỏ được đi học sớm trước một tháng lận, đứa nào còn lạ thì chỉ có thể
là do nó hay cúp tiết thôi.
Hoặc là bị mọi người cho xanh lá.
Phong với Thi lon ton hai bên Hùng Âm, còn giới thiệu cho mọi người bạn bè của hai đứa.
Thi rất được các bạn nam trong lớp yêu thích, nhìn túi quà cô giáo cho bọn
nhỏ sau buổi khai giảng đều tụ lại hết trên tay cô bé là biết. Phong
thì… Một tên thẳng nam.
“Tớ không lấy bánh đâu. Bánh ăn dở như ma í.” Nói rồi, Phong còn đẩy túi quà ngược lại.
Tinh ngồi nhìn hai đứa con được săn đón như minh tinh, còn ghen tị. “Hồi bé
mà tôi được đi học, nhất định còn được săn đón hơn này cơ.”
“Bây giờ em vẫn đang đi học mà?” Hùng Âm nói.
“… Ý tôi là học tiểu học í. Mà khoan, anh chê tôi xấu không ai thèm hả?”
“Không có mà. Anh phải rất rất rất may mắn và nhanh tay mới hốt được em còn
gì. Không biết có bao nhiêu người ngoài kia đang ghen tị đâu.”
Tinh hất mặt lên trời thoả mãn, phải như này mới đúng chứ.
Gia đình bọn họ chụp một tấm kỉ niệm hai đứa nhóc vào lớp một, mọi chuyện đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Mọi người đều được sống trong thời đại hoà bình, cha Hùng tiến tới tuổi
nghỉ hưu, có thể ở nhà tận hưởng tuổi già. Hùng Kiêu nhờ chỉ huy chiến
dịch cuối cùng, cũng đã lên được hàm thượng tướng. Hùng Âm cử động được
nửa thân trên, bác sĩ nói, thậm chí có cả cơ hội đi lại.
“Sang năm cả nhà chúng ta đi du lịch nhé.” Mẹ Hùng rất hào hứng mà kể.
Hùng Âm cũng mong bản thân có thể ít nhất chống nạng mà di chuyển được. Anh
tập đứng lên, rất nhiều lần ngã xuống khỏi thanh vịn trong phòng tập trị liệu.
Vì không muốn Tinh thấy mặt chật vật của mình, Hùng Âm
không cho cậu đi cùng. Hai đứa nhóc nhìn ba chúng tức giận đánh cha một
cái, cũng tiến lại đánh một cái.
Năm đó sau khi Hùng Âm bị thương, đoàn đội sau chiến tranh cũng giải thể,
có người xuất ngũ về quê nhà, có người tiếp tục phục vụ trong quân đội.
Hùng Tráng cũng thay Hùng Âm thu xếp cho các anh em, bản thân cũng leo
lên chức tá.
Chiến công của Hùng Âm còn có, ơn huệ cũng ở đó. Mọi người tụ họp lại với nhau, nghe tin Hùng Âm đã tỉnh liền mang theo đồ
tới thăm bệnh.
Có nhiều người sau khi về quê đã cưới cả vợ và sinh con. Vẻ hung hăng trên chiến trường dần bị năm tháng mài mòn.
Tinh vẫn chưa tha thứ cho bọn họ, khoanh tay nhìn cả đám túm tụm quanh xe lăn của Hùng Âm, hừ một tiếng chẳng nặng chẳng nhẹ.
Mọi người đều biết cậu chỉ khó chịu thế thôi, cứ nhìn nước cam rồi hoa quả
bổ sẵn đây này, nói không phải cậu chuẩn bị, chẳng lẽ trong nhà có ma
giúp việc?
Hùng Âm trò chuyện cùng bọn họ, còn cử động chân cho họ xem thành quả của mình.
Cả đám ồ lên trầm trồ vui vẻ, còn gõ gõ tay lên chân của Hùng Âm. Lại kể
thêm mấy chuyện nữa, chuyện mấy người anh em vì chiến tranh mà cụt tay
chân, hiện tại cũng đã kiếm được việc làm, được nhà nước hỗ trợ làm công việc nào đó.
Việc này khiến Hùng Âm trầm ngâm. Anh có cha Hùng
đi trước, có Hùng Kiêu hỗ trợ, lại có cả chiến công. Sau này, chỉ cần có thể đi lại, là vẫn sẽ ở trong cơ chế nhà nước, làm chỉ huy các chiến
dịch hoặc xử lý sổ sách. Nhưng mà điều này vẫn luôn khiến anh khúc mắc.
Cuộc đời anh một nửa huy hoàng, tự thân vận động, chẳng lẽ nửa đời sau phải
vì bệnh tật mà chịu người sắp xếp, còn phải nhìn mặt người?
“Tinh, anh muốn kinh doanh.” Hùng Âm lựa lúc bọn họ chuẩn bị đi ngủ, ngỏ lời với Tinh.
Tinh ngạc nhiên, nhưng mà cũng không phản đối. “Được. Cha em cũng đang cần trợ thủ.”
Điều này lại khiến Hùng Âm ngạc nhiên. “Em muốn anh làm cho công ty nhà em sao?”
“Không được sao? Anh muốn kinh doanh riêng hả?”
“Không, tất nhiên là được. Chỉ là, đó là công ty của ba em, anh làm ở đó, liệu
có tiện không? Mai sau, không phải còn có Thi tiếp quản sao?”
“Giờ nó mới vào lớp một, biết bao giờ mới nhận được.” Tinh giũ chăn. “Anh lo lắng những điều đó làm gì? Bảo rồi, xem mấy cái phim ba xu ít thôi. Giờ thì tự mình tiêm nhiễm mấy cái tình huống đâu đâu.”
Hùng Âm chột dạ, còn không phải ở nhà quá chán, anh chỉ có thể tự mình tìm thú vui sao?
Nhưng mà anh là người có tự tôn, nhất định không phải kiểu con rể ăn bám gia
đình nhà vợ xong rồi sau đó quay ngược lại cắn người, còn rước tiểu tam
bụng to vào cửa ngay sau khi vợ chết. Anh tuyệt đối mới không phản bội
chồng mình đâu.
Tinh lắc đầu ngán ngẩm, sau đó đi xuống cuối
giường, chỉ cần kéo chân Hùng Âm một cái, toàn bộ cơ thể anh cũng theo
đó nằm ập trên giường. Cách này quá ngắn gọn lại còn hiệu quả, chỉ là
Hùng Âm chưa thích ứng được cho lắm.
“Lần tới em nên kéo anh
trước, như thế sẽ không bị đè chăn ở dưới.” Hùng Âm nhìn ga giường quanh chỗ mình nằm, phàn nàn. “Ga giường cộm ở lưng anh mất rồi.”
Tinh cầm cạnh ga giường, kéo phẳng nó. “Được rồi, chúc anh ngủ ngon.”
“Em cũng vậy.”
Hùng Âm nhìn Tinh nằm xuống cạnh mình, hai mắt chậm rãi nhắm lại, cũng rơi
vào giấc ngủ rất nhanh. Anh chợt muốn ôm cậu ngủ, ít nhất là như lúc
trước, ôm vào lòng.
Nhưng mà nửa thân dưới quá vô dụng, không nghe lời gì cả. Lăn lộn nửa ngày trời, cũng chỉ có thể nghiêng người.
Tinh chợt nghiêng người, lăn vào trong lòng Hùng Âm. Còn rất thân mật, ôm
lấy eo anh, gác một chân lên người anh. Bá đạo, lại ấm áp.